Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Tha thứ và hận thù


trước sau

“Hạnh Nguyên, cháu sao vậy? Dì nhìn thấy kể từ khi cháu bước vào đây đến bây giờ vẻ mặt đều có chút hoảng hốt, có phải là thân thể không thoải mái hay không? Nếu không thì cháu về nhà nghỉ ngơi sớm đi, hôm nào đó chúng ta lại trò chuyện tiếp với nhau.” Biểu cảm của Dư Như Khiết vô cùng lo lắng.

Cố Hạnh Nguyên nhẹ giọng cười một tiếng với bà ấy: “Dì Như Khiết à, cháu không sao đâu.” Cô nói xong thì lại im lặng một lát, tiếp tục nói: “Thật ra thì cháu vẫn luôn rất muốn biết chuyện trước kia của dì.”

“Chuyện trước kia...” Dư Như Khiết nhỏ giọng thì thầm mấy lần.

Biểu cảm ở trên mặt của bà ấy lập tức trở nên có chút cô đơn, dường như là giờ phút này bà ấy đang nghĩ đến chuyện cũ vừa nghĩ đến làm cho bà cảm thấy phải mệt mỏi.

“Dì Như Khiết? Thật ra thì cháu cũng hiểu chuyện giữa dì với lại ông Bắc Minh, chẳng qua là hiện tại ông Bắc Minh cũng đã qua đời rồi, không bằng cứ để đoạn ký ức không tốt đẹp này bay theo gió đi. Cháu tin tưởng là trước khi dì còn chưa gặp được ông Bắc Minh, nhất định còn có rất nhiều ký ức ấm áp.”

Cố Hạnh Nguyên đang có ý đồ dẫn dắt Dư Như Khiết nói về chuyện cũ giữa bà với lại mẹ của cô.

Dư Như Khiết suy nghĩ một lát, gật đầu một cái rồi nói: “Hoàn toàn chính xác, trước khi quen biết với Bắc Minh Chính thì dì từng có một đoạn hồi ức rất là đẹp, nhưng mà cũng đã bị tự tay dì làm hỏng rồi.”

...”

Cố Hạnh Nguyên nghe nói Dư Như Khiết nói như vậy thì không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.

Nhất là khi nghe thấy Dư Như Khiết nói ra toàn bộ chuyện giữa mình với Lục Lộ, bao gồm cả chuyện bà không cẩn thận làm mất con của Lục Lộ, Dư Như Khiết nói ra không hề giấu giếm chút nào.

Lúc Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy được cảm giác tội lỗi ở trên mặt của bà, chuyện này khiến cho trong lòng của Cố Hạnh Nguyên có một loại cảm giác nói không nên lời.

Cô không hiểu sao lại sinh ra loại cảm giác thương hại đối với Dư Như Khiết, có lẽ nếu như Dư Như Khiết giấu đi chuyện mình đã làm mất đứa bé, nói không chừng Cố Hạnh Nguyên còn dễ chịu hơn một chút.

Bởi vì Cố Hạnh Nguyên có thể danh chính ngôn thuận một phát xóa mất ấn tượng tốt đẹp lương thiện của Dư Như Khiết ở trong mắt của cô, có thể trở nên lạnh lùng với bà ấy, có thể không hề có kỵ mà hận bà ấy.

Cố Hạnh Nguyên điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bất giác lấy khăn giấy từ trong túi của mình ra, hơi chòm người qua nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt của Dư Như Khiết.

“Sau đó thì dì đã từng có suy nghĩ muốn đi tìm đứa bé kia không?” Cố Hạnh Nguyên không biết tại sao mình lại còn hỏi một câu hỏi như thế này.

“Sau khi dì biết được mình đã gây ra một sai lầm rất lớn, dì lập tức nghĩ đến muốn tìm đứa bé trở về, nhưng mà lúc đó không biết mình như thế nào nữa, cứ luôn cảm thấy tinh thần trong trạng thái hoảng hốt, làm như là không thể khống chế được thân thể, rốt cuộc đến cuối cùng dì vẫn không thể bù đắp lại lỗi lầm của mình. Cháu có biết không, trải qua hơn hai mươi năm nay, đây chính là khúc mắc mà dì vẫn không giải đáp được ở trong lòng.”

Nói đến đây, vành mắt của Dư Như Khiết lại có chút ướt ướt.

Nhìn bộ dạng này của bà, Cố Hạnh Nguyên không đành lòng hỏi tiếp nữa, thậm chí rất muốn nói cho Dư Như Khiết nghe cô chính là đứa bé đã bị bà vứt bỏ.

