Lúc này Lan Hồng cũng đang quỳ bên cạnh ông, cũng dập đầu ba cái.
Sau đó bà đứng dậy đỡ Bắc Minh Triều Lâm lên, lúc này chỉ thấy Bắc Minh Triều Lâm đã rơi nước mắt như mưa, trên trán ông còn có một chỗ nhỏ đã rướm máu.
Bây giờ Giang Tuệ Tâm cũng không nhìn được nữa, duỗi tay chào hỏi: “Triều Lâm à, con đừng như thế.”
Bắc Minh Đông đưa mắt ra hiệu với Bắc Minh Diệp Long: “Còn không mau đỡ ba mẹ của cậu lên.”
Bắc Minh Diệp Long nhìn mọi người ở đây: “Xin chào những người thân và bạn bè đang có mặt ở đây, tôi có một câu không biết có nên nói hay không. Ba của tôi, Bắc Minh Triều Lâm là con cả của nhà Bắc Minh, dựa theo lễ nghĩa, có phải là nên để ba của tôi đưa tiễn ông nội đoạn đường này không.” Sau đó lại đi đến cạnh Bắc Minh Thiện, từ từ hỏi: “Tôi nói có đúng không, chú hai.”
“Chuyện này...” Mọi người nghe vậy quay sang nhìn nhau, Bắc Minh Diệp Long nói không sai, nhưng bây giờ Bắc Minh Thiện là người đứng đầu gia đình, không ai dám có ý kiến gì cả.
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Bắc Minh Diệp Long, bây giờ trong lòng anh đang rất tức giận, nhưng hôm nay là ngày đưa tang của ba, cũng không thể xích mích với người nhà Bắc Minh vào lúc chưa hạ táng ông được.
Anh chỉ cười lạnh: “Cậu đi hỏi ba của cậu, xem ông ta có tư cách này hay không.”
“Chú hai, người ở đây ai mà không biết, bây giờ chú là lớn nhất, ai dám nói chú sai chứ. Nhưng mà tôi không giống họ, nhìn không vừa mắt sẽ nói ra ngoài.” Bắc Minh Diệp Long nói xong lập tức chuẩn bị duỗi tay lấy di ảnh của ông nội mà Trình Trình đang ôm trong lòng ra.
Bắc Minh Thiện đưa tay túm cổ tay anh lại, sau đó hất nhẹ sang bên cạnh: “Có chuyện gì thì gọi ba của cậu đến đây nói chuyện, cậu không có tư cách nói chuyện ở đây.”
Lực tay của anh thật ra cũng không nhỏ, Bắc Minh Diệp Long bị túm chặt cổ tay thầm nhíu mày.
Lan Hồng thấy con trai đang tranh chấp với Bắc Minh Thiện, sợ đến mức mặt mày thay đổi, vội vàng túm tay chồng đi đến cạnh con trai.
“Diệp Long, thôi bỏ đi. Chúng ta đi theo phía sau là được rồi.” Nói xong bà còn duỗi tay túm chặt lấy tay Bắc Minh Diệp Long.
“Mẹ, chú đã leo lên đầu chúng ta ngồi rồi, chúng ta không thể nhịn được nữa.” Bắc Minh Diệp Long nói xong, vung mạnh tay ra.
“Đủ rồi! Diệp Long, nếu con còn không nghe lời, ba và mẹ chỉ có thể quay về, ba không còn mặt mũi nào gặp linh hồn của ông nội con nữa.” Bắc Minh Triều Lâm nói xong lập tức kéo Lan Hồng bỏ đi.
Bắc Minh Thiện liếc mắt nhìn gia đình bọn họ, cười lạnh giơ tay ra hiệu với Hình Uy.
Hình Uy đứng ở phía trước kêu những người đang nâng linh cữu, từ từ đi về phía khu mộ.
Bắc Minh Diệp Long có hơi tức giận, anh nhìn ba anh nói: “Ba, sao ba lại mềm yếu như vậy, chú hai rõ ràng là đang ăn hiếp người yếu đuối như ba đó.”
