Biết mình sẽ sớm bình phục, Lục Lộ tâm trạng cũng tốt hơn: ""Được thôi, mẹ đã lâu rồi chưa được phơi nắng."
Cố Hạnh Nguyên cầm bánh ngọt đến trước mặt mẹ: ""Còn chưa ăn cơm đâu, giờ con đến cantin bệnh viện mua chút đồ ăn, ở đây có chút đồ ngọt ăn trước."
Nói rồi xoay người đi mua cơm.
Cố Hạnh Nguyên đi không lâu Hình Uy dẫn Bắc Minh Thiện đến bệnh viện.
Hôm nay anh nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến nói bệnh tình là tình hình bình phục của Lục Lộ, hơn nữa con nói giờ bà không cần có người chăm sóc 24/24 nữa, tình trạng đã chuyển biến tốt hơn.
Cuối cùng còn hỏi một câu có muốn chuyển Lục Lộ từ khu chăm sóc tích cực vip sang phòng bệnh vip không.
Bắc Minh Thiện bảo họ trước tiên không cần chuyển phòng bệnh gì đó, đợi anh lát qua xem rồi nói.
Trên đường đến bệnh viện anh cũng mua một bó hoa cẩm chướng và một ít bánh ngọt.
Hình Uy cẩn thận đẩy cửa phòng bệnh ra, quay đầu thấy Lục Lộ đang dùng tay có chút khó khăn để xúc miếng bánh ngọt lên, từ từ thưởng thức.
...
Bắc Minh Thiện bước vào, gật đầu với bác sĩ coi như chào hỏi sau đó đi qua phòng theo dõi bước vào phòng bệnh.
Lục Lộ nghe thấy tiếng động còn nghĩ là Cố Hạnh Nguyên mua cơm nhanh vậy đã trở về, bà không nhìn mà trực tiếp nói: ""Nguyên, mua cơm vội vàng vậy làm gì, ở đây mẹ có đồ ăn mà."
Bắc Minh Thiện nghe vậy, lẽ nào Cố Hạnh Nguyên cũng đến? Anh nhìn lướt qua bó hoa cẩm chướng tươi trên bàn và hộp bánh ngọt trước mặt Lục Lộ.
Chắc là cô đến chưa lâu,
Anh khẽ ho một tiếng: ""Khụ..."
Lục Lộ nghe thấy không phải giọng con gái mình liền ngẩng đầu lên, thấy Bắc Minh Thiện đến: ""Ồ, hóa ra là cậu Bắc Minh đến, nãy tôi còn tưởng là Nguyên con gái tôi."
Bắc Minh Thiên thay đổi vẻ mặt lạnh như băng, khẽ cười với Lục Lộ: ""Nghe nói bệnh tình của bác đã khá hơn nhiều nên cháu qua thăm một lát."
Nói rồi khoát tay, Hình Uy đưa hoa và đồ ngọt trên tay cho Bắc Minh Thiện.
""Bác gái, cháu đến vội, chưa chuẩn bị gì, đây là chút lòng thành xin bác nhận cho." Bắc Minh Thiện nói rồi đặt bó hoa cẩm chướng của mình cùng với bó hoa của Cố Hạnh Nguyên. Bánh ngọt cũng đặt bên cạnh.
""Cậu Bắc Minh, cậu có thể đến đây thăm bà già tôi là tôi đã thấy có chút ngượng ngùng rồi, còn tốn kém gì chứ."
""Đây có là gì đâu bác gái, dù nói thế nào thì bác cũng là bề trên, hơn nữa nghe cô ấy nói bác là bạn cũ của ba cháu, là lớp sau, những phép tắc này không thể thiếu được."
Hình Uy đã chuẩn bị một chiếc ghế đặt bên cạnh giường.
Bắc Minh Thiện cúi người ngồi xuống.