Hơn nữa cũng đã nhận nhau với Lục Lộ rồi, kêu bà đừng vì chuyện này mà cảm thấy tự trách nữa.

Nhưng mà cuối cùng cô vẫn không có can đảm nói ra.

“Dì Như Khiết à, cháu thật sự xin lỗi vì đã làm cho dì nhớ ra nhiều chuyện không vui như vậy, bây giờ cũng không còn sớm nữa, để cháu đưa dì lên, chắc có lẽ là ba nuôi cũng đang chờ đến sốt ruột rồi.”

Cố Hạnh Nguyên đưa Dư Như Khiết trở về phòng khách sạn, sau đó nói lời tạm biệt với Mạc Cẩm Thành.

Lúc cô về đến nhà, bản thân cô cảm thấy như là mình sắp sụp đổ.

Mọi chuyện đều đang ép về phía của cô, làm cho giờ phút này cô hít thở không thông.

Chuyện này nên làm như thế nào mới phải đây? Chắc chắn là chuyện này không thể giấu mẹ được bao lâu, có lẽ phải tìm một người để thương lượng.

Nhưng mà tìm ai mới tốt đây?

Cô lấy tấm ảnh chụp từ trong túi ra, ánh mắt không khỏi rơi ở trên người Giang Tuệ Tâm.

Có lẽ tìm bà Bắc Minh thương lượng một chút mới là lựa chọn tốt nhất, bởi vì dù sao bọn họ cũng từng là bạn bè của nhau.

Nhưng nếu như vậy, có khả năng sẽ tạo ra cơn sóng ở nhà họ Bắc Minh, dì Như Khiết là mẹ đẻ của Bắc Minh Thiện, mà bây giờ nữ chủ nhân của nhà họ Bắc Minh lại là Giang Tuệ Tâm.

Vừa nghĩ đến thì đã cảm thấy đau đầu lắm rồi, tại sao gia tộc lớn như vậy mà còn có chuyện nói không rõ, giải quyết còn loạn?

...

Cùng lúc với Cố Hạnh Nguyên còn đang phiền não vì chuyện này, còn có Bắc Minh Thiện nữa.

Anh tự nhốt một mình mình ở trong thư phòng.

Hình Uy muốn đi vào, nhưng mà phát hiện cửa đã bị khóa trái ở bên trong.

Lúc này Bắc Minh Thiện đang ngồi ở đằng sau bàn làm việc, ở trên bàn của anh có đặt một tấm ảnh chụp, cái đó được cầm về từ trang trại, đó chính là bức ảnh chụp chung của anh với lại cô Phương.

Nhưng mà trong ngăn kéo của bàn làm việc còn có một tấm ảnh khác, đó chính là tấm ảnh của anh và ba mẹ chụp chung.

Anh không muốn trưng nó ra, nó chính là quá khứ mà từ đầu đến cuối anh không buông bỏ được, cho dù là bây giờ anh xem như cũng đã hiểu cho ba.

Về phần người mẹ là Dư Như Khiết, giờ phút này trong lòng của anh đang không ngừng giãy dụa.

Sau khi trải qua hai lần sinh ly tử biệt với người thân, đả kích đối với anh vẫn là không nhỏ.

Bây giờ đối mặt với người thân cuối cùng của mình, chính là Dư Như Khiết, là mẹ, Bắc Minh Thiện phải đưa ra lựa chọn như thế nào đây.

...

Xét thấy tập đoàn GT của Mạc Cẩm Thành cùng với tập đoàn Bắc Minh thị của Bắc Minh Thiện liên kết với nhau sẽ tạo ra một kiến trúc mang tính bước ngoặt mới, chính là cao ốc trụ sở của tập đoàn GT.

Lúc đầu Bắc Minh Thiện không biết tổng giám đốc đứng ở phía sau của tập đoàn là Mạc Cẩm Thành, đã viết tên vào hợp đồng.

Cho nên đây là chuyện không thể thay đổi được.

Ở bên phía Bắc Minh Diệp Long lại bởi vì sự thành công với dự án của tập đoàn Gia Mậu, bây giờ anh ta đã bắt đầu có lòng tự tin bành trướng.

Hơn nữa vì muốn tiến thêm một bước, mở rộng thế lực của anh ta ở Bắc Minh thị, anh ta âm thầm bàn bạc với những người phụ trách của các bộ phận ở trong Bắc Minh thị, cùng với bộ phận cổ đông.

