Diệp Long nói xong đứng dậy, quay người rời khỏi văn phòng của Bắc Minh Thiện.
Ra khỏi văn phòng, trở lại bộ phận thiết kế.
Sau khi vào phòng làm việc của lão Dư, anh ta đóng cửa lại.
“Này, trưởng bộ phận thiết kế của chúng tôi sáng nay đã bị đưa đi rồi. Có phải các anh bày trò gì không?” Diệp Long trực tiếp gọi cho người đàn ông đội mũ lưỡi trai.
Lúc này, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang ngồi gác chân trên ghế sô pha: "Cậu chủ Bắc, là người đứng đầu một bộ phận, nói chuyện thực sự là đầy uy quyền đó nha. Anh bận trăm công nghìn việc vậy mà vẫn có thời gian gọi điện, chắc không phải chỉ đơn giản là để thông báo tin vui này cho tôi nhỉ. Anh nói đi, tìm tôi có chuyện gì? À đúng rồi, không phải anh đã nói là sẽ không gọi lại cho chúng tôi nữa sao?"
Diệp Long cau mày, nghiêm nghị nói: "Đừng nói nhảm nữa, tôi gọi là để hỏi anh, sáng nay lão Dư ở bộ phận thiết kế Bắc Thị có phải là do các anh nhúng tay vào không?"
"Lão Dư? Lão Dư nào hả... Ồ, nhớ ra rồi, chính là cái ông cấp trên của anh lúc trước đó hả. Chuyện của ông ta, tôi chỉ dùng một chút thủ đoạn mà thôi, không ngờ ông ta lại không chịu nổi." Nói xong, người đàn ông đội mũ lưỡi trai lấy một điếu thuốc trên bàn trước mặt rồi ngậm nó trong miệng.
"Nói cho anh biết, tôi không cần anh xen vào chuyện giữa tôi và Bắc Minh Thiện, còn không mau thả lão Dư ra ngay!"
"Ha ha, cậu chủ Bắc Minh, anh đang nói đùa sao? Cục công an cũng không phải do chúng tôi điều hành, làm sao có thể nói thả là thả được. Hơn nữa còn có chứng cứ chắc chắn, chắc cũng chừng ba đến năm năm cũng không thả được đâu. Anh cứ yên tâm làm trưởng phòng thiết kế của anh đi.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói rồi cúp máy.
Diệp Long nghe thấy âm báo bận từ ống nghe, tức giận ném điện thoại lên bàn.
Thật sự quá tức giận, mặc dù hôm đó mời lão Dư đi ăn và cũng có ý muốn lôi kéo ông ta đi theo mình.
Nhưng anh ta không ngờ rằng ông ta lại có lòng với Bắc Minh Thiện như vậy, một mực từ chối anh ta.
Lúc đó thực ra anh ta cũng đã nghĩ rằng nếu bản thân không dùng được người này, vậy thì cũng không thể để ông ta cống hiến cho Bắc Minh Thiện được, dù thế anh ta cũng chỉ nghĩ cách đuổi ông ta khỏi phòng thiết kế.
Chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng cách thức ám hại này để đá lão Dư đi.
Đây thực sự là "mình không giết người, người lại chết vì mình".
Mọi chuyện đã xảy ra vậy rồi, có muốn cứu ông ta cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Kể từ khi Cố Hạnh Nguyên có bằng luật sư, Vân Chi Lâm mới bắt đầu toàn tâm toàn ý huấn luyện cho cô và cùng cô nghiên cứu tất cả các vụ án mà anh ta từng chịu trách nhiệm.
Vì thế Cố Hạnh Nguyên cũng tiến bộ rất nhanh.
Buổi tối tan ca, Cố Hạnh Nguyên lái xe về nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy Trình Trình đang ngồi trên sô pha, sắc mặt có chút khó coi.
“Sao thế bé cưng, ở trường có chuyện gì không vui sao?” Cố Hạnh Nguyên nói, treo túi xách lên móc áo bên cạnh.