""Ha ha, cậu Bắc Minh khách sao rồi. Nghe Nguyên nói bệnh cuả tôi mấy ngày nữa sẽ bình phục. Chuyện này cũng nhờ phúc của cậu Bắc Minh. Đợi bệnh tôi tốt rồi nhất dịnh sẽ dẫn Nguyên đến cửa cảm ơn." Nói đến đây Lục Lộ thu lại nụ cười, trên mặt hiện lên một tia buồn bã: ""Lần trước tôi không thể dự đám tang của ba cậu nên tôi đã bảo Nguyên đến đó."
Bắc Minh Thiện hiểu tâm trạng hiện tại của Lục Lộ, gật đầu: ""Chuyện này bác gái không cần lo, bác bảo cô ấy đi chúng cháu đã rất cảm kích rồi, ba cháu trên trời có linh thiêng cũng sẽ hiểu."
Lục Lộ đang nói chuyện với Bắc Minh Thiện thì cửa phòng mở ra, Cố Hạnh Nguyên mang theo cơm bước vào.
""Mẹ xem hôm nay con đã mua những gì, có thịt có rau còn có cả canh..." Cố Hạnh Nguyên vừa nhìn thấy Bắc Minh Thiên ngồi cạnh giường bệnh của mẹ lập tức ngừng nói.
Sắc mặt của cô hơi thay đổi.
Tên ngốc Bắc Minh này là Tôn Ngộ Không phái đến làm khổ cô à? Chuyện sáng sớm chưa tìm anh tính sổ giờ lại còn chạy đến phòng bệnh làm cái đinh trong mắt cô.
Bắc Minh Thiên cũng quay đầu lại nhìn Cố Hạnh Nguyên một cái, nhưng anh lại tỏ ra rất tự nhiên mà gật đầu với cô.
Lục Lộ đặt bánh lại vào trong hộp, Bắc Minh Thiện còn giúp bà đóng nắp hộp lại.
""Nguyên, cậu Bắc Minh cũng vừa mới đến, con xem, cậu ấy cũng mang đồ đến thăm mẹ."" Lục Lộ cười, tay chỉ chỉ sau đó lộ ra chút kinh ngạc: ""Con với cậu Bắc Minh mang đến đồ giống nhau này, nếu người khác không biết còn tưởng bọn con tâm linh tương thông đấy, ha ha..."
Cố Hạnh Nguyên nhìn, phải không, đều là hoa cẩm chướng và bánh ngọt của thôn Đạo Hương.
Mặt cô bỗng nhiên đỏ lên: ""Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế. Thăm người bệnh không phải đều là những thứ này à, có gì mà trùng hợp hay không cơ chứ." Nói rồi cô kéo bàn nhỏ cuả giường bệnh lên rồi đặt đồ ăn lên đó.
Bắc Minh Thiện cũng khẽ cười sau đó đứng dậy: ""Bác gái, nếu bệnh của bác đã tốt hơn thì cháu yên tâm rồi. Cháu còn có chút chuyện phải xử lý, không ở đầy làm phiền hai người nữa."
...
Lục Lộ thấy Bắc Minh Thiện chuẩn bị rời đi, vội nói: ""Cậu Bắc Minh thật đúng là ngại quá, đợi tôi tốt hơn nhất định sẽ mời cậu đến nhà tôi làm khách, để con gái tôi làm vài món tiếp đãi cậu."
""Bác gái đúng là khách sáo quá, được, lời mời của bác cháu nhất định sẽ đến. Thôi giờ cháu đi đây, bác từ từ dùng bữa đi. À đúng rồi, hai ngày nữa có thể bệnh viện sẽ đổi phòng bệnh, có điều yên tâm, phòng mới cũng sẽ không tệ." Bắc Minh Thiện nói rồi, nhìn Cố Hạnh Nguyên một cái rồi hướng ra phía cửa bước đi.
Hình Uy cũng nhỏ giọng nói với Cố Hạnh Nguyên một câu: ""Chúng tôi đi trước đây cô."