Đối với những người này mà nói, bây giờ cho dù là Bắc Minh Thiện thì cũng tốt, hay là Bắc Minh Diệp Long thì cũng được, bọn họ đều là người của nhà họ Bắc Minh, mình đi theo ai cũng không có gì khác nhau.

Đối với chuyện này, thật ra Bắc Minh Thiện cũng biết hết, chẳng qua là bây giờ anh không thèm để ý tới, im lặng và quan sát hậu quả.

Bắc Minh Diệp Long vì để nâng cao địa vị của mình ở Bắc Minh thị, lần này Bắc Minh Thiện dẫn anh ta đi gặp người phụ trách của tập đoàn GT để tìm hiểu rõ về dự án xây dựng tòa cao ốc trụ sở này.

Đối với
anh ta mà nói, đây chính là một cơ hội trời cho, chỉ cần thiết kế của anh ta nhận được sự tán thành của tập đoàn GT, vậy thì việc đá Bắc Minh Thiện rớt khỏi vị trí là chuyện nằm trong tầm tay.

Vào lúc này, Bắc Minh Diệp Long cũng không dám lơ là, trong một buổi tối khi đã điều tra không ít tài liệu và lịch sử liên quan đến thông tin của tập đoàn GT, sau đó bắt tay vào thiết kế.

Trải qua một buổi tối, anh ta đã hoàn thành bản nháp thiết kế.

Anh ta nhìn sơ đồ phát thảo mình làm cả đêm không nghỉ ngơi, khóe miệng hơi cong lên.

...

Buổi sáng Bắc Minh Thiện đi vào trong phòng làm việc của mình, vừa mới đẩy cửa ra thì nhìn thấy Bắc Minh Diệp Long đang ngồi ở bên trong.

“Chú hai, chào buổi sáng.” Bắc Minh Diệp Long bắt chéo chân thảnh thơi ngồi ở trước bàn làm việc của anh.

Bắc Minh Thiện nhìn thấy anh ta ở đây liền biết được cái thằng nhóc này sớm như vậy đã chủ động xuất hiện ở đây chắc chắn là đang có mục đích gì đó.

Anh không trả lời lại, gương mặt lạnh lùng đi vòng qua cái bàn đến chỗ ngồi của mình: “Nói đi, cậu đến chỗ của tôi là có chuyện gì?”

Bắc Minh Diệp Long xoay người lại đối mặt với Bắc Minh Thiện, nụ cười ở trên mặt vẫn y như cũ. Anh ta nhàn nhã lấy ra một cái bút chì từ trong cái ống đựng bút ở trên bàn, thưởng thức một hồi rồi nói: “Chú hai, ngày hôm qua cả hai chúng ta đều đã gặp người phụ trách của tập đoàn GT, mục đích của anh ta đến đây rất rõ ràng, xây dựng cao ốc trụ sở của bọn họ ở trong thành phố này. Mặc dù đến cuối cùng chú mới là người nhìn thấy tổng giám đốc của bọn họ, hơn nữa còn có thể là tan rã không vui, nhưng mà hiện tại hợp đồng cũng đã ký rồi, vậy thì đơn làm ăn này phải có người làm.”

Bắc Minh Thiện nghe anh ta nói thì đã hơi không kiên nhẫn: “Có việc gì thì cậu cứ nói thẳng ra đi, tôi không có thời gian mà ngồi đây vòng vo với cậu đâu.”

Bắc Minh Diệp Long gật đầu nói: “Mục đích đến đây của tôi rất đơn giản, đó chính là nếu như là bản thiết kế, vậy thì phải được lấy ra từ trong bộ phận thiết kế của chúng tôi, như vậy thì mâu thuẫn giữa chú với tổng giám đốc của bọn họ ít nhiều gì cũng có thể hóa giải được một ít. Bắc Minh thị chúng ta cũng có thể tiếp tục làm vụ làm ăn này.”

Đôi mắt lạnh băng của Bắc Minh Thiện nhìn Bắc Minh Diệp Long một hồi lâu, sau đó lạnh giọng cười một tiếng: “Chắc là cậu cũng đã suy nghĩ ra ý kiến này cả đêm đúng không?”

“Thật ra thì tôi cũng chỉ muốn tốt cho chú hai mà thôi, càng muốn tốt cho tập đoàn Bắc Minh thị, cũng không thể đến lúc đó để cho người ta nói Bắc Minh thị của chúng ta là một tập đoàn không giữ chữ tín.” Bắc Minh Diệp Long cũng nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh như băng của Bắc Minh Thiện, không hề lộ ra biểu cảm sợ hãi.