Cô tới chỗ Trình Trình ngồi xuống, nhìn con trai mình.
Anna dẫn Cửu Cửu ra khỏi phòng ngủ.
“Mẹ à, anh Trình Trình ngồi thế này cả buổi chiều rồi đó, con muốn anh chơi với con, nhưng anh cũng mặc kệ.” Cửu Cửu bĩu môi than thở với mẹ.
Cố Hạnh Nguyên ôm Trình Trình vào lòng: "Bé con, nói cho mẹ biết con có chuyện gì nào, mẹ giúp con giải quyết nhé?"
Trình Trình mặc dù có chỉ số IQ cao, nhưng dù sao thì cậu nhóc vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó cũng sẽ có nỗi buồn của trẻ con.
Trình Trình ngẩng đầu liếc nhìn mẹ: "Mẹ, trường học tổ chức trại hè dã ngoại cho phụ huynh học sinh. Con rất muốn đi, bởi vì Dương Dương cũng muốn đi. Nhưng ba mẹ đều rất bận."
“Là chuyện này à, có gì mà buồn chứ hả, mẹ dẫn con tham gia là được mà.” Nói đến đây, Cố Hạnh Nguyên đột nhiên nghĩ tới Dương Dương, ai sẽ đưa nó đi?
Vài ngày trước nó đã đắc tội với bà Bắc Minh rồi, mấy ngày nay Hình Uy thỉnh thoảng gọi điện để kể cô nghe tình hình của Dương Dương.
Có vẻ như mối quan hệ của nó và bà Bắc Minh vẫn chưa hòa hảo lại, suốt ngày không chào hỏi nhau, kể cả trong bữa ăn, Dương Dương cũng đều trốn xa bà Bắc Minh.
Sau khi Dương Dương hoàn thành tất cả bài tập về nhà, Lạc Hàn đã kiểm tra lại và chỉ ra tất cả những sai sót trong đó.
Thằng bé thay đổi nhanh chóng.
Theo thông lệ, sau khi học xong, Lạc Hàn nên cho Dương Dương tiến hành phần tiếp theo, đó là chơi game.
Nhưng hôm nay Dương Dương không mấy nhiệt tình, cúi đầu ngồi trên giường, dáng vẻ quá hiếm thấy, ngay cả hai ngày khi cãi nhau căng thẳng nhất với bà Bắc Minh cũng không đến nỗi thất thần như vậy.
“Dương Dương, con sao vậy?” Lạc Hàn cười hỏi.
Dương Dương cau mày nhìn Lạc Hàn: "Thầy Lạc, con muốn nhờ thầy giúp một việc."
Lạc Hàn xoay người ngồi ở mép giường: "Nói đi, thầy có thể giúp con chuyện gì?"
"Dạ..." Đôi mắt nhỏ của Dương Dương đảo mấy vòng, một lúc sau, đột nhiên nói: "Thầy Lạc, thầy làm ba của con nha?"
Lạc Hàn gần như bật cười khi nghe nó nói, cậu nhóc này quả thực cái gì cũng nghĩ ra được cả.
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương trông nghiêm túc như vậy, ánh mắt cũng lộ ra vẻ kiên định.
Có vẻ như cậu nhóc này không phải nói đùa mà là đang rất nghiêm túc.
“Dương Dương, tại sao con lại nói như vậy, có thể cho thầy biết lý do được không?” Lạc Hàn rất muốn biết trong đầu nhỏ của Dương Dương đang tính chuyện gì.
Dương Dương không giấu giếm, kể với Lạc Hàn về việc trường tổ chức trại hè ngoài trời cho phụ huynh và học sinh.
"Con đã nói với Trình Trình là con sẽ tham gia. Nhưng mà giờ con không tìm được ai có thể tham gia cùng mình cả." Dương Dương nói với vẻ mặt khổ sở.