Bắc Minh Triều Lâm thở dài, chỉ có một mình ông hiểu được nguyên nhân sâu xa trong chuyện này.
Mọi người từ từ đi theo linh cữu đến khu mộ an táng Bắc Minh Chính.
Xung quanh nơi này được bao vây bởi cây tùng, trước bia mộ, có thể mơ hồ nhìn thấy tòa cao ốc Bắc Minh thị thấp thoáng trong bầu không khí xám xịt.
Khu mộ bên cạnh đang an táng em gái Cô Phương của ông.
Chỗ này là Bắc Minh Thiện cố ý sắp xếp.
Thứ nhất: Vì nơi này có thể để ba nhìn thấy được tập đoàn Bắc Minh thị do một tay ông gây dựng.
Thứ hai: Ai cũng đều biết Bắc Minh Chính không thân với em gái của ông, nhưng thật ra trong lòng bọn họ đều rất quan tâm đến đối phương, nhưng mà mãi đến khi rời đi vẫn không thể nói rõ chuyện này. Nếu bây giờ cả hai người đều đã đi rồi, vậy thì an táng hai người bọn họ cùng nhau, cũng coi như hoàn thành một nguyện vọng mà suốt một đời họ vẫn chưa thực hiện được.
Thứ ba: Bắc Minh Thiện không muốn an táng ba của anh ở cạnh mẹ của Bắc Minh Triều Lâm. Bởi vì anh hận. Nếu không phải mẹ anh trông giống mẹ của Bắc Minh Triều Lâm thì đã không bị ba anh cưỡng hiếp, nếu ông ta yêu mẹ của Bắc Minh Triều Lâm đến như thế, vậy thì anh sẽ không an táng ba và bà ta cùng với nhau.
Mọi người đều có cảm giác hụt hẫn khó diễn tả thành lời về vấn đề chọn địa điểm xây mộ này.
Nhưng chỉ có Giang Tuệ Tâm là thật sự thầm vui vẻ trong lòng.
Bà là bà vợ thứ ba của Bắc Minh Chính, cũng có chút ghen tị ít nhiều với mẹ của Bắc Minh Triều Lâm và mẹ của Bắc Minh Thiện.
Bởi vì ít nhiều gì Bắc Minh Chính cũng từng yêu hai người đó, mà đối với bà, lại thiếu đi chút tình cảm cần có giữa vợ chồng này, trông giống với kết bạn chung sống cùng nhau hơn.
Vì thế bà cũng luôn có hơi oán giận Bắc Minh Chính, nhưng cũng chỉ có thể kiềm nén.
Ngay lúc Bắc Minh Triều Lâm từ bỏ quyền lợi nên có của một người con cả, Bắc Minh Diệp Long đã không còn hy vọng thêm bất cứ điều gì về ba anh nữa.
Chẳng trách chú hai vẫn luôn ăn hiếp ba, cũng vì cảm thấy ông quá hèn nhát. Xem ra sau này muốn xây dựng lại vị trí đứng đầu trong nhà Bắc Minh, cũng chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
Mọi người vây xung quanh ngôi mộ, nhìn linh cửu của Bắc Minh Chính từ từ hạ xuống. Sau đó Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Đông cầm xẻng, từ từ xúc cát đổ vào trong.
Trong lòng mọi người vô cùng nặng nề.
Một lúc lâu sau, một ngôi mộ mới tinh đã xuất hiện.
Bắc Minh Thiện đứng thẳng trước bia mộ, cầm lấy hai ly rượu được rót đầy từ trong tay Hình Uy: “Ba, không ngờ chúng ta lại phải dùng cách này để uống rượu cùng nhau, con xin phép cạn ly trước.”
Nói xong, anh ngửa đầu uống cạn, sau đỏ từ từ đổ ly còn lại trước bia mộ.
Tiếp theo là Giang Tuệ Tâm.
