Vân Chi Lâm nhìn luật sư đối phương rồi nói: “Cảm ơn luật sư đối phương đã nhắc đến điểm mấu chốt này, đó chính là uống rượu. Tôi muốn hỏi luật sư đối phương một lát, rốt cuộc Công ty giải trí mới là công ty gì? Theo những gì tôi điều tra thì bọn họ không hề có danh tiếng nào trong ngành, ngay cả quảng cáo tuyển người cũng nghèo túng đến mức nằm trong một góc rất nhỏ trên tạp chí.” Nói xong, anh đặt tờ tạp chí có đăng quảng cáo tuyển người của bọn họ mà anh bảo Cố Hạnh Nguyên mua lên trên bàn.
“Hơn nữa không chỉ có thế, mà quản lý nội bộ của bọn họ cũng rất hỗn loạn, một công ty như vậy thì có thể có nhiều tài liệu quan trọng ư, đồng thời sau khi trợ lý của tôi vào xin việc, thì căn bản không hề có công việc nào, mà mỗi buổi tối, bị đương sự đối phương và các nhân viên khác cùng tới quán bar. Sở dĩ trợ lý của tôi đồng ý làm chuyện này, hoàn toàn là vì cô ấy cho rằng chỉ có làm như vậy, thì bọn họ mới có thể buông lỏng cảnh giác.” Vân Chi Lâm nói đến đây thì lấy một chiếc USB ra, bên trong là đoạn ghi âm đã được khôi phục lại: “Đoạn ghi âm này có thể chứng minh trợ lý của tôi chỉ là vì công việc, chứ không có mục đích gì khác.”
Thẩm phán nhìn chiếc USB rồi nói: “Vậy cậu mở chứng cứ này ra để mọi người cùng nghe đi.”
Vân Chi Lâm gật đầu, rồi cắm USB vào trong máy tính, một lát sau, trên phiên tòa bỗng vang lên đoạn đối thoại giữa Tam Hỗn và Cố Hạnh Nguyên vào buổi tối hôm đó.
Trong đoạn ghi âm, lúc Tam Hỗn sắp nói ra chân tướng thì Vân Chi Lâm bấm nút tắt: “Thưa ngài thẩm phán, không biết ngài có suy nghĩ gì khi nghe thấy đoạn ghi âm này, còn tôi khi vừa nghe nó xong, đầu tiên là trong lòng rất cảm động khi trợ lý của tôi đã đặt mình vào tình thế nguy hiểm nhưng vẫn không quên nhiệm vụ, sau đó là thấy e ngại về cách làm người của nguyên cáo.”
Lúc này, tay chân Tam Hỗn đã bắt đầu toát mồ hôi, luật sư của anh vội vươn tay vỗ vai anh, bảo anh đừng lo lắng.
Rồi anh ta hỏi Vân Chi Lâm: “Luật sư đối phương, tại sao anh không cho mọi người nghe hết khúc quan trọng kia?”
Vân Chi Lâm cũng không giấu giếm, mà quay đầu nói với thẩm phán: “Phần sau đoạn ghi âm này đã bị tiêu hủy, nên tôi không thể bấm cho mọi người nghe được. Nhưng dù là vậy cũng có thể chứng minh một số vấn đề.”
“Ha ha, đoạn ghi âm mà anh đưa ra không có chứng cứ xác thực nào cả.” Luật sư đối phương cười lạnh, rồi nhìn thẩm phán nói: “Thưa ngài thẩm phán, thật ra chứng cứ mà luật sư đối phương đưa ra, hoàn toàn không có tác dụng trong việc thúc đẩy vụ kiện. Mà trọng điểm trong vụ kiện này là bị cáo ác ý phá hoại thiết bị của đương sự tôi, gây nên tổn thất rất lớn cho công ty anh ấy. Còn những vấn đề khác, tôi nghĩ ngài không cần phải để tâm làm gì.”