""Nguyên, cậu Bắc Minh đi rồi, còn không mau thay mẹ ra tiễn người ta đi, người ta đã dành thời gian ra để thăm giữa trăm công nghìn việc." Lục Lộ vội nói.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: ""Mẹ, con đi tiễn bọn họ trước, mẹ ăn cơm đi, con quay lại ngay."
Tuy trên miệng nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ khác: Tên Bắc Minh này có thể có lòng tốt ư, còn không phải là sáng sớm làm chuyện xấu, lúc này qua thám thính thực hư, xem xem mình có cáo trạng hay không thôi.
Cố Hạnh Nguyên dẫn Bắc Minh Thiện và Hình Uy ra khỏi phòng bệnh rồi xoay người quay lại.
""Nguyên, em không muốn nói gì với tôi à?"" Bắc Minh Thiện dừng bước xoay người, gọi cô lại.
Cố Hạnh Nguyên xoay người, nhìn sắc mặt Bắc Minh Thiện không khỏi sốt ruột: ""Giữa tôi với anh có gì hay mà nói chứ, tôi thấy anh chồn cáo
chúc tết gà chẳng tốt gì."
""Cô, tôi nghĩ cô hiểu lầm ông chủ rồi, hôm nay tôi với ông chủ đến thăm ông cụ và cô Phương, lúc về nhận được điện thoại của bệnh viện nên chúng tôi mới qua đây." Hình Uy lại không muốn Cố Hạnh Nguyên đổ oan cho ông chủ mình như vậy.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, xụ mặt nói: ""Dù anh có lòng cũng tốt, không lòng thì cũng thôi. Tôi mong anh sau này tốt hơn là không xuất hiện ở đây nữa. Cứ coi như tôi xin anh đừng quấy rầy mẹ tôi để bà yên tâm dưỡng bệnh có được không, hoặc là nể tình mẹ tôi với ông Bắc Minh là bạn cũng có được không?"
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên, anh không nói gì mà trực tiếp xoay người bỏ đi,
""Cô, ông chủ thực sự có lòng tốt, cô đối với anh ấy quả thật có chút..."" Hình Uy nói đến đây liền thở dài một hơi rồi xoay người đuổi theo Bắc Minh Thiện.
Sao Cố Hạnh Nguyên lại không biết Bắc Minh Thiện xuất phát từ lòng tốt chứ, chỉ là cô không muốn lại nhận thêm bất cứ ân huệ nào từ Bắc Minh Thiện nữa.
Hơn nữa giữa họ chẳng có quan hệ gì, cô cũng không muốn có thêm quan hệ gì với nhà Bắc Minh nữa.
Cố Hạnh Nguyên nhìn bóng lưng hai người rời đi sau đó xoay người vào phòng bệnh.
""Mẹ, con cho mẹ ăn đây." Vừa rồi Cố Hạnh Nguyên còn rất vui, nhưng sau khi thấy Bắc Minh Thiện tâm trạng lại hơi trùng xuống,
Cô trực tiếp ngồi ở mép giường, xoay người cầm bát trên bàn, múc một bát nhỏ canh chim bồ câu ra trước.
Dân gian có câu: ""Một cáp thịt chín kê". Giờ sức khỏe của mẹ mới bình phục chút, đúng lúc để bồi bổ thân thể.
Cô dùng thìa nhỏ múc một ít canh, khẽ thổi sau đó đưa lên miệng Lục Lộ.
Nghe nói cơm trong bệnh viện khiến người ta không có khẩu vị, Lục Lộ uống một ngụm canh bồ câu còn không ngừng gật đầu.
Sau đó Cố Hạnh Nguyên liền đưa cho Lục Lộ bát canh.
Hơn nửa tiếng sau, cơm nước xong xuôi, Cố Hạnh Nguyên dọn dẹp đĩa ăn các thứ rồi kéo bàn ăn xuống.
Lục Lộ nhìn Cố Hạnh Nguyên bận rộn, bà dùng tay vỗ vỗ mép giường: ""Nguyên, đừng dọn nữa, đã sạch lắm rồi. Nào, đến nói chuyện với mẹ."
...