Lạc Hàn hiểu ra: "Vậy con muốn thầy giả làm ba con, cùng con tham gia đúng không?"
Dương Dương ngẩng đầu nhìn anh ta, mạnh mẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia khát khao.
Lạc Hàn nhíu mày nhìn Dương Dương rồi lắc đầu nói: "Chuyện này thầy không thể giúp con được. Trong nhà nhiều người như vậy, lẽ nào chỉ một người cũng khó tìm như vậy sao?"
Dương Dương nhếch miệng: "Con không muốn đi cùng bà nội, cũng không muốn đi cùng kẻ xấu xí kia. Ngày hôm đó bọn họ đều nói xấu mẹ của con."
"Vậy còn ba con thì sao?"
"Ba con..." Khi Dương Dương nghĩ đến cảnh lão ba chim
chết dẫn họ đi cắm trại lúc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó trông càng khổ sở hơn.
Lần đó, nó và Trình Trình ngồi trên miếng bạt lớn mở to mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của ba mình, không nói một lời.
Còn có xúc xích nướng bằng bật lửa kia nữa...
Nghĩ đến hết cảnh này đến cảnh khác, Dương Dương không khỏi rùng mình.
Lạc Hàn nhìn Dương Dương như vậy, có vẻ quan hệ cha con giữa nó và Bắc Minh Thiện không được hòa thuận cho lắm.
Anh nhìn xuống đồng hồ, đã đến lúc phải về rồi.
Anh vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ nhắn của Dương Dương: "Thôi, không sớm nữa, thầy về đã nhé. Nhớ cho ba con một cơ hội, có khi lần này ba con sẽ cho con một bất ngờ đó."
Vào bữa tối, Bắc Minh Thiện trở lại, như thường lệ, Dương Dương tránh xa Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi.
Bắc Minh Thiện cũng lo xong chuyện trong nhà, nhìn thấy mâu thuẫn không thể hòa giải giữa mẹ và Dương Dương, anh cũng không có cách nào giải quyết.
"Mẹ, ngày mai con sẽ trở lại đoàn phim. Công việc đã hoãn mấy ngày vậy rồi, có lẽ con sẽ bận lại một thời gian." Bắc Minh Đông nói.
Chỉ thấy Giang Tuệ Tâm nghe Bắc Minh Đông nói thế, vẻ mặt cứng đơ không có phản ứng gì.
Bắc Minh Đông thấy vậy, chắc chắc 80% là mẹ vẫn còn tức giận việc anh ta không ra mặt nói giúp mẹ.
Lúc này Dương Dương đột nhiên nói: "Chú ba, mấy ngày nữa chú đã đi."
Bắc Minh Đông quay đầu lại nhìn Dương Dương, nói đùa: "Sao, cháu không nỡ để cho chú đi làm à. Chú thấy cháu đi theo thầy Lạc cả ngày, không phải là vui vẻ lắm sao?"
"Cháu có chuyện muốn nhờ chú giúp."
Bắc Minh Đông mỉm cười: "Cháu thì có việc gì phải cần chú giúp chứ. Nếu mà nhờ chú làm bài tập giúp thì quên đi nha. Nếu để fan chú biết chuyện chú giúp học sinh tiểu học làm bài tập thì hình ảnh huy hoàng của chú sẽ bị hủy hoại mất.”
Dương Dương nhìn Bắc Minh Đông một cái: "Ai nhờ chú làm bài tập giúp chứ? Giờ mấy câu hỏi này với cháu dễ như ăn bánh ấy. Cháu chuẩn bị nhờ chú đóng giả làm bố của cháu."
Lời vừa nói ra, trên trán Bắc Minh Đông liền xám xịt, anh ta quay đầu lại và cẩn thận liếc nhìn Bắc Minh Thiện đang ăn.
Chỉ thấy anh ngồi ở bàn ăn, một tay cầm bát, tay kia cầm đũa, nghe xong câu nói của Dương Dương, má khẽ co giật.