Vân Chi Lâm đứng dậy nói: “Thưa ngài thẩm phán, tôi phản đối. Tôi cho rằng nhân phẩm của nguyên cáo mới là điểm mấu chốt trong vụ kiện, con người làm chuyện tốt hay xấu đều phụ thuộc vào nhân phẩm. Đoạn ghi âm lúc nãy không những chứng minh sự trong sạch cho trợ lý tôi, mà còn có thể chứng minh nhân phẩm đương sự đối phương không hề tốt đẹp.”
Bắc Minh Thiện thấy vậy thì lấy một chiếc USB trong túi ra đưa cho Hình Uy.
Hình Uy liền đứng dậy đưa chiếc USB này cho Vân Chi Lâm, rồi gật đầu với anh ta.
“Thưa ngài thẩm phán, tôi vẫn còn một chứng cứ, hy vọng có thể đưa lên phiên tòa.”
Thẩm phán gật đầu nói: “Nhân viên công tác, mau mở đoạn video trong USB ra.”
Nhân viên công tác đi tới trước mặt Vân Chi Lâm, rồi nhận lấy USB, cắm vào máy chiếu.
Một lát sau, ánh đèn trong phiên tòa đều tối lại, chỉ thấy hình ảnh trong một phòng bao ở quán bar dần hiện ra.
Đây chính là đoạn video mà Hình Uy chiếu trên màn hình lớn ở quảng trường Bắc Minh thị.
Luật sư đối phương vừa nhìn thấy hình ảnh này thì hơi bất ngờ.
Còn nhóm người Tam Hỗn lòng bàn tay đều toát mồ hôi.
Rất nhanh, đoạn video này đã kết thúc, Hình Uy có thể nhìn ra hình ảnh lúc cậu chủ đánh Tam Hỗn đã bị cắt mất.
Nhưng mấy người Vân Chi Lâm chưa từng xem qua đoạn video này, nên không cảm thấy vấn đề gì.
Đèn trong phiên tòa được bật sáng, Vân Chi Lâm cười khẩy liếc nhìn luật sư đối phương, rồi nói với thẩm phán: “Thưa ngài thẩm phán, đoạn video khi nãy và đoạn ghi âm mà tôi đề lên đều được quay cùng một lúc. Chúng ta có thể nhìn thấy biểu hiện cực kỳ tồi tệ của đương sự đối phương, cũng vì thế mà tôi càng nghi ngờ, vì muốn công ty tiến lên mà đương sự đối phương tự biên tự diễn cảnh tượng đập máy quay, đồng thời những tài liệu quan trọng mà anh ta nói hoàn toàn không tồn tại.”
Thẩm phán xem xong đoạn video thì rơi vào trầm tư.
Luật sư đối phương liếc nhìn thẩm phán, rồi đứng dậy ngay: “Thưa ngài thẩm phán, đoạn video này hoàn toàn không thể chứng minh được điều gì, tôi thấy trên bàn có rất nhiều rượu, một người sau khi đã uống nhiều rượu, thì không hề biết mình đang làm gì nói gì. Cho dù đương sự của tôi có nhắc đến chuyện liên quan đến vụ kiện, thì cũng có thể là do say rồi nên nói lung tung, còn hành động của anh ấy, có thể nói là do tác dụng của rượu nên không khống chế được bản thân, giống như rất nhiều người uống rượu say rồi thích ca hát, hoặc làm mặt quỷ chẳng hạn.”
Thẩm phán gật đầu nói: “Luật sư nguyên cáo nói cũng có lý, tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng vấn đề này. Được rồi luật sư hai bên còn chứng cứ nào mới chưa lấy ra không?”
Vân Chi Lâm lắc đầu, vốn tưởng rằng đoạn video này có thể xoay chuyển tình thế, nhưng xem ra mọi chuyện như muối bỏ biển rồi.
Luật sư đối phương cũng lắc đầu, anh vừa ngồi xuống đã nhìn Tam Hỗn cười, rồi nói nhỏ với anh ta: “Anh yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tam Hỗn vừa nghe anh ta nói thế thì trong lòng bỗng trở nên nhẹ nhõm.
“Nếu bây giờ hai bên không còn gì để nói nữa, vậy thì mời mọi người tiến hành phần trình bày kết án cuối cùng.”