Hai mắt bà rưng rưng, duỗi tay run rẩy khẽ vuốt ve bia mộ, bà không nói gì. Nhưng bà đã nói thầm trong lòng hết những gì muốn, đời này quyết định đúng đắn nhất của bà là đi theo Bắc Minh Chính, sai lầm nhất cũng là đi theo Bắc Minh Chính. Nhưng bà cũng không cảm thấy hối hận.
Tiếp theo là Bắc Minh Đông.
Anh bưng hai ly rượu đứng trước bia mộ: “Ba, con biết từ trước đến giờ ba rất cưng chiều con, nhưng con cũng biết ba rất coi thường những gì con là. Con không giỏi như hai người anh, con cũng không có gien
làm ăn buôn bán như bọn họ. Nhưng mà con vẫn hy vọng ba có thể khen ngợi con.”
Nói xong, anh cũng ngửa đầu uống cạn rượu, đổ ly còn lại xuống trước bia mộ.
Tiếp theo là những người đưa tang khác.
Từng người đều nói một vài lời từ biệt, đại khái đều là hy vọng linh hồn của Bắc Minh Chính được yên nghỉ.
Đến lượt Cố Hạnh Nguyên, cô gọi Trình Trình và Dương Dương cùng lên.
Ba mẹ con cô đứng trước bia mộ, trong lòng Cố Hạnh Nguyên vô cùng phức tạp.
“Bác Bắc Minh, cảm ơn những lời nói bác từng nói với cháu khi ở bệnh viện. Bác yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc mấy đứa nhỏ thật tốt. Còn nữa, hôm qua cháu mới biết được bác có quen với mẹ của cháu, hôm nay cháu thay mặt mẹ đến đây đưa tiễn bác.”
Nói đến đây, thtạ ra trong lòng cô còn nói thầm một câu, đó chính là: Bác Bắc Minh, bác không chỉ có hai đứa cháu nội, còn có một cháu gái nữa, nhưng bây giờ cháu vẫn chưa muốn để bé gặp mặt Thần, nguyên nhân vừa rất phức tạp, cũng rất đơn giản. Đó chính là cô không muốn mất thêm một đứa con gái giống như Dương Dương. Nhưng mà xin bác hãy yên tâm, đến lúc thích hợp, cháu sẽ để con gái nhận người cha Bắc Minh Thiện này.
Nghĩ đến đây, Cố Hạnh Nguyên nói với Trình Trình và Dương Dương: “Hai đứa có muốn nói gì với ông nội thì nói đi.”
Trình Trình khom lưng vái mộ bia: “Ông nội, con là Trình Trình. Ông yên tâm đi, con là anh trai sẽ chăm sóc cho em thật tốt. Tuy bây giờ con đang sống cùng mẹ, nhưng con vẫn sẽ là con cháu nhà Bắc Minh.”
Dương Dương cũng nhích lại gần: “Ông nội, con là Dương Dương. Lúc trước con không nghe lời, lại hay chọc cho ba mẹ tức giận, con sẽ sửa sai. Ông nội ở trên trời nhớ phải phù hộ cho con đó.”
Tiếp theo Dương Dương và Trình Trình lại quỳ lạy dập đầu ba cái với bia mộ.
Đến cuối cùng mới chờ đến lúc gia đình ba người nhà Bắc Minh từ biệt ông cụ Bắc Minh.
Bắc Minh Thiện xoay người đi đến ngôi mộ bên cạnh, nơi này đang an táng người anh kính trọng nhất, cũng là người cô anh thân thiết nhất.
Anh đi đến trước bia mộ, nhìn ảnh chụp Cô Phương trên đó, đứng một lúc lâu.
“Mẹ, không phải nói bà cô đang nằm viện sao, sao lại ở đây?” Thật ra lúc mới đến Trình Trình và Dương Dương đã chú ý đến bia mộ của Cô Phương rồi.
Nhưng khi đó bọn họ không thể đi qua được.
Bây giờ thấy ba đã sang đó, bọn họ kéo tay mẹ cũng muốn qua theo.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu nhìn con trai: “Trước khi bà cô qua đời đã cố ý dặn ba, sợ hai đứa biết sẽ đau lòng, không cho ba nói cho hai đứa biết.”
“Con và Dương Dương đã bàn bạc với nhau xong rồi, mấy hôm nữa trường cho nghỉ sẽ bảo mẹ dẫn bọn con đến bệnh viện thăm bà.” Trình Trình nói đến đây, mắt đỏ lên.
Dương Dương cũng rất đau lòng.
Nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng Cố Hạnh Nguyên cũng không dễ chịu, vốn dĩ định gạt bọn nhỏ được bao lâu thì gạt bấy lâu, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đến dồn dập như thế.
Cô dẫn hai đứa nhỏ, đứng cạnh Bắc Minh Thiện: “Cô Phương, cháu dẫn hai đứa nhỏ đến thăm cô.”
“Bà cô, con là Trình Trình. Con nhớ bà lắm, con rất thích mặt dây chuyền bà tặng cho con.” Trình Trình nói, tháo mặt dây chuyền được cột bằng dây tơ hồng ra khỏi cổ, đặt trong lòng bàn tay đưa đến trước di ảnh của cô Phương.
“Bà cô, con là Dương Dương, còn cũng có một cái. Bây giờ bà ở đây cũng không thấy cô đơn nữa, ông nội đến ở cùng cô rồi.” Dương Dương cũng lấy cái của cậu bé ra, đặt ngang trước bia mộ cùng Trình Trình.
Cố Hạnh Nguyên nhìn hai đứa nhỏ, đau lòng không nói nên lời. Thỉnh thoảng lại đưa tay lau nước mắt.
Bắc Minh Thiện đứng bên cạnh thò tay vào túi áo lấy khăn tay ra, đưa cho Cố Hạnh Nguyên.
Hai người đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Người đầu tiên là Giang Tuệ Tâm, bà đã định xông qua đó mấy lần, nhưng đều bị Bắc Minh Đông cản lại: “Mẹ à, mẹ bớt gây chuyện chút đi, để bọn họ nói chuyện với cô nhiều một chút.”
Giang Tuệ Tâm trợn trắng mắt liếc con trai: “Bọn họ? Con theo phe bọn họ từ lúc nào? Con không biết mẹ rất ghét người phụ nữ kia hay sao.”
“Mẹ, mẹ có thể khoan dung với cô ấy một chút không. Thật không biết rốt cuộc cô ấy đã làm cái gì mà là mẹ ghét cô ấy đến thế.” Bắc Minh Đông bất bình thay cô.
“Là vì cô ta có lòng tham không đáy, hơn nữa lại còn dám giấu Dương Dương nhiều năm như thế. Con nói mẹ có thể không ghét cô ta sao. Đông à, nếu con mà tìm một đứa con gái giống cô ta về nhà, mẹ đánh gãy chân con.” Giang Tuệ Tâm nói xong trợn mắt hung dữ trừng Bắc Minh Đông.
Thậy ra anh vẫn hiểu đôi chút về chuyện giữa Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, mẹ nói vậy là không đúng rồi, sao có thể đổ mọi sai lầm lên người cô ấy được. Nếu không phải lúc trước mẹ bỏ tiền thuê người, sao cô ấy xuất hiện được. Hơn nữa lúc đó chỉ nói muốn một đứa con, người ta đẻ được hai đứa là người ta giỏi...”
Không đợi Bắc Minh Đông nói xong, Giang Tuệ Tâm tức giận tát anh: “Cái thằng nhóc thối nhà con, từ khi nào mà con theo phe người ngoài trách ngược lại mẹ vậy hả. Nếu con biết mẹ bỏ tiền tìm người sinh con cho Thiện cũng phải biết vì sao nó lại làm như vậy.”
“Được rồi, con biết. Vừa nhắc đến chuyện này mẹ lại viện đủ lý do để qua chuyện, còn thay mặt người khác đi bào chữa cho những gì mẹ đã làm.”
Bọn họ đứng bên này cãi nhau, Phỉ Nhi đứng sau lưng bọn họ, bây giờ trong lòng cũng đầy chua xót.