Cố Hạnh Nguyên dừng tay, ngồi bên giường: ""Mẹ có chuyện gì ư?"
Lục Lộ cầm một tờ khăn giấy, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán cho Cố Hạnh Nguyên.
""Nguyên, mẹ nhìn ra được, giữa con với cậu Bắc Minh rốt cuộc có quan hệ gì." Lục Lộ nhẹ nhàng vuốt tóc Cố Hạnh Nguyên, bỗng nhiên hỏi.
Cố Hạnh Nguyên hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng tránh ánh mắt của mẹ đang chăm chú nhìn mình: ""Mẹ, quan hệ giữa con và anh ấy không phải đã nói cho mẹ rồi ư, chỉ là quan hệ công việc mà thôi."
Lục Lộ khẽ lắc đầu: ""Nguyên, lúc mẹ còn trẻ là một nữ ca sĩ, thường xuyên lui tới nhưng nơi thanh sắc, đã thấy nhiều người nhiều chuyện rồi, nếu con muốn giấu mẹ những chuyện này thì giấu không nổi đâu. Thực ra từ lần gặp trước giữa hai người mẹ đã nhìn ra giữa hai người giấu diếm gì đó rồi."
Cố Hạnh Nguyên không ngờ bị mẹ nói trúng, sắc mặt khẽ thay đổi: ""Mẹ, thật ra giữa con với anh ấy không như mẹ nghĩ đâu..."
Còn chưa đợi Cố Hạnh Nguyên giải thích cho bà nghe, Lục Lộ đã phất tay, sắc mắt cũng trở nên hơi khó coi.
Bà nhìn Cố Hạnh Nguyên: ""Nguyên, mặc kệ giữa con với Bắc Minh Thiện là quan hệ gì, mẹ phải nói cho con, sau này tốt nhất đừng qua lại với cậu ta biết chưa."
Cố Hạnh Nguyên hoàn toàn không ngờ mẹ lại nói ra lời như thế, trong cảm nhận của cô mẹ luôn khách sáo với Bắc Minh Thiện, hơn nữa còn là bạn cũ với ông Bắc Minh, sao lại ngăn cô với Bắc Minh Thiện qua lại chứ.
""Mẹ, con có chút không hiểu ý mẹ, không phải ông Bắc Minh là bạn cũ của mẹ đấy ư?" Cô ngờ vực nhìn mẹ.
Lục Lộ cười lạnh một tiếng: ""Mẹ với ông ta chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, với người nhà Bắc Minh mẹ chỉ có oán hận."
Thấy giọng điệu của mẹ dứt khoát như vậy Cố Hạnh Nguyên cũng không ngờ: ""Mẹ, mẹ nói oán hận rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con rất muốn biết."
Lục Lộ thở dài, bà nhìn ánh mắt Cố Hạnh Nguyên rồi nhẹ nhàng đi không ít: ""Nguyên, mối thù của mẹ với nhà Bắc Mình hoàn toàn là vì con."
""Con ư?"" Cố Hạnh Nguyên có chút kinh ngạc, đúng rồi, mình từng là một cô nhi, nhưng với nhà Bắc Minh thì có can hệ gì?
Lẽ nào chuyện mình sinh con hộ Bắc Minh Thiện mẹ biết rồi? Vậy cũng không thể, không thì bà có lẽ sẽ chất vấn cô trước mặt Bắc Minh Thiện.
Trong đầu Cố Hạnh Nguyên lập tức mờ mịt.
Lục Lộ nhìn con gái rồi kẻ những chuyện năm đó ra.
""Lúc đó mẹ là một ca sĩ, bên cạnh còn hai chị em, Ba người có thể nói là ngôi sao hot nhất lúc đó. Tất nhiên là không ít người theo đuổi. Một người chị em tốt của mẹ lúc đó quen Bắc Minh Chính, hình như lúc đó vợ ông ta đã qua đời rồi. Bọn mẹ đều vui mừng vì cô ấy có thể tìm được một mái ấm tốt."