Lúc đi ngang qua phòng bên cạnh thì phát hiện là của phòng đang mở, cô lơ đãng nhìn thoáng qua, chợt nhận ra người đàn ông đang đứng đưa lưng về phía mình chính là Mạc Cẩm Thành.
Cô thấy hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ đây chính là phòng bệnh của dì Khiết sao?
Sao lại trùng hợp như vậy chứ? Lúc ở trong phòng chăm sóc đặc biệt cũng ở cùng một chỗ, sau khi chuyển ra rồi vẫn ở gần nhau.
Cố Hạnh Nguyên nào biết rằng sự trùng hợp đó chẳng qua là do Bắc Minh Thiện âm thầm sắp đặt.
Những chuyện từng xảy ra trước kia anh cũng biết chút ít, nhất là chuyện mẹ mình vứt bỏ Cố Hạnh Nguyên, anh cảm thấy mình nên tạo cơ hội cho Dư Như Khiết và Cố Hạnh Nguyên cùng giải quyết hiềm khích trước kia.
Anh vẫn luôn âm thầm quan sát Cố Hạnh Nguyên, biết rõ cảm giác tức giận của cô với Dư Như Khiết sau khi biết sự thật và cả việc cô đã nguôi ngoai bớt phần nào.
Anh cho rằng Lục Lộ cũng giống như Cố Hạnh Nguyên, hẳn thái độ của bà với mẹ anh cũng sẽ thay dổi.
Cố Hạnh Nguyên nhẹ giọng gọi Mạc Cẩm Thành đang ở trong phòng bệnh một tiếng ""ba nuôi"" rồi bước vào bên trong.
Mạc Cẩm Thành nghe thấy Cố Hạnh Nguyên gọi thì cũng vội vàng quay đầu lại, vừa mỉm cười vừa nói: "Nguyên hả con, sao con biết dì chuyển đến phòng này vậy?"
Cùng lúc đó Dư Như Khiết đang ngồi trên giường bệnh cũng tỏ ra vừa vui vẻ vừa kinh ngạc.
Sau khi bước vào phòng, Cố Hạnh Nguyên gật đầu với Dư Như Khiết: "Dì Như Khiết, hôm nay con tới giúp mẹ chuyển phòng, không ngờ lại trùng hợp như vậy, chúng ta lại là hàng xóm rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy. Điều đó nghĩa là chúng ta rất có duyên đó." Mạc Cẩm Thành cười nói.
Dư Như Khiết cũng mỉm cười gật đầu: "Cẩm Thành nói đúng đó." Nhưng sau khi nói xong câu đó, nụ cười trên mặt bà lại dần dần biến mất, giọng điệu cũng có vẻ ủ rũ đi: "Chẳng qua là dì và Lục Lộ ở sát bên nhau nhưng lại không thể gặp gỡ. Thật ra trong lòng dì có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với cô ấy."
Mạc Cẩm Thành biết lúc này Dư Như Khiết đang vô cùng buồn khổ, ông ngồi bên cạnh bà rồi đưa tay ôm lấy bờ vai của bà: "Như Khiết, tâm trạng em nặng nề quá, Nguyên đã nói là Lục Lộ không so đo chuyện quá khứ với em nữa rồi. Cho cô ấy thời gian đi, rồi hay người sẽ được gặp mặt thôi."
Cố Hạnh Nguyên cũng vội vàng an ủi bà: "Dì Như Khiết, dì cứ yên tâm đi. Đợi tới khi sức khỏe của mẹ con ổn định rồi thì con sẽ nhắc tới chuyện này với mẹ. Chị em hay người sẽ được gặp nhau sớm thôi."
Nghe Cố Hạnh Nguyên nói vậy thì tâm trạng của Dư Như Khiết mới tốt hơn một chút: "Nếu là như vậy thì nhờ hết vào con đó."
...
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng đã khá muộn rồi. Ngay lúc này điện thoại của cô chợt vang lên.