“Được thôi, nếu như cậu đã muốn lội vào trong vũng nước đục này, vậy thì tôi sẽ cho cậu thử độ sâu cạn của nó. Bộ phận thiết kế của các cậu cứ bắt tay vào chuẩn bị đi.” Bắc Minh Thiện nói xong thì ném phần hợp đồng ở trên bàn qua cho Bắc Minh Diệp Long.

Bắc Minh Diệp Long nhìn thấy mình đã đạt được mục đích rồi, trong lòng âm thầm reo hò, cầm lấy hợp đồng cẩn thận nhìn một lần.

Chỉ là khi anh ta nhìn thấy được thời hạn thì sắc mặt của anh ta hơi thay đổi.

Bắc Minh Thiện nhìn biểu cảm ở trên mặt của anh ta, lông mà nhướng lên: “Sao vậy, sẽ không phải là bị dọa rồi đó chứ, cũng chỉ là hai ngày mà thôi, đối với cậu mà nói chắc là không có độ khó gì.”

...

Sao Bắc Minh Diệp Long có thể để Bắc Minh Thiện xem trò cười của mình được, vẫn may là ngày hôm qua anh ta đã đẩy nhanh tốc độ vẽ ra một phần bản thảo, hai ngày nay chỉ cần suy nghĩ thêm thì đã có thể hoàn thành cơ bản rồi.

“Chú hai, hợp đồng cũng đã ký rồi, tôi còn có cái gì để nói nữa đâu, vì danh dự của Bắc Minh thị chúng ta, cho dù tôi có tăng ca thức đêm thì cũng sẽ làm cho ra.”

“Vậy thì tôi sẽ yên lặng ở đây nghe hồi âm.” Bắc Minh Thiện nhìn thần thái của Bắc Minh Diệp Long, hình như là đang đợi xem trò cười của anh ta.

Bắc Minh Diệp Long đứng dậy: “Chú hai, chuyện của tôi vẫn còn rất nhiều, không làm phiền chút nữa.”

Hình Uy nhìn thấy Bắc Minh Diệp Long biến mất ở ngoài cửa phòng làm việc, lúc này mới nói với Bắc Minh Thiện: “Ông chủ, chỉ trong hai ngày cậu chủ Diệp Long rốt cuộc có thể hoàn thành thiết kế này hay không vậy? Nếu như không hoàn thành, vậy thì chúng ta không có cách nào để bàn giao với tập đoàn GT rồi.”

Thật ra thì trong lòng của Bắc Minh Thiện đã có dự định, anh khoác tay với Hình Uy, nói: “Chuyện này giao cho bộ phận thiết kế chẳng qua là tăng thêm chút kiến thức cho bọn họ mà thôi.”

“Ông chủ, ý của anh là... Anh muốn đích thân hoàn thành bản thiết kế này?” Hình Uy hỏi.

Bắc Minh Thiện gật đầu nói: “Mạc Cẩm Thành đã đưa ra thời gian ngắn như vậy để chúng ta giao ra phương án, rõ ràng chính là muốn tôi ra tay. Cho dù Diệp Long có thể hoàn thành trong vòng hai ngày, vậy thì cũng sẽ không hợp với khẩu vị của ông ta.”

...

Bắc Minh Diệp Long đi ra từ chỗ của Bắc Minh Thiện, khí thế lập tức suy yếu mấy phần, sao anh ta không thể hiểu được sức nặng của bản thiết kế này thật sự nặng đến mức nào.

Trở lại phòng thiết kế, anh ta kêu tất cả các nhà thiết kế đều dừng dự án ở trong tay của mình, tập trung tiến hành công việc thiết kế đối với dự án này.

...

Ngày hôm qua, sau khi Cố Hạnh Nguyên rời khỏi khách sạn Daredevil Empire trở lại biệt thự, cả đêm qua đều không nghỉ ngơi tốt, buổi sáng cô gần như mang theo quần thâm mắt mà đi làm.

“Hạnh Nguyên, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì hả?” Vân Chi Lâm chưa từng nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên mang theo tinh thần như thế này đến làm việc.

Cố Hạnh Nguyên ngáp một cái: “Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, gặp một vài chuyện.”

Vân Chi Lâm nhìn những công viên khác cũng lục đục đến, anh ta nói với Cố Hạnh Nguyên: “Em đến phòng làm việc của anh một chuyến đi.”

Thế là Cố Hạnh Nguyên đi theo anh ta vào trong phòng làm việc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện