Lời nói của Phỉ Nhi làm Bắc Minh Thiện tức giận, dù cô ta nói cũng không phải hoàn toàn vô lý.
Nhưng anh vẫn thấy không thuận tai, thậm chí còn thấy chói tai.
Anh nghiêm mặt, mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm Phỉ Nhi.
Thái độ Bắc Minh Thiện đột ngột thay đổi, làm Phỉ Nhi bất ngờ.
Sức mạnh tăng vọt của cô ta, nháy mắt liền yếu đi, cô ta khẩn trương nhìn Bắc Minh Thiện, không biết những lời này của cô ta có gây ra hậu quả lớn gì không.
Bây giờ, cô ta hối hận về những lời trước, giọng điệu không nên nặng như vậy.
"Thiện..." Cô ta tỏ vẻ yếu ớt đáng yêu.
Bộ dạng này của cô ta cũng không làm Bắc Minh Thiện mềm lòng, nhưng anh cũng không giận dữ dữ dội đến mức Phỉ Nhi tưởng.
"Phỉ Nhi, dù giữa tôi và Hạnh Nguyên có xảy ra cái gì, thì đó cũng trong sáng cả. Bởi vì tôi cảm thấy việc này không có gì đáng trách cả. Nhưng hành vi của của cô làm tôi khó hiểu, cô cuối cùng là vì sao gạt tôi."
Phỉ Nhi vừa nghe thì trong lòng càng hoảng hốt, dù sao lòng của cô có quỷ, mà câu này của Bắc Minh Thiện không nghi ngờ đã chạm đến chỗ bí ẩn trong cô.
Nhưng, cô không muốn cho Bắc Minh Thiện thấy sự giả dối trong cô, cổ vũ chút dũng cảm cuối cùng trong lòng mình, đối diện với anh: "Mặc, em biết, anh chỉ là luyến tiếc Cố Hạnh Nguyên, vậy sao anh còn luôn miệng nói muốn lấy em. Bây giờ lại nói em có ý đồ chiếm lợi. Anh muốn em rời khỏi anh, không làm chướng ngại vật giữa anh và Cố Hạnh Nguyên, hoàn toàn có thể trực tiếp nói với em là được. Dù Phỉ Nhi em sẽ cảm thấy khó dứt bỏ. Nhưng em vẫn là người mặt dày mày dặn ở lại nơi này của anh!"
Sau khi Bắc Minh Thiện nghe lí do thoái thác mà cô dõng dạc nói, lạnh lùng cười: "Cô không cần phải nói sang chuyện khác che dấu bí mật trong lòng của cô, lời tôi nói cũng không phải không có bằng chứng gì."
Anh nói xong, dùng máy chiếu chiếu hình ảnh lần trước Phỉ Nhi đi khách sạn Daredevil.
"Anh chiếu cái này làm cái gì. Em không phải đã nói rồi sao, em chỉ là đi trả quà cho một người bạn thôi sao. Anh sẽ không nghĩ lấy cái này làm bằng chứng gì đâu hả."
Vốn dĩ Phỉ Nhi tưởng lúc ấy nói dối, đã lừa được Bắc Minh Thiện. Nhưng lúc này, anh lại mở video, rốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng lẽ anh lại tìm được bằng chứng mới gì?
Lời cô ta nói lúc này, đã có vài âm rung. Nếu không nghe kỹ, những người khác rất khó để phát hiện ra.
Nhưng Bắc Minh Thiện là ai, sao anh có thể nghe không ra chứ. Dù cho Phỉ Nhi đã che dấu rất tốt.
"Tôi không thể không thừa nhận, lúc ấy tôi nghe được cô vì để cho video này đáng tin, mà bịa ra một lời nói dối hoàn hảo, lúc đó đã tin thật."
Bắc Minh Thiện nói xong, từ chỗ ngồi đứng lên, chậm rãi đi qua bàn làm việc tới trước mặt Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi run rẩy, tâm trạng cô lúc này thật sự không biết dùng cái gì để hình dung, giống như đứng ở một chỗ cao, bị Bắc Minh Thiện vô tình một tay đẩy cô ta xuống.
"Lời lẽ hùng hồn của cô lúc nãy đâu rồi? Chẳng lẽ nói rồi bây giờ không có gì để chối? Thật ra bây giờ tôi rất muốn nghe cô giải thích chuyện cô làm ngày đó. Chỉ là lúc này, tôi không muốn nghe lời nói dối hoàn mỹ cô bịa ra, mà muốn biết tình huống thật lúc đó. Đúng rồi, đồng thời, tôi còn nhớ cô từng xem USB trên máy tính của tôi, mà rất đúng lúc cái USB đó lại hư, nếu không nói nội dung trong đó cho tôi nghe luôn đi."
Bắc Minh Thiện nói ra câu cuối cùng, giống như thả vào nước một quả bom vậy.
Anh cuối cùng đã biết bao nhiêu, Phỉ Nhi không biết. Nhưng cô ta có thể xác định là, chuyện ở khách sạn Daredevil đã muốn giấu không được rồi.
Về phần chuyện này sao lại lộ ra ngoài, cô thật nghĩ không ra.
Nhưng cô ta có thể chắc chắn chuyện USB, Bắc Minh Thiện có lẽ chưa biết hết toàn bộ, nếu không bây giờ anh sẽ không bình tĩnh nói chuyện với cô ta như vậy.
Một khi đã như vậy, vậy vẫn một mực nói theo cách nói về USB trước đây. Về chuyện ở khách sạn Daredevil, nếu Bắc Minh Thiện biết mình cấu kết với Đường Thiên Trạch, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta, bởi vì thù hận giữa bọn họ không phải ngày một ngày hai.
Đường Thiên Trạch trước giờ vẫn giữ liên hệ với cô ta, chuyện này không ai biết.
Huống gì, chuyện này ồn ào quá lớn rồi, ông cụ Bắc Minh vì vậy mà chết. Tuy Bắc Minh Thiện đối xử với ông ta không lạnh không nóng, nhưng nhìn từ đám tang của ông cụ Bắc Minh và di chúc của ông ấy, tình cảm giữa hai cha con họ khôi phục lại rồi.
Nếu Bắc Minh Thiện biết cô ta có tham dự vào, như vậy sẽ không phải rời khỏi anh đơn giản như vậy, đây có thể xem là đồng phạm, tội danh không nhỏ.
Vì tự bảo vệ mình, chỉ cần nói chuyện này là cô ta bị ép, vậy có thể chối bỏ tất cả trách nhiệm.
Phỉ Nhi giống như chỉ có ở trong hoàn cảnh như vậy, não cô ta mới nhanh nhạy đến vậy.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thiện, nhíu mày lại chậm rãi nói: "Thiện, thật ra chuyện này em không nghĩ giấu anh, chỉ là em không biết nên nói với anh như thế nào. Em bịa ra lời nói dối như vậy, cũng là vì em biết lúc đầu cảnh sát đã cho rằng chuyện ở khách sạn là ngoài ý muốn. Em không muốn bởi vì những gì em làm, làm anh bận lòng thêm. Còn cái USB kia là em đưa cho bạn tải cái video xuống, anh cũng biết mà, cả USB đều cháy hỏng."
Trong lòng Phỉ Nhi đã có lòng tin hơn, cho nên lời nói cũng vững vàng hơn, hoàn toàn không có cảm giác úp mở như trước.
Bắc Minh Thiện khẽ hừ nhẹ một tiếng, mũi thở hắt một hơi, lao thẳng tới trước mặt Phỉ Nhi.
"Nói như vậy, cô là vì tốt cho tôi? Vậy nói đi, rốt
cuộc cô cầm thùng đó đi khách sạn làm gì? Quan trọng nhất là, có người sai khiến cô phải không."
Phỉ Nhi thở nhẹ một hơi, cửa thứ nhất xem như qua, liền xem cửa thứ hai cô ta bịa như thế nào: "Thật ra chuyện là như vầy, em đang nghỉ ngơi ở trong phòng của mình, nhưng nghe được người làm đến kêu em. Nói bên ngoài có một thùng cần em ra nhận. Em ra cửa nhìn thấy một chiếc xe dừng ở đó, người trong xe kêu em lấy thùng ở sau xe ra. Lúc đầu em còn chần chờ cái kia rốt cuộc là thứ gì. Nhưng người trong xe thúc giục em nhanh lấy ra. Bọn họ còn có chuyện khác. Vì vậy em liền ôm thùng về nhà tổ."
"Sau khi cô về không mở ra xem bên trong là cái gì sao?" Bắc Minh Thiện xoay người, nhìn máy chiếu hình ảnh thùng Phỉ Nhi cầm trong tay.
Phỉ Nhi nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không biết bên trong là cái gì. Trở về phòng em cũng muốn mở ra xem, nhưng lúc này điện thoại em vang lên. Em phải đi nghe điện thoại. Cũng vì cuộc điện thoại này, em mới đem cái thùng đến khách sạn."
Bắc Minh Thiện xoay người nhìn Phỉ Nhi nói: "Cuộc điện thoại kia đến cùng là nói với cô cái gì?"
Nói dối là vậy, vì đạt tới mục đích nào đó bịa ra lời nói dối. Một khi bắt đầu, liền không có đường quay lại, vì che dấu lời nói trước, sẽ tiếp tục bịa ra lời nói dối sau.
Nói dối liên tục, làm không có đường quay lại.
Phỉ Nhi là như thế, vì để Bắc Minh Thiện tin cô ta, chỉ có thể không ngừng nói dối.
Lúc Bắc Minh Thiện hỏi cô ta điện thoại nói cái gì với cô ta, cô ta quyết định lại bịa thêm lời nói dối.
"Thiện, sau khi em nói, hy vọng anh đừng tức giận." Sau khi Phỉ Nhi thấy Bắc Minh Thiện gật đầu, chậm rãi nói: "Cuộc điện thoại em nhận, một người đàn ông kêu em đặt thùng đó ở hàng lang an toàn khách sạn. Nếu không làm theo lời anh ta, vậy chờ nhà tổ của Bắc Minh gia xảy ra chuyện không hay đi. Em nghe rất hoang mang, nhà tổ của Bắc Minh gia một khi xảy ra chuyện không may, mất đồ vật này nọ không nói, em biết nhà tổ của Bắc Minh gia rất quan trọng với nhạ họ Bắc Minh, bà Bắc Minh chịu không nổi đả kích như vậy. Cho nên em chỉ đành làm theo lời người đó. Em không nói chuyện này ra, cũng vì em cảm thấy thứ trong thùng có lẽ không gây hại lớn gì cho khách sạn, nhưng em cũng nghi ngờ, có phải là ma túy hay gì đó không. Nhưng em biết, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện."
Bắc Minh Thiện lạnh lùng cười: "Chuyện của cô rất đặc sắc à, nhưng tôi rất muốn hỏi cô, số điện thoại của cô trừ tôi biết ra, còn có ai biết? Còn đúng lúc người kia biết cô ở đây."
Câu hỏi này làm Phỉ Nhi trở tay không kịp.
Nhưng cô không phải người dễ chịu thua, sau khi tạm dừng một chút cô nói: "Anh có nhớ lúc đầu của nghi thức đính hôn lần đó không, hai đứa con trai của anh gây rối như vậy, danh dự của em đều mất hết. Có ai không biết em là vợ chưa cưới của anh đâu? Hơn nữa tin tức về sự kiện bây giờ lộ đầy ra, em là người phụ nữ bên cạnh anh, số điện thoại bị lộ ra ngoài cũng không có gì lạ."
"Vậy cô có nghe ra người uy hiếp cô là ai không, ví dụ như Đường Thiên Trạch..." Giọng điệu của Bắc Minh Thiện giúp như cố ý thả chậm vậy, chính là muốn nhìn xem lúc Phỉ Nhi nghe tên anh ta có biểu cảm gì.
Nhưng biểu cảm Phỉ Nhi ngoài ý muốn bình tĩnh, ánh mắt cô ta giống như còn có chút hận thù: "Nếu em có thể nghe ra là ai, có thể không nói với anh sao, em còn có thể nghe lệnh anh ta sao. Về Đường Thiên Trạch, em hận anh ta, nếu không phải năm đó anh ta phóng hỏa, em cũng không phải như bây giờ. Nhan sắc quan trọng với mỗi cô gái như thế nào, anh ta làm hỏng thứ quan trọng nhất của em, em còn có thể thông đồng với anh ta sao."
Phỉ Nhi nói tới đây mặt đỏ bừng, người cũng run rẩy.
Bắc Minh Thiện gật đầu: "Tốt lắm, nơi này không có chuyện của cô, cô về nghỉ đi. Nhưng tôi nói cho cô một câu, mong những gì cô nói hôm nay là thật. Nếu ngày nào đó tôi biết đây cũng là giả, cô tốt nhất ngẫm lại kết cục là cái gì."
Trong lòng Phỉ Nhi tất nhiên cũng rõ ràng, nhưng chuyện tới bây giờ cũng không lo được sau này.
Cô ta cái gì cũng không nói, xoay người rời khỏi thư phòng của Bắc Minh Thiện, sau khi cô đóng cửa lại, tim của cô ta đập như muốn nhảy ra ngoài, trán cũng đổ mồ hôi.
Nếu Bắc Minh Thiện hỏi tiếp, chính Phỉ Nhi cũng cảm thấy mình có lẽ chịu không nổi nữa.
Cô ta cố hết sức duy trì bước chân vững vàng như trước, đi về phòng mình. Tình hình càng như vậy, cô càng phải giả bộ bình thản.
Phỉ Nhi về tới phòng ngủ của mình, đóng chặt cửa, lại giống như làm kẻ trộm dán lỗ tai lên cửa, nghe bên ngoài có động tĩnh gì không.
Một lát sau, cô ta xác định bên ngoài không có ai nghe lén, cũng không có ai đi theo mới yên tâm rời khỏi cửa.