Cô cầm lên xem thì thấy người gọi đến là Trình Trình, lúc này hẳn là thời gian tan trường.
"Là Trình Trình gọi tới. Khoảng thời gian gần đây thằng bé đang ở nhà cũ với Dương Dương."
Dứt lời, Cố Hạnh Nguyên liền ấn nhận cuộc gọi: "Con yêu, có chuyện gì không con?"
Từ lúc đưa Trình Trình tới nhà họ Bắc Minh thì cô vẫn luôn chẳng có thời gian tới thăm cậu bé.
Thứ nhất là gần đây cô bận khá nhiều việc, Bắc Minh Thiện ngày nào cũng giao cho cô một đống việc để làm.
Thứ hai là vì sau khi cô bận việc ở công ty xong còn phải chăm sóc mẹ nữa, đến lúc mọi việc xong xuôi rồi về nhà thì cũng đã khuya rồi, đâu còn thời gian để tới tìm cậu nữa.
Thứ ba là cô cảm thấy trước khi làm rõ được mọi chuyện thì tốt hơn hết là cô nên hạn chế gặp Giang Tuệ Tâm thì hơn.
Trình Trình ngồi cạnh bàn học, bên cạnh cậu còn có Dương Dương.
Cậu bé Dương Dương gần như nín thở, đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại trên tay Trình Trình.
Hai người đều nghe thấy giọng nói của mẹ truyền đến từ loa điện thoại.
"Mẹ ơi, giờ mẹ đang ở chỗ của bà nội à? Sức khỏe của bà đã khỏe hơn nhiều hay chưa?"
Cố Hạnh Nguyên nghe thấy tiếng của con thì sự buồn phiền trong lòng cũng vơi đi nhiều: "Bà ngoại đã khỏe hơn nhiều rồi, mẹ vừa mới tới thăm bà, bây giờ đang định về chỗ của dì Kiều Kiều đây."
Trình Trình gật gù, giọng của Cố Hạnh Nguyên vang lên từ ống nghe Dương Dương cũng nghe thấy.
Cậu bé nôn nóng giục Trình Trình: "Anh mau nói với mẹ chuyện ngày mai chúng ta làm đi."
Trình Trình vẫn có vẻ rất bình tĩnh, cậu bịt phần thu âm của điện thoại rồi nghiêng đầu qua liếc nhìn Dương Dương một cái: "Có gì đâu mà sốt ruột."
Nói rồi cậu thả tay ra, miệng nói: "Mẹ, con có chuyên muốn nói với mẹ."
Cố Hạnh Nguyên nghe thấy hai con có chuyện muốn nói với mình thì liền nghĩ có lẽ đó là tin tức mới về Giang Tuệ Tâm.
Cô che loa điện thoại lại, vội vàng tạm biệt Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết rồi nhanh chân bước khỏi phòng bệnh, khi ra ngoài cô còn đóng cửa lại.
"Có chuyên gì muốn nói với mẹ vậy?" Cố Hạnh Nguyên vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi.
Bởi vì khu hành lang này rất yên tĩnh, nếu cứ nói chuyện với âm lượng bình thường thì chắc chắn sẽ để người trong phòng bệnh nghe thấy.
Dương Dương thấy Trình Trình rề rà hồi lâu mà vẫn chưa nói rõ mọi chuyện với mẹ thì bèn đưa tay giật phăng chiếc điện thoại: "Mẹ ơi, ngày mai ba sẽ đưa tụi con đi chơi, con với Trình Trình rất muốn mẹ đi với tụi con."
"Con nói là ba con sẽ đưa hai đứa đi chơi sao?" Điều này làm Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có hơi ngạc nhiên.
Cô còn trưởng rằng Bắc Minh Thiện là một khúc gỗi thoát tục không màng sự đời chứ, không ngờ anh ta lại đột nhiên lại làm mấy chuyện vui chơi đời thường như vầy.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy cũng tương đối vừa lòng với việc làm này của Bắc Minh Thiện.
Nhưng...
Ngày nào cô cũng phải gặp Bắc Minh Thiện, và cả mấy cái nhiệm vụ kỳ lạ mà anh giao cho cô nữa.
Làm cô bận đến nỗi tối mày tối mũi, chỉ cầu sao cho công việc của một ngày mau kết thúc, để cô không cần phải thấy cái bản mặt lạnh như tiền kia của anh ta.
"Mẹ, mẹ còn nghe máy không?" Trình Trình hỏi, sự im lặng của mẹ ở đầu dây bên kia khiến cậu cảm thấy hơi bất an.
"Ừm mẹ đang nghe này." Cố Hạnh Nguyên vội vàng trả lời, cuối cùng cô vẫn quyết định: "Ngày mai các con đi đâu? Mẹ tới đó đợi các con."
Nghe thấy mẹ đồng ý đi chơi với mình thì Trình Trình và Dương Dương đều vô cùng vui vẻ, nhất là Dương Dương.
"Mẹ, ngày mai
mẹ tới nhà bà nội đi, chúng ta cùng nhau đi."
***
Trình Trình cúp mày, Dương Dương hồ hởi lăn qua lăn lại trên giường.
"Dương Dương, anh thấy em nên suy nghĩ xem ngày mai nên sắp xếp mọi chuyện thế nào đi, đường quên là em có hẹn với Rebecca đó."
Dương Dương cũng nhớ tới chuyện này, cậu bé bò xuống khỏi giường, gãi gãi đầu: "Ừ nhỉ, hay là cứ dẫn bạn ấy theo đi. Không phải trước đó ba cũng nói vậy sao?"
Trình Trình khinh thường liếc Dương Dương một cái: "Anh thấy thôi bỏ đi, tuy là ba nói vậy nhưng em dám làm thế thật sao? Tới lúc đó lỡ như làm ba tức lên thì đừng nói tới việc đi chơi, có khi mông của em còn bị ăn đòn nữa ấy chứ."
Dương Dương nghe cậu nói vậy thì cả người hơi run lên, những lời Trình Trình nói không sai chút nào.
Tuy khoảng thời gian cậu ở cũng ba cũng không quá dài, nhưng cậu cũng biết ông ấy không phải kiểu người hiền lành gì, nếu ông ấy mà nổi khùng thì chẳng cần biết ai là ai cả, thậm chí đến cả mẹ cũng khó lòng xử lí được.
"Nếu đã vậy thì thôi để em gọi điện cho bạn ấy hẹn hôm khác là được."
nói rồi Dương Dương liền lấy điện thoại trong cặp ra gọi cho Rebecca.
Chẳng mấy chốc đã có người nhấc máy: "Rebecca hả? Dương Dương đây. Ngày mai tớ bận rồi, buổi hẹn của chúng ta dời ngày khác nha."
Ngay sau đó liền có một giọng nói ngọt ngào của bé gái vang lên từ đầu dây bên kia: "Ừ, thật ra tớ cũng đang định gọi cho cậu đây, ngày mai ba tớ muốn đưa tới đi chơi. Nếu vậy thì chúng mình hẹn hôm khác nha, chúc cậu đi chơi vui vẻ nè, bye bye."
"Bye cậu." Dương Dương nói xong liền cúp máy.
"Hi hi, chuyện của em đã giải quyết xong rồi. Ngày mai có thể thoải mái vui chơi. Nhưng em vẫn thấy hơi tiếc, em gái không thể tới chơi với chúng ta."
Câu nói này của Dương Dương làm cho bầu không khí giữa hai anh em trở nên nặng nề.
Chuyến đi ngày mai vốn có thể coi như là chuyến đi của cả gia đình, nhưng dù thiếu ai cũng sẽ để lại nhiều điều nuối tiếc.
Cuối cùng Trình Trình lên tiếng: "Lần sau chúng ta lại đưa em gái đi chơi là được, chắc chắn là sẽ có cơ hội thôi."
...
Cố Hạnh Nguyên về tới nhà, Cửu Cửu trông thấy mẹ đã quay về thì vô cùng vui vẻ bước đến đón cô.