Bắc Minh Đông ngượng ngùng cười cười, Dương Dương, đứa nhỏ này thật sự càng ngày càng quậy rồi.
“Dương Dương, cháu muốn chú làm gì, nói đi?” Bắc Minh Đông cũng muốn nghe xem rốt cuộc Dương Dương muốn làm gì.
"Cháu muốn chú đưa cháu đến trại hè phụ huynh học sinh. Đây là cơ hội tốt để chú thu hút những người hâm mộ tiềm năng đó, cháu sẽ tuyên truyền miễn phí cho chú luôn." Dương Dương nhìn Bắc Minh Đông: "Thế nào, thỏa thuận không?"
Bắc Minh Đông làm sao dám đáp ứng, anh ta liếc mắt nhìn Dương Dương: “Xem ra chuyện này chú không giúp được gì cho cháu rồi, cháu tìm ông ba xin của cháu đi.” Nói xong liền cúi đầu ăn cơm.
“Chú ba, cháu thường xuyên quảng cáo về chú trước mặt bạn bè cháu, thế mà có chút việc nhỏ như vầy chú cũng không giúp cháu, thật làm cháu thất vọng quá.” Dương Dương nói, ánh mắt lại bắt đầu quét qua những người trong nhà ăn.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại chỗ Hình Uy.
Hình Uy đang đứng sau Bắc Minh Thiện, anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Dương Dương và Bắc Minh Đông, thực sự muốn đổ mồ hôi giùm cho Dương Dương.
Cậu chủ nhỏ Dương Dương quả thực dám tìm người thay thế trước mặt cậu chủ.
Bây giờ nhìn thấy ánh mắt Dương Dương lại nhìn về phía mình, đột nhiên cảm thấy rùng mình.
Anh vốn định lên tiếng từ chối, nhưng lại để Dương Dương phủ đầu: "Chú Hình Uy, chú có rảnh không..."
Bắc Minh Thiện ngồi ăn cơm có vẻ thờ ơ lúc này đã không nhịn được nữa, đặt bát đũa xuống bàn, nhìn Dương Dương nói: "Không cần tìm người khác nữa, ba đưa con đi."
"..." Dương Dương lập tức không nói được gì.
Hình Uy liền thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối, Dương Dương mặt mày khổ sở ngồi trên giường, ngay cả phim hoạt hình nhất định phải xem hàng ngày cũng chẳng còn tâm trạng nhìn ngó đến nữa.
Tìm cả một vòng, cuối cùng vẫn phải đi với lão ba chim chết.
Một lúc sau, điện thoại di động của cậu nhóc đổ chuông.
Dương Dương cầm lên thì thấy Trình Trình gọi đến.
Trình Trình nói trong điện thoại: "Trại hè do trường tổ chức, mẹ đồng ý đi cùng tớ rồi. Cậu thì sao?"
Dương Dương đau khổ nói: "Tớ cũng đi."
Trình Trình nghe giọng điệu Dương Dương có vẻ không cao hứng lắm, đây không phải là phong cách thường ngày của cậu ta: "Cậu thở dài cái gì, đây không phải là điều cậu muốn nhất hay sao?"
"Tớ muốn đi, nhưng mà còn tùy vào việc đi với ai nữa. Hôm nay tớ đã nhờ thầy Lạc, chú ba, còn nhờ cả chú Hình Uy đóng giả ba chim chết để tham gia."
Trình Trình nghe vậy không khỏi nhíu mày, tại sao Dương Dương vẫn không đáng tin cậy như vậy, hay là học quá ngu rồi? Làm sao có thể tìm người thay thế ba mình dễ dàng như vậy chứ: “Kết quả thế nào?”
"Bọn họ đều không chịu. Cuối cùng ba chim chết nói muốn đưa tớ đi." Dương Dương nói xong, nằm ngã ngửa ra trên giường.