Luật sư đại diện cho Tam Hỗn đứng lên trước, rồi hơi cúi người chào thẩm phán: “Thưa ngài thẩm phán, hôm nay tôi có mặt tại đây, là để đòi lại lý lẽ cho đương sự của tôi, anh ấy là một phóng viên tận tâm với công việc, nhưng lại gặp phải sự cố khi đang làm việc. Bị cáo lấy tư cách là người nổi tiếng nghĩ mình cao cao tại thượng, không nói câu nào đã dùng cách thức rất thô lỗ đập vỡ thiết bị làm việc của đương sự tôi, dẫn đến việc những tài liệu quan trọng đều mất hết. Điều này đã gây ra tổn thất không thể cứu
vãn cho công ty và bản thân anh ấy. Nên tôi đứng đây khẩn cầu ngài thẩm phán phán quyết bị cáo ngoài việc phải bồi thường tổn thất về hành động phá hủy tài liệu, anh ta còn phải bồi thường những tổn thương về mặt tinh thần mà đương sự tôi đã hứng chịu.”
Nói đến đây, anh ta ngửa mặt lên nhìn trần nhà, rồi thở dài: “Thật ra, chúng tôi cũng không quan tâm đến chút tiền này, nhưng chúng tôi không thể nuốt trôi cơn giận này được, như thể bị cáo là người cậy quyền thế nên đèn ép những người dân nghèo khổ yếu ớt vô tội như chúng tôi. Tôi hy vọng quan tòa có thể cho chúng tôi một phán quyết công bằng, để an ủi trái tim những người dân nhỏ bé, những công nhân viên đang khổ sở ngồi phỏng vấn tin tức như chúng tôi.”
Luật sư biện hộ cho Tam Hỗn đã trình bày xong, thẩm phán gật đầu nói: “Giờ mời luật sư bị cáo trình bày phần kết án.”
Sau khi nghe luật sư đối phương nói nhăng nói cuội, âm thầm đổi khái niệm, tranh thủ sự đồng tình của mọi người trong phiên tòa, thì bất kể là Cố Hạnh Nguyên hay Hình Uy cũng kiềm nén một bụng lửa giận.
Nhưng đối với Bắc Minh Thiện người từng trải qua sóng to gió lớn, thì hoàn toàn chẳng là cái thá gì, anh chỉ cần một kết luận thôi.
Vân Chi Lâm vội đứng dậy, rồi gật đầu với thẩm phán: “Thưa ngài thẩm phán, sau khi nghe phần kết án của luật sư đối phương, tôi cảm thấy anh ta đang dẫn dắt dư luận. Tòa án không phải là nơi hận thù nhà giàu, mà là nơi bảo vệ công lý. Bất luận là người có tiền hay không có tiền thì đều có thể nhận được phán quyết công bằng nhất. Bình thường đương sự Bắc Minh của tôi là người khiêm tốn, hơn nữa còn hay làm từ thiện, nhiệt tình làm chuyện công ích, tôi nghĩ ngài thẩm phán cũng tai nghe mắt thấy mấy chuyện này rồi. Nhưng một người được mọi người thừa nhận là người tốt như vậy lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào ngày tân hôn.”
Nói đến đây, anh chỉ tay về phía Tam Hỗn đang ngồi ở ghế đối diện: “Còn nguyên cáo, anh ta không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Đặt mình ở trên cao, không tiếc chọc tức đương sự của tôi, tôi nghĩ cho dù là người khác, cũng sẽ có phản ứng quá khích như vậy. Hơn nữa không những thế, mọi người đều nhìn thấy rất rõ hành động của nguyên cáo trong đoạn video lúc nãy, luật sư đối phương nói mỗi người đều có dáng vẻ khác nhau sau khi uống say, nên không thể xem đó là tiêu chuẩn để phán quyết, nhưng tôi muốn nói rằng, dáng vẻ sau khi uống say của mỗi người mới là bộ mặt chân thật nhất. Tôi vẫn giữ nguyên sự e ngại về động cơ không trong sáng của nguyên cáo với đương sự của tôi.”