Cố Hạnh Nguyên ôm con gái, trong lòng cô lại có một ý nghĩ rất giống với Dương Dương: Nếu ngày mai có thể đưa Cửu Cửu đi cùng thì tốt biết bao.
"Mẹ ơi, hôm nay mẹ sao thế, hình như mẹ đang có chuyện buồn." Cửu cửu rất nhạy cảm nên đã nhận thấy vẻ nuối tiếc thoáng hiện trên khuôn mặt mẹ.
"Có lẽ là vì mấy hôm nay mẹ mệt quá, xin lỗi con, mấy hôm nay mẹ không chơi với con gì hết." Cố Hạnh Nguyên cảm thấy mình thật sự đã nợ cô con gái này nhiều lắm.
Tuy là ở cùng nhưng lại không thể gọi nhau là mẹ con trước mắt người ngoài, đừng nói tới chuyện đưa cô bé đi chơi cùng với Trình Trình và Dương Dương.
Những ngày tháng như vậy còn phải chịu đựng bao lâu nữa? Vài hôm? Vài tháng? Hay là vài năm?
...
Nhưng tia sáng ban mai dần ló rạng, nhà cũ nhà họ Bắc Minh cũng thức dậy chào đón một ngày mới.
"Reng reng reng..." Tiếng chuông báo thức lanh lảnh từ phía đầu giường đánh thức Dương Dương còn đang say giấc nồng.
Nếu là trước kia thì cậu nhất định sẽ vươn tay tắt báo thức rồi vùi đầu vào chăn ngủ tiếp.
Nhưng hôm nay cậu không giống ngày thường, thức dậy rất nhanh.
Vì hôm nay chính là ngày tốt mà ba chính thức dẫn bọn họ đi ra ngoài chơi, hơn nữa mẹ cũng sẽ đi cùng bọn họ.
Cậu bé vội vàng bật dậy, chọn bộ quần áo thoải mái nhất để mặc.
Bộ đồ này là do mẹ mua cho cậu.
Bình thường vì phải đi học nên Bắc Minh Thiện chỉ cho phép cậu mặc áo vest thôi, khó khăn lắm cậu mới có cơ hội mặc bộ đồ này.
...
Lúc này Dương Dương hệt như vừa được người ta lên dây cót, cậu nhanh chóng rửa mặt chải đầu xòn xuôi rồi bước ra khỏi phòng của mình.
"Đùng đùng..." Dương Dương bước đến trước cửa phòng ngủ của Trình Trình rồi liên tục đập cử, tiếng vang to đến nỗi khắp hành lang đều nghe được.
Không lâu sau thì cửa mở, Trình Trình vẫn đang mặc áo ngủ, cậu bé dụi dụi mắt, dáng vẻ như vẫn đang say ngủ.
"Dương Dương, em làm gì vậy? dù là xuất phát buổi sáng thì em cũng phải nhìn đồng hồ chứ, bây giờ mới có sáu giờ rưỡi thôi đó!" Tối qua vì kịp nộp bài mà phải tới khuya Trình Trình mới đi ngủ.
"Hì hì, tại em hơi mất ngủ á. Hay anh cũng dậy cho rồi, dù sao hồi nữa mọi người đều phải dậy thôi."
Trình Trình khinh bỉ nhìn cậu: "Anh còn chưa ngủ đủ, nếu em không ngủ được thì cứ dắt Bối Lạp đi dạo đi. Tuy là anh không ở đây lâu nhưng anh chưa bao giờ thấy em dắt nó đi dạo đó."
"Tại dạo gần đây em đang bị thương mà, hơn nữa bây giờ vết thương của em còn chưa khỏi hẳn." Dương Dương cười cười nói, khuôn mặt cậu bé tươi rói như hoa.
"Vậy à? Hóa ra vết thương chưa khỏi hẳn. Cũng dễ thôi, hôm nay sẽ không đưa con đi chơi, chỉ đưa Trình Trình đi thôi."