Bắc Minh Thiện cau mày: "Các cậu đang ở đâu?"
“Bây giờ tôi đang ở quán bar của lão Bạch, hay là qua đây kể chuyện oai phong của cậu hôm nay đi.” Sở Dung Triết nói, nâng ly rượu trong tay lên cụng với lão Bạch.
“Lát nữa hẵng nói, tôi sẽ tới đó.” Bắc Minh Thiện nói xong thì cúp máy.
"Ha ha, tụi tôi ở đây đợi cậu, rồi chúng tôi sẽ tổ chức tiệc mừng cho cậu nữa... a lô, a lô..." Sở Dung Triết lắc điện thoại nói, chỉ nghe thấy âm báo bận trong ống nghe.
“Bắc Minh Nhị lại cúp điện thoại nữa hả?” Lão Bạch nhìn Sở Dung Triết cười cười.
“Không được, Bắc Minh Nhị tới rồi, chúng ta đừng nói gì cả, cứ rót đầy cho anh ấy ba chai rồi hẵng nói gì thì nói!” Sở Dung Triết nói xong, tức giận ngẩng đầu lên, uống cạn một chai bia trong tay.
Nội dung cuộc gọi của Bắc Minh Thiện, Hình Uy cũng nghe được ít nhiều, thấy anh đặt điện thoại xuống liền hỏi: "Cậu chủ, chúng ta đi đâu bây giờ?"
“Zeus Bar, tôi đến tìm hai người, để mấy ngày này họ dạy cậu cho ra hồn.” Bắc Minh Thiện nói rồi liếc nhìn Hình Uy.
Hình Uy vừa nghe vậy, trên trán đột nhiên đen kịt lại. Quán bar Zeus, vậy hai người anh cần tìm chắc là đám bạn của cậu chủ, Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý rồi.
"Cậu chủ, thật ra em..."
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Hình Uy: "Thật ra cậu sao hả, còn không lái xe đi. Tối hôm đó Hạnh Nguyên bảo cậu ra ngoài, 80% là vì chuyện của cậu và Lạc Kiều. Lúc về thấy bộ dạng cậu như nợ tiền ai ấy, 80% là bị người ta từ chối rồi."
Cố Hạnh Nguyên cho mẹ ăn xong và thu dọn mọi thứ trên chiếc bàn nhỏ.
“Nguyên, có một điều thật ra mẹ luôn ghi nhớ trong lòng. Con đã ở đây lâu như vậy rồi, không biết con có nghe nói đến một người tên là Bắc Minh Chính không?” Lục Lộ quyết định hỏi.
Ngay khi Cố Hạnh Nguyên nghe thấy tên Bắc Minh Chính, tay cô liền dừng lại, không ngờ mẹ cô lại biết Bắc Minh Chính.
Lục Lộ nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên có chút do dự, dường như cô có biết Bắc Minh Chính: "Nguyên, con sao vậy, con biết ông ấy sao?"
Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên rất khó coi, thực sự băn khoăn không biết có nên nói cho mẹ cô biết tin về cái chết của ông hay không.
"Nguyên? Con có chuyện gì sao?" Lục Lộ nhìn vẻ mặt của con gái, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt: "Ông ấy xảy ra chuyện gì rồi?"
Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ một chút, ngày mai chính là đám tang Bắc Minh Chính, dù có nói hay không thì mẹ cô cũng sẽ biết, đã vậy thì cứ nói thật cho bà ấy biết.
Cố Hạnh Nguyên nghĩ đến điểm này, sau khi suy nghĩ một chút, cô nói với Lục Lộ: "Mẹ, con biết Bắc Minh Chính mà mẹ nói, nhưng có điều..."
Lục Lộ nghe vậy lập tức phấn khởi lên, nhưng khi thấy con gái tâm tình nặng nề, bà liền cảm nhận được mọi chuyện: "Nguyên, con có biết ông ấy đúng không, giờ ông ấy sao rồi?"