Vân Chi Lâm nói xong thì gật đầu với thẩm phán, rồi ngồi xuống.
Thẩm phán cầm tài liệu trong tay, cũng hơi nhíu mày, quan điểm của hai bên đều khá đầy đủ.
Thật ra có đôi lúc để đưa ra quyết định những vụ án nhỏ như thế này, còn khó hơn các vụ án lớn, bởi vì chứng cứ trong vụ kiện đều bị luật sư hai bên đào ra hết, không hề để sót bất cứ tình tiết nào, nên bọn họ sẽ đưa ra nhiều lý lẽ hơn trong vụ kiện.
“Bây giờ phiên tòa sẽ tiến hành nghị án, nửa tiếng sau sẽ nghe phán quyết.” Thẩm phán nói xong thì rời khỏi phiên tòa.
“Chi Lâm, phần trình bày kết án của anh rất tốt, em nghĩ thẩm phán cũng vì thế mới quyết định nghị án.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì đưa cho Vân Chi Lâm một ly nước.
Bắc Minh Thiện đang ngồi bên cạnh, khẽ híp mắt lại liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên. Sao cô dám đưa nước cho người đàn ông khác trước mặt anh chứ?
Thật ra Cố Hạnh Nguyên cũng nhìn thấy ánh mắt này của anh, nhưng cô không để tâm cho lắm. Giờ cô đã là người tự do rồi, cô muốn làm gì cũng đâu liên quan đến Bắc Minh Nhị.
“Cậu chủ, chúng ta ra phía sau nghỉ ngơi một lát đi.” Hình Uy vội lên tiếng giải vây.
Nhưng Bắc Minh Thiện lại trầm giọng nói: “Không cần đâu, tôi ngồi ở đây là được.”
Đúng lúc này, Tam Hỗn lại đắc ý đi tới trước mặt bọn họ: “Anh Bắc Minh, lúc nãy khi chưa ra tòa, tôi đã nói với anh rồi, chỉ cần anh có thể bồi thường một khoản tiền, tôi sẽ rút đơn kiện, nhưng không ngờ anh lại không nghe, vẫn nhất quyết phải ra tòa. Giờ xem ra chúng tôi sẽ nắm phần thắng cao hơn, anh cứ đợi viết chi phiếu đi.”
“Tôi cảnh cáo cậu đừng đứng trước mặt cậu chủ nhà tôi, bằng không tôi sẽ không khách khí với cậu đâu!” Lúc này, Hình Uy đã tức đến đỏ mắt rồi.
Tam Hỗn từng bị Hình Uy đánh cho một trận, nên thấy anh ta đang nhìn mình thì thu hồi vẻ mặt hung hăng lại, nhưng vẫn không chịu thua nói: “Các người cứ mạnh miệng đi, lát nữa sau khi tòa phán quyết thì các người sẽ đẹp mặt thôi.”
Qua nửa tiếng nghị án, hai bên đã có mặt đông đủ.
“Mời hai bên về đứng dậy.”
Thẩm phán nhìn hai bên, rồi bắt đầu đọc phán quyết: “Về vụ kiện liên quan đến việc Bắc Minh Thiện ác ý làm hỏng máy quay phim của Công ty giải trí mới, dẫn đến việc mất hết các tài liệu quan trọng, sẽ được phán quyết như sau: Mặc dù bị cáo chịu sự tác động của các yếu tố bên ngoài mới dẫn đến hành động đập máy quay phim của nguyên cáo, nhưng không thể vì thế mà chối bỏ trách nhiệm bồi thường được.”
Tam Hỗn nghe đến đây thì mỉm cười với Bắc Minh Thiện đang đứng ở phía đối diện, rồi nói bằng khẩu hình “Anh thua chắc rồi” với anh.
Nhưng Bắc Minh Thiện vẫn mang vẻ mặt bình thản, dù gì anh cũng đã sớm dự đoán phán quyết này rồi, nên không hề cảm thấy bất ngờ.