Quản lý sảnh vui vẻ ngân nga câu hát, cúi đầu đi trở ra, chỉ nhìn thấy có hai người đang đứng ở cửa ra vào, ông ta lập tức cười cười đon đả chào hỏi: “Tổng giám đốc Bắc Minh, ngài đến đó à, cũng thật là khéo, lúc nãy ông Bắc Minh vừa mới tới, không phải nói là sẽ không cử hành hôn lễ ở chỗ này à, sao mọi người đột nhiên đều đến đây vậy?”
Hình Uy không để ý đến ngọn cỏ này mà là hỏi ông ta: “Có phải là ông đã đưa ông Bắc Minh đến hội sảnh tổ chức tiệc trên tầng cao nhất rồi không?”
Quản lý đại sảnh nhẹ gật đầu, một mặt mờ mịt nói: “Không sai, lúc nãy tôi vừa mới cho hai người đưa ông Bắc Minh vào thang máy rồi.”
Bắc Minh Thiện quay người lại chạy về phía thang máy.
Đến cửa thang máy chỉ nhìn thấy thang máy đang chạy tới sảnh tiệc ở tầng cao nhất, số tầng ở trên màn hình hiển thị đã đến tầng sáu, nhưng mà vẫn nhảy từ tầng này sang tầng khác.
Hình Uy tiếp tục hỏi quản lý đại sảnh: “Lúc nãy người đưa ông Bắc Minh đến đây, ông có gặp qua không?”
Quản lý sảnh lắc đầu: “Bọn họ đều khá là lạ mặt, sao vậy, có vấn đề gì à?”
Hình Uy nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu.
Đưa tay vỗ vào bả vai của quản lý sảnh: “Không có chuyện gì đâu, đi làm việc của ông đi.”
Hình Uy cũng vội vàng chạy đến thang máy.
“Ông chủ, ông ta cũng không nhận ra người đưa ông cụ đến đây là ai.”
Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng gật đầu.
...
Bọn người Giang Tuệ Tâm bị bỏ lại phía sau, sau khi chờ đèn xanh thì chậm rãi chạy đến cửa của khách sạn Empire, dừng ở sau xe của Bắc Minh Thiện.
Lúc xe đang chờ đèn đỏ, bà ta với Bắc Minh Đông nhìn thấy Bắc Minh Thiện và Hình Uy vội vàng đi vào trong khách sạn.
Trong lúc bọn họ bước vào trong đại sảnh, Phỉ Nhi cũng mang theo váy cưới chạy đến thang máy.
Giang Tuệ Tâm gọi Phỉ Nhi lại, bước nhanh đi qua, hỏi cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng của Phỉ Nhi có quỷ, cô ta chỉ nói với Giang Tuệ Tâm là trong xe nghe thấy Hình Uy nói ông Bắc Minh được người khác đón đến nơi này.
Vừa nghe thấy tin tức này, bà ta và Bắc Minh Đông hai mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng kì quái.
Đúng lúc này liền nghe thấy một tiếng vang giống như là sét đánh, dọa cho tất cả những người ở đây đều giật mình.
Ngay sau đó, từ xa đến gần, ở trong buồng thang máy vang lên những âm thanh ken két như là móng sắt cào lên tắm sắt, rất chói tai.
Khiến cho người ta nghe mà da đầu cũng run lên từng đợt.
Người ở trong đại sảnh đều bịt chặt hai lỗ tai lại, còn có người lớn tiếng la hét rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra.
Sau khi trôi qua vài giây, lại có một tiếng vang nặng nề, tất cả đều quay về yên tĩnh.
...
Tất cả mọi người có lẽ bị chuyện xảy ra ngoài ý muốn này dọa sợ.
Bọn họ hầu như đều sắp đóng băng.
Sau mấy giây dài dằng dẵng, một người đàn ông loạng choạng bước ra từ lối đi an toàn ở dưới tầng hầm, anh ta thở hổn hển, liên tục hét lên: “Thang máy bị sập rồi, báo cảnh sát đi!”
Phỉ Nhi bị dọa ngơ ngác, lập tức nghĩ tới lúc này Bắc Minh Thiện vẫn còn đang ở trong thang máy, không biết là anh có xảy ra chuyện gì hay không.
Cô ta nói với Bắc Minh Đông: “Thiện vẫn còn đang ở trong thang máy, cậu mau xem xem anh ấy có xảy ra chuyện gì hay không!”
Bắc Minh Đông nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói với Giang Tuệ Tâm cũng bị sợ đến ngây người: “Mẹ ơi, chăm sóc tốt cho Trình Trình và Dương Dương nha, để con đi xem một chút.”
Nói xong liền quay người chạy về phía thang máy.
...
Bắc Minh Thiện và Hình Uy ở trước thang máy đang quan sát thang máy chở theo ông Bắc Minh đang đi lên tầng cao nhất.
Vừa không ngừng ấn cái thang máy ở bên cạnh, tuy nhiên dường như là thang máy không hoạt động, và nó đã dừng lại ở tầng mười.
Khi có biến động như là sét đánh truyền đến từ trong đường thang máy, anh chợt cảm thấy tình huống không ổn rồi.
Hơn nữa chuyện càng không tốt lại lập tức xảy ra, sau đó thang máy bắt đầu rơi từ độ cao ở tầng mười mấy.
Âm thanh chói tai đó giống như là một thanh kiếm sắc bén, sẽ đâm thủng màng nhĩ của bạn.
Sau đó lại “rầm” lên một tiếng, anh cảm thấy mặt đất dưới chân của mình cũng đang run lên.
Vừa nghĩ đến ba của mình đang ở trong thang máy này bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này
Bắc Minh Thiện như là phát điên mà lao vào lối đi an toàn ở bên cạnh, Hình Uy chạy theo sau.
Dưới tầng hầm khách sạn Empire có hai tầng nhà để xe, thang máy cũng nối thẳng đến dưới đáy tầng hầm.
Bọn họ nhanh chóng chạy xuống cầu thang, không đến nửa phút sau bọn họ liền đến cửa thang máy.
Bởi vì tốc độ rơi của thang máy quá nhanh, trong thang máy ở phía dưới đã bốc lên một cỗ khói đặc, làm cho người ta gần như không thể thở nổi. Không chỉ có như thế, ánh đèn dùng để chiếu sáng ở bên trong cũng đã bị vỡ nát, giờ phút này đen kịt một màu.
Hình Uy mở điện thoại ra, dùng ánh sáng yếu ớt rọi đường đi ở dưới chân cho ông chủ.
Tiếc rằng khói quá dày đặc, ánh đèn của điện thoại căn bản cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc.
Bắc Minh Thiện dùng sức gõ cửa thang máy đang đóng chặt, lớn tiếng la hét: “Ba, ba có ở trong đó không?”
Hình Uy cũng lớn tiếng hét lên: “Lão gia, nếu như ông nghe thấy thì gõ cửa đi.”
Khói bụi ở đây quá nhiều, sau khi bọn họ gọi được vài tiếng thì liền ho khan.
Hình Uy nói với Bắc Minh Thiện: “Ông chủ, xem ra là chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi đội cứu viện đến đây thôi, có lẽ là ông cụ không có trong thang máy này đâu, không chừng là còn đang ở trong thang máy khác.”
Bắc Minh Thiện không cam lòng, hai tay dùng sức cào lấy cửa thang máy, có ý đồ mới mở nó ra, nhưng mà sau khi làm mấy lần đã sức cùng lực kiệt, cửa vẫn không hề nhúc nhích một chút nào y như cũ.
Bất đắc dĩ đi theo Hình Uy ra bên ngoài thang máy, ở đây vẫn còn có chút ánh sáng.
Lúc này Bắc Minh Đông cũng đã chạy xuống từ phía trên, anh ta nhìn thấy Bắc Minh Thiện thì liền vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hình Uy nhíu mày nói: “Sau khi chúng tôi đi ra ngoài thì biết được được ông cụ Bắc Minh đã được người khác đón ra khỏi bệnh viện, mục đích của bọn họ chính là đến đây tham gia hôn lễ của ông chủ. Chờ đến lúc tôi và ông chủ đuổi đến đây rồi thì vẫn bị chậm một bước, ông cụ Bắc Minh đã bước vào thang máy này...”
Bắc Minh Đông nghe xong, đầu lập tức “ong” một tiếng, anh ta nhìn chằm chằm vào hai mắt của Hình Uy: “Ý của cậu là ba của tôi bị người khác đón đến nơi này tham gia hôn lễ, sau đó thang máy này lên cao được một nửa thì liền mất khống chế rơi xuống đất?”
Hình Uy nhìn Bắc Minh Đông, im lặng nhẹ gật đầu.
...
Bắc Minh Đông thật sự rất khó tưởng tượng được
chuyện này lại là như thế này.
Bắc Minh Đông nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Thiện, chất vấn anh: “Không phải là anh đã giữ bí mật chuyện này rất tốt sao, che giấu hết tất cả giới truyền thông ở thành phố A, tại sao lại không thể gạt được một ông già ngày cả trói gà cũng không chặt đang nằm ở trên giường bệnh vậy hả?”
“Cậu chủ Bắc Minh Đông, vấn đề này không thể trách ông chủ được đâu.” Hình Uy vội vàng giải thích.
Bắc Minh Đông quay mặt qua, mang theo một nụ cười lạnh nhìn Hình Uy: “Nếu như không trách anh ấy thì tôi không nghĩ ra được ở toàn thành phố A này còn có thể có ai làm được chuyện như vậy.”
Lúc này điện thoại di động của Bắc Minh Thiện lại vang lên.
Bắc Minh Thiện nhìn thấy là một dãy số lạ, anh ấn nút nghe: “A lô.”
Chỉ nghe thấy ở đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh mà anh quen thuộc, hơn nữa âm thanh này để cho anh nhớ mãi không quên: “Haha, nghe nói là hôm nay anh kết hôn hả, tôi cố ý mang một món quà tới cho anh, chắc có lẽ là anh đã nhận được rồi. Một âm thanh “bùm” thật lớn, cái này có thể còn lớn hơn so với âm thanh lửa cháy nữa đó.”
Trong nháy mắt, hai mắt của Bắc Minh Thiện trừng lớn lên: “Anh nói cái gì, chuyện này là do anh làm ra?”
Người ở đầu dây bên kia đang ngồi ở trong chiếc Audi A6 màu trắng không có biển số xe.
Ở phía trước của anh ta vừa vặn có thể nhìn thấy được ba người đàn ông đang đứng ở bên ngoài thang máy ở cách đó không xa.
Anh ta cười lạnh: “Anh không có chứng cứ thì cũng không nên vu oan người khác, chẳng qua là tôi đến để chào hỏi anh một tiếng mà thôi.”
Nói đến đây, anh ta cúp máy.
“Khốn nạn!” Bắc Minh Thiện tức giận dùng sức ném điện thoại của mình xuống đất.
Giờ phút này anh thật sự muốn bắt cái tên kia tới đây đánh cho hắn ta nhừ đòn.
Lần trước anh ta đã để cho anh tự tay đào được cánh tay bị gãy của mẹ mình.
Mà lần này thì sao chứ, anh bất lực trơ mắt nhìn ba của mình ngồi thang máy rơi từ trên tầng cao xuống.
Lúc này Bắc Minh Đông và Hình Uy cũng không cãi nhau nữa, cả hai đều nhìn Bắc Minh Thiện.
Đúng vào lúc này, chiếc xe audi màu trắng cách bọn họ không xa mới khởi động, truyền đến tiếng máy móc ồn ào, trong nháy mắt làm cho bãi đỗ xe yên tĩnh trở nên sống động.
Chiếc xe này cũng không chạy nhanh, lúc sắp chạy qua người của Bắc Minh Thiện, cửa sổ xe dần dần hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt của người đang lái xe.
Một cặp kính râm đen lớn ở trên sống mũi của anh ta.
Cái mắt kính che khuất cặp mắt và nửa gương mặt của anh ta.
Ngay cả như vậy, dựa vào ánh đèn ở trong tầng hầm cũng có thể nhìn thấy được một gương mặt tuấn mỹ của người này.
Giờ phút này, Bắc Minh Thiện đang lo lắng, chiếc xe này chậm rãi chạy tới hấp dẫn sự chú ý của anh.
Lúc chiếc xe này chạy ngang qua trước mặt của anh, ánh mắt của anh đối diện với người đàn ông mang kính râm, trong phút giây ngắn ngủi, khóe miệng của người đàn ông lộ ra một nụ cười lạnh.
Hai mắt của Bắc Minh Thiện trừng lớn, mặc dù là không nhìn thấy rõ gương mặt của người này, nhưng mà dáng vẻ lúc cười lạnh của anh ta để Bắc Minh Thiện cảm thấy như là đã từng quen thuộc.
Cuối cùng, cái tên của người này thoáng hiện ra trong đầu óc của anh.
“Đường Thiên Trạch!” cuối cùng Bắc Minh Thiện phẫn nộ hét lên một tiếng.
Khuôn mặt sôi máu đỏ bừng hết cả lên, ánh mắt như muốn nuốt chửng người trước mặt.
Nhưng mà người đàn ông kia cũng không đáp lời lại, mà lúc Bắc Minh Thiện đang chuẩn bị bước lên kéo cửa xe của anh ta, anh ta đạp chân ra một phát.
Chiếc xe lao về phía lối ra của bãi đỗ xe như là một mũi tên.
“Ông chủ, anh sao vậy?” Hình Uy căng thẳng nhìn Bắc Minh Thiện, anh ta đi theo ông chủ nhiều năm như vậy rồi, hiếm khi nhìn thấy ông chủ hét giận dữ một tiếng.
Bắc Minh Đông cũng lập tức hốt hoảng, mặc dù lúc nãy anh ta cũng không có chú ý đến trong thời gian ngắn ngủi như vậy lại xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà anh ta cảm thấy cả người của Bắc Minh Thiện đang phát ra hơi thở của sự phẫn nộ.
Là có liên quan với chiếc xe vừa mới chạy qua à? Cũng không thể nào được, bây giờ khách sạn Empire xảy ra chuyện lớn như vậy, có mấy người đến đây nhiều chuyện cũng là chuyện bình thường thôi.
...
Hình Uy căng thẳng nhìn Bắc Minh Thiện: “Ông chủ, rốt cuộc là anh bị sao vậy, chẳng lẽ chiếc xe vừa mới chạy qua có vấn đề gì à?”
Vừa nói, anh ta vừa quay đầu nhìn về phía con đường dẫn đến lối ra.
Một lát sau, Bắc Minh Thiện khôi phục lại sự bình tĩnh, anh nói với Bắc Minh Đông: “Cậu đi lên chăm sóc cho dì Tâm đi, sắp xếp cho dì ấy với bọn nhỏ nhanh chóng về nhà, chuyện ở đây cứ để tôi xử lý.”
Chuyện đã như thế rồi, vậy thì cứ làm theo lời Bắc Minh Thiện đã nói thôi.
...
Bắc Minh Đông lê từng bước nặng nề trở về sảnh, lúc này Giang Tuệ Tâm đang hồi hộp đi tới đi lui chờ đợi tin tức.
Phỉ Nhi đứng ở bên cạnh của bà ta đang không ngừng an ủi: “Dì Bắc Minh, dì yên tâm đi, Thiện không có chuyện gì đâu.”
Giang Tuệ Tâm dừng bước lại, nghiêm mặt nhìn Phỉ Nhi: “Tôi cũng không phải là một đứa con nít, không cần cô phải an ủi tôi như thế đâu.”
“Cậu ba Bắc Minh trở về rồi!” Lão Lý liếc mắt liền nhìn thấy được Bắc Minh Đông.
Giang Tuệ Tâm bước vội mấy bước đi đến trước mặt của con trai, đưa một tay qua bắt lấy cánh tay của anh ta: “Đông Đông, Thiện có sao không vậy, ba con đang ở đâu?”
Bắc Minh Đông ngẩng đầu lên nhìn Giang Tuệ Tâm, giọng nói nhỏ hơn rất nhiều: “Anh hai không có chuyện gì đâu, còn ba thì...” Nói đến chỗ này, cổ họng của anh ta giống như có bị một cái gì đó đang chặn ở yết hầu, một câu cũng không nói nên lời.