“Tiểu Cố, đêm nay cô thật xinh đẹp!”
Lý Đỉnh Thịnh lịch sự nắm lấy mu bàn tay
của cô sau đó đặt xuống một nụ hôn xã giao.
Cố Hạnh Nguyên theo bản năng nhíu mày,
mất tự nhiên rút bàn tay về.
“Tổng giám đốc Lý, hình như buổi tiệc hôm
nay nên để Anna đến thì thích hợp hơn.”
Anna là giám đốc bộ phận PR của công ty.
Ứng phó với những bữa tiệc thượng lưu như
thế này Anna chắc chắn lợi hại hơn một nhân
viên quèn như cô.
Lý Đỉnh Thịnh lại không cho là như vậy.
Ông ta mỉm cười lấy một ly sâm-banh từ
trong tay nhân viên phục vụ rượu đưa cho cô.
“Tiểu Cố, không giấu cô làm gì, tiệc rượu tối
nay trên thực tế chính là khúc nhạc dạo của
buổi đấu thầu công trình ‘Ánh'”
Cố Hạnh Nguyên hơi ngẩn ra.
Trước mắt công trình ‘Ánh’ gần như là hạng
mục quan trọng mà tất cả giới kiến trúc của
thành phố A đang đổ xô vào.
Gần đây bộ phận công trình vì tranh thủ
hạng mục này mà ai nấy cũng bận tối tăm mặt
mũi, chả trách tổng giám đốc Lý lại sai cô đến
đây.
“Nhưng mà tổng giám đốc Lý tôi chỉ là một
nhân viên quèn làm việc ở bộ phận công trình
chưa được nửa năm…”
“Tôi chính là nhìn trúng thân phận nhân viên
mới của côi!”
Đủ mới mẻ!
Khóe miệng Lý Đỉnh Thịnh lộ ra nụ cười hàm
ý sâu xa: “Tiểu Cố, tôi để cô đến đây đương
nhiên là có dụng ý của tôi. Yên tâm đi, tối nay
chỉ cần cô biểu hiện thật tốt sẽ không thiếu
tiền thưởng của cô đâu. Đến đây, uống ly rượu
này chúc chúng ta đấu thầu thành công.”
Cố Hạnh Nguyên hơi do dự nhận lấy ly rượu
trong tay Lý Đỉnh Thịnh.
Cô nhìn lướt qua bóng dáng mọi người đang
ăn uống linh đình trong hội trường.
Có lẽ do bản thân cô quá vô dụng nên mới
sợ đối mặt với những trường hợp như thế này.
Cô ở nước Mỹ năm năm, dựa vào mười lăm
tỷ để sống qua ngày. Trừ chăm sóc mẹ cô và
con trai ra, cô gần như không ra ngoài làm
việc. Mãi tận đến nửa năm trước xài hết tiền để
dành, sau khi về nước cô mới bắt đầu lại từ
đầu.
Nhưng cô phát hiện bản thân không hiểu rất
nhiều thứ.
Bây giờ cô có thể làm việc ở bộ phận công
trình của công ty Đỉnh Thịnh, cô đã cảm thấy
rất vui mừng.
"Tiểu Cố, sao cô lại không uống thế? Đừng
nói với tôi cô không biết uống sâm banh đấy
nhé, ha ha..."
Cố Hạnh Nguyên hơi đỏ mặt, cô lắc đầu nói:
"Khiến tổng giám đốc Lý chê cười rồi, vậy thì
tôi chúc công ty chúng ta đấu thầu thành
công."
Cô không chần chừ nữa giơ ly sâm banh lên
chạm ly với Lý Đỉnh Thịnh.
Uống một hơi cạn sạch.
Lý Đỉnh Thịnh nhìn cô uống sạch ly rượu
trong tay, cặp mắt lươn tỉ hí lóe lên vẻ tính
tóan...
Cố Hạnh Nguyên để ly rượu xuống, cảm giác
cổ họng hơi sặc.
Bỗng nhiên cả hội trường hoàn toàn yên
tĩnh.
Cô còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì lúc này
ánh mắt của mọi người đều cùng nhìn về phía
lối vào hội trường...
Một người đàn ông dáng người cao to,
gương mặt tuấn tú, tao nhã bước vào hội
trường.
Một anh chàng nổi bật như vậy đương nhiên
hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Bộ âu phục màu trắng phiên bản giới hạn
toàn cầu được may thủ công làm tôn lên cơ
thể khỏe khoắn hoàn hảo của anh ta.
Phảng phất như khí chất vương giả trời sinh,
phía sau anh ta còn có một đám thủ hạ đang
cung kính đi theo.
Mái tóc ngắn đen mượt được chải chuốt vô
cùng tỉ mỉ.
Cả người anh ta lộ ra thần thái nghiêm túc
trầm ổn.
Khuyên tai nụ trên tai trái của anh ta phản xạ
ra ánh sáng màu xanh lam rực rỡ.
Khuôn mặt đẹp như thần tiên, đây tuyệt đối
là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Chỉ tiếc rằng anh ta là một người lạnh lùng,
không chút tình cảm.
Là anh ta?
Cố Hạnh Nguyên vừa nhìn đã nhận ra.
Gã này không phải là anh chàng mặt đơ ngồi
trong chiếc siêu xe lúc nấy sao?
Không đợi cô kịp phản ứng cả hội trường đã
Sôi trào. Cho dù Cố Hạnh Nguyên có ngu hơn nữa
cũng đoán được phản ứng khác thường