"Bắc Minh Chính đã qua đời rồi, mới chỉ vài ngày trước thôi. Người họ Bắc đến đây vừa rồi là con trai của ông Bắc Minh Chính." Cố Hạnh Nguyên nói ngắn gọn với mẹ mình.
Sau đó hỏi: "Mẹ, làm sao mẹ biết Bắc Minh Chính vậy?"
"Ồ, thảo nào mẹ thấy cậu Bắc rất giống ông ấy. Thực ra mẹ biết ông ấy là qua một người chị em tốt của mẹ. Lúc đó, cô ấy và Bắc Minh Chính rất thân với nhau. Mẹ chỉ không ngờ ông ấy lại qua đời sớm như vậy. Đúng rồi, con có biết họ của bà Bắc là gì không?” Lục Lộ hỏi điều này vì bà không chắc liệu người bạn thân kia của mình có thực sự thành đôi với Bắc Minh Chính không, hay có chuyện gì đó xảy ra giữa chừng. Nếu hỏi một cách hấp tấp, có thể gây ra thêm nhiều phiền phức.
Cố Hạnh Nguyên không ngờ rằng mẹ cô lúc còn trẻ lại quen biết Bắc Minh Chính, hơn nữa không chừng người bạn này của mẹ chính là bà Bắc, nếu đúng như vậy...
Vừa nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Bắc Minh Thiện, lại còn không được bà Bắc chấp nhận, nếu mẹ cô thực sự quen bà Bắc, thực sự không biết liệu bà ấy có buồn không.
Cô không nói tên đầy đủ của Giang Tuệ Tâm, chỉ nói với mẹ: "Bà chủ Bắc Minh, họ Giang."
Họ Giang, Lục Lộ không tránh khỏi thất vọng khi biết tin này, dường như cuối cùng cả hai đã không đến được với nhau.
“Mẹ, bà Bắc Minh có phải là bạn của mẹ không?” Cố Hạnh Nguyên nhìn mẹ.
Lục Lộ chậm rãi lắc đầu: "Bà ấy không phải. Xem ra bọn họ không đến được với nhau."
Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra chuyện cô không muốn nhìn thấy vừa rồi đã không xảy ra.
“Mẹ, ngày mai là ngày chôn ông Bắc Minh.” Cố Hạnh Nguyên thấy quan hệ giữa mẹ mình và Bắc Minh Chính cũng không thân thiết gì lắm, nên không cần giấu giếm điều gì nữa.
Lục Lộ nghe vậy suy nghĩ một hồi nói: "Ngày mai chôn ông ấy rồi sao, hay là con thay mẹ đến đưa tiễn ông ấy lần cuối, dù sao cũng coi như là bạn bè mà."
Cố Hạnh Nguyên nghe vậy, có hơi ngoài dự liệu, cô không định đi, cũng không cần phải đi.
Nhưng vì mẹ đã nói như vậy, vậy thì cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo: "Được rồi mẹ, ngày mai con đến đó tiễn ông Bắc Minh một đoạn."
Hình Uy lúc này đã lái xe đến lối vào quán bar Zeus.
"Bắc Minh Nhị, hôm nay sao đến muộn vậy? Trên đường sao lại có người gây chuyện à? Đừng lý do lý trấu nữa, mau cạn hết ba chai đi."
Lúc Bắc Minh Thiện và Hình Uy xuất hiện trước cửa phòng bao của “hai đồng bọn” đặt, Sở Dung Triết chỉ vào rượu trên bàn nói.
“Cậu chủ, để tôi uống cho.” Hình Uy nói, đi tới bên bàn rượu, cầm lên một chai chuẩn bị uống.
“Lát nữa cậu còn lái xe đưa cậu ấy về, vậy nên cậu có uống cũng không tính.” Lão Bạch ngồi bên cạnh Sở Nhị lên tiếng.
"Cái này..." Hình Uy lúng túng nhìn cậu chủ.
Bắc Minh Thiện hôm nay thực sự khá chán nản, vụ kiện thua rồi không nói, anh có ý tốt mang thuốc bổ đến thăm mẹ của Cố Hạnh Nguyên, thế mà rốt cuộc lại mất hết thể diện trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Nghĩ đến chuyện này, anh liền bước tới cầm một chai rượu lên, ngẩng đầu uống cạn.
Sau khi uống hết ba chai rượu, Sở Nhị nhìn Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh Nhị, Lão Bạch nói với tôi là hôm đó cậu đến cứu Nguyên Nguyên, xử lý
tên khốn đã tố cáo cậu một trận. Kịch hay như vậy sao lại không báo cho tôi biết vậy hả?"
Lão Bạch lấy một bao thuốc từ trong túi ra ném lên bàn: "Bắc Minh Nhị, nói cho tôi biết hôm nay tòa án quyết định như thế nào?"
Bắc Minh Thiện vươn tay nhận lấy điếu thuốc, hút một hơi.
Hình Uy lập tức lấy bật lửa ra châm.
Bắc Minh Thiện hít sâu một hơi nói: "Thua kiện rồi."
Sở Dung Triết sửng sốt: "Bắc Minh Nhị, cậu đang đùa tôi à? Chỗ cậu có cả đám luật sư, hơn nữa đều là những người nổi tiếng ở thành phố A. Có thể thua được sao?"
“Cậu chủ lần này không dùng luật sư trong đoàn, mà bảo cô chủ thay mặt xử lý.” Hình Uy nhỏ giọng.
"Ý của cậu là Nguyên Nguyên? Cô ấy thành luật sư khi nào vậy? Có vẻ như tôi đã cố gắng tìm cách thuê cô ấy về là để mở rộng đội luật sư của mình rồi nhỉ." Sở Dung Triết nghe về chuyện của Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt lập tức lóe lên.
Bắc Minh Thiện hung hăng trừng mắt nhìn Sở Dung Triết, Sở Nhị sợ hãi rụt cổ lại.
Hình Uy nói tiếp: "Bây giờ cô chủ chỉ mới đi thi, chưa lấy được giấy phép hành nghề. Cậu chủ chỉ yêu cầu cô ấy theo sát toàn bộ quá trình. Lần kiện này do phát sinh vài vấn đề đột ngột nên mới để thua."
Lão Bạch gật đầu, hóa ra là chuyện như vậy: "Xem ra là Bắc Minh Nhị tình nguyện làm chuột bạch cho cô ấy. Thôi bỏ đi, kiện thua rồi thì thôi, bồi thường ít tiền là được, bữa nay cậu đến đây tìm tụi tôi kể khổ chắc không chỉ vì chuyện này đâu nhỉ. "
Bắc Minh Thiện liếc nhìn ông chủ: "Cậu nói đúng, vụ kiện này tôi thắng hay thua không quan trọng. Hôm nay tôi tìm các cậu vì chuyện khác."
Vừa nói anh vừa quay người kéo Hình Uy lại: "Tôi muốn hai người huấn luyện cậu ta trong thời gian ngắn nhất có thể."
"Huấn luyện? Ý cậu là gì, thân thủ của cậu ta còn lợi hại hơn cả vệ sĩ của tôi và Sở Nhị nữa đó. Còn cần phải huấn luyện cái gì nữa?" Lão Bạch có chút khó hiểu hỏi.
"Đặc vụ này của tôi gần đây đã phải chịu thiệt thòi chỗ phụ nữ. Tôi nhờ các cậu dạy cho cậu ta cách để không phải chịu thiệt ấy mà." Bắc Minh Thiện nói rất đơn giản và rõ ràng. Khuôn mặt của Hình Uy lúc này đã đỏ bừng.
“Hì hì, thật sự không nhìn ra được đó, đúng là chủ thế nào tớ thế đó nha. Bắc Minh Nhị, không chỉ cậu ta cần được huấn luyện, cả cậu cũng nên huấn luyện đi đó.” Sở Dung Triết cười đến ná thở.
“Bắc Minh Nhị, cậu cũng coi như tìm đúng người rồi đó. Chúng tôi có thể không giúp được cậu ở những phương diện khác, nhưng còn chuyện này thì không vấn đề gì cả.” Sở Nhị cũng hào phóng, một tiếng chấp nhận luôn.
Bắc Minh Thiện gật đầu, sau đó nói với Hình Uy: "Mấy ngày tới tan làm không cần cùng tôi về đâu. Cứ đến đây học hỏi bọn họ cho tốt vào. Có điều đừng có cái gì cũng học theo đấy, biết không hả."
Hình Uy dè dặt gật đầu.
"Này, Bắc Minh Nhị, cậu ăn nói kiểu gì vậy, giống như theo chúng tôi là sẽ học mấy thứ xấu không bằng."
Anh cầm chai rượu cụng với Sở Dung Triết rồi ngẩng đầu lên cạn hết.
Khi Hình Uy đưa Bắc Minh Thiện về tới nhà thì đã rất muộn.
Ngày mai, Bắc Minh Chính sẽ được chôn cất, Giang Tuệ Tâm đang bận rộn chuẩn bị những thứ cần thiết cùng những người giúp việc.
Mấy ngày nay Bắc Minh Thiện đều đi sớm về muộn, anh hầu như không gặp gì Phỉ Nhi cả.
Phỉ Nhi ở một mình trong phòng ngủ, thậm chí ăn rất ít. Ngày an táng ông Bắc Minh ngày càng đến gần, lòng Phỉ Nhi cũng ngày càng thấp thỏm.
Hôm nay nhìn thấy nhà họ Bắc Minh bận rộn lo tang lễ ngày mai, cô cảm thấy nếu không làm chút việc gì đó thì trong lòng sẽ không thể yên được.
Nhưng không cần biết cô định đưa tay ra làm gì, sẽ có người giúp việc vội vàng nói: "Cô Phỉ Nhi, cô không cần phải làm những việc nặng nề này, để chúng tôi làm cho."
Dường như nhà họ Bắc không coi cô là một phần của nơi này mà chỉ là một vị khách.
Từ khi Diệp Long giành được hợp đồng từ tập đoàn Gia Mậu thì càng trở nên ngông cuồng, một mặt đang chuẩn bị cho công việc sau khi ký hợp đồng, mặt khác cảm thấy nên giao bộ phận thiết kế vào tay mình vào thời điểm thích hợp.
Trên thực tế, không lâu sau khi anh ta một mình đến tập đoàn Gia Mậu, dựa vào bản vẽ thiết kế của mình để giúp Bắc Minh Thị lần nữa lấy lại được hợp đồng, tin tức này liền truyền đi khắp chốn.
Giờ đây anh ta đã trở thành người hùng lớn nhất của Bắc Thị, ngay cả lão Dư, trưởng phòng thiết kế cũng phải nhìn anh ta đầy ngưỡng mộ.
Anh ta biết Bắc Minh Thiện sẽ ra tòa hôm nay, nhưng không có hứng theo dõi, có lẽ anh ta biết lần này Cố Hạnh Nguyên sẽ lại ra tòa vì Bắc Minh Thiện.
Hai ngày nay anh ta không nhận được cuộc gọi nào từ người đàn ông đó, cứ như thể tên đó đã biến mất vào không khí vậy, như vậy lại càng tốt, tai anh ta cũng sạch hơn nhiều.
Buổi tối, ngay khi anh ta lái xe ra khỏi hầm đậu xe dưới tầng hầm của tòa nhà Bắc Thị, điện thoại liền đổ chuông.