Sau khi ba người lên xe, Giang Tuệ Tâm từ phía sau đuổi ra, đưa hai cái lì xì đỏ cho Trình Trình và Dương Dương: "Cháu ngoan, cái này cho các cháu. Chúc các cháu thi cử suôn sẻ."
Trình Trình và Dương Dương đưa tay ra đón lấy.
“Cảm ơn bà nội.” Trình Trình đáp lại, nhưng Dương Dương chỉ nói: “Cảm ơn.”
***
Mặc dù vẫn chưa tìm được sơ hở của Giang Tuệ Tâm, nhưng Dương Dương vẫn đề phòng bà ta.
Trình Trình đã hơn một lần nhắc nhở Dương Dương, rằng vui buồn không nên để lộ ra mặt, nhưng đôi khi cậu không kiềm chế được bản thân, hoặc sẽ bộc lộ cảm xúc một cách vô thức.
May mắn thay, Giang Tuệ Tâm từ lâu đã quen với tính cách vui buồn thất thường của Dương Dương.
Hơn nữa, cách đối xử của bà với Dương Dương so với Trình Trình luôn luôn cách biệt một chút.
*
Bắc Minh Thiện lái xe vững chãi mà nhanh chóng, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn hai đứa con trai đang ngồi ở ghế sau xe.
Quả nhiên là anh em sinh đôi. Lúc này đây bọn chúng dường như đang suy nghĩ chuyện của mình, dáng vẻ cùng biểu cảm của cả hai giống nhau như đúc.
Nhìn bộ dạng của hai đứa trẻ, Bắc Minh Thiện không khỏi nhớ lại bản thân khi còn nhỏ.
Mỗi khi đến kỳ thi, mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, hơn nữa đối với việc thi cử đều đã mười phần chắc chín, nhưng anh vẫn hy vọng giây phút bước ra khỏi nhà để đến phòng thi, cha có thể đưa tiễn mình, hoặc nói với mình những lời động viên.
Nhưng mỗi lần hy vọng như vậy nhận lại chỉ có hụt hẫng.
Vào lúc này, Bắc Minh Thiện cảm thấy rằng những cảm xúc thời thơ ấu đó của mình không nên để Trình Trình và Dương Dương trải qua nữa.
"Các con không cần căng thẳng như vậy, nhắm mắt nghỉ ngơi đi. Đề thi không khó, đều là những câu ngày thường các con hay làm. Chỉ cần cẩn thận một chút, ba tin sẽ không làm khó được các con đâu." Cuối cùng Bắc Minh Thiện đã nói với các con của mình những lời động viên.
Trình Trình và Dương Dương sau khi nghe xong, không hẹn mà cùng hướng đôi mắt nhỏ nhìn người cha vẫn đang tập trung lái xe.
Cha như vậy là có chuyện gì vậy?
Đặc biệt là Trình Trình, từ khi đi học, trải qua bao nhiêu kỳ thi lẫn cuộc thi lớn, cậu cũng không được ba động viên, quan tâm.
Trên thực tế, mỗi lần cậu thấy các bạn học khác bước vào phòng thi và đấu trường cùng với ba mẹ của họ, đều được động viên.
Khung cảnh ấm áp như vậy khiến Trình Trình rất khao khát.
Không ngờ hôm nay, cuối cùng cậu cũng nghe được lời động viên của chính ba mình.
Trong lòng không khỏi cảm thấy có chút phấn khích.
Cậu mạnh mẽ gật đầu về phía Bắc Minh Thiện: "Ba, con sẽ cố gắng hết sức thi tốt."
Bắc Minh Thiện nghe thấy câu trả lời của Trình Trình, gật đầu hài lòng. Nhưng anh không nghe thấy câu trả lời của Dương Dương.
“Dương, con còn có vấn đề gì không?” Bắc Minh Thiện liếc nhìn Dương Dương bên cạnh Trình Trình qua kính chiếu hậu.
Chỉ thấy lông mày của cậu nhíu chặt, trông như có tâm sự nặng nề.
Lúc này, Trình Trình nhẹ nhàng huých vào tay Dương Dương, nói nhỏ với cậu: "Này, em đang nghĩ gì vậy. Ba đang hỏi chuyện em kìa."
Dương Dương quay đầu nhìn Trình Trình, sau đó nhìn về phía cha: "Con đang nghĩ, nếu lần này thi trượt, liệu thỏa thuận giữa chúng ta có bị hủy không?"
"Dương, ba không nghĩ là lúc này con nên nghĩ đến vấn đề này đâu, nên đợi đến khi thi xong rồi nói tiếp. Hãy nhớ rằng, thi cử giống như đánh trận vậy. Trước khi bắt đầu, đừng nghĩ đến việc mình nếu thất bại sẽ có kết quả như thế nào. Bây giờ điều nên nghĩ đến là phải tập trung tinh thần, cố gắng hết sức để thi tốt, có hiểu không? "
Dương Dương gật đầu, cảm thấy lời bố nói khá có lý.
Không ngờ dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó, lại có thể nói ra những lời này khiến cậu ấm lòng như vậy.
"Hiểu rồi, con sẽ tập trung thi."
Xe nhanh chóng dừng trước cổng trường, Trình Trình mở cửa xuống xe trước, theo sau là Dương Dương.
Nhưng vừa định xuống xe, Bắc Minh Thiện đã quay lại và nói một câu với cậu.
***
Bắc Minh Thiện nhìn Dương Dương, vẻ mặt lạnh lùng đã biến mất, trông anh rất ôn hòa.
"Dương, ngày thường ba vẫn luôn quan sát việc học của con, ba nghĩ với khả năng hiện tại của con, chỉ cần cẩn thận một chút, kỳ thi này sẽ không có vấn đề gì với con đâu."
Dương Dương nghe xong, đột nhiên cảm thấy cha cũng không quá đáng ghét như vậy, ít nhất là vào lúc này.
Nếu đổi lại là mẹ, có lẽ mẹ sẽ nói: thi cho tốt vào, thi không tốt, thì con tự liệu đi.
"Em còn ngồi trên xe làm gì? Có phải muốn anh gào lên mới quen không?"
Khi Dương Dương và Trình Trình bước nhanh về phía trường học, cậu nghĩ lại vẫn còn rùng mình thì thào nói: “Anh nói xem có phải hôm nay ba uống nhầm thuốc không."
Trình Trình liếc cậu một cái: "Em nhìn không quen người ta cho em sắc mặt tốt đúng không? Anh thấy ba như vậy rất tốt."
“Này, hai người đang nói thầm cái gì vậy?” Đúng lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của một cô bé.
Không cần nhìn, chỉ cần nghe giọng nói cũng biết Triệu Tịnh Di đang đuổi kịp bọn họ.
Biểu hiện của Dương Dương lập tức thay đổi, bước chân cũng tăng tốc một chút. Vì cậu nghĩ ngay đến vụ cá cược với cô bé trong sân chơi ngày hôm đó.
Chỉ là Triệu Tịnh Di dường như không có ý định buông tha cho cậu, lon ton đi tới trước mặt Dương Dương: "Ê ê ê... Bắc Minh Tư Dương cậu chạy nhanh như vậy làm gì."
Vừa nói, trên mặt nở nụ cười: "À! Tôi biết rồi, cậu sợ tôi nhắc tới chuyện chúng ta đánh cược ngày đó sao? Nhìn cậu như vậy, tám phần là trong lòng không nắm chắc phần thắng rồi. Mấy ngày này suy qua nghĩ lại, quả thật không thể không có người hầu được. Dù cậu hơi vụng về, nhưng tôi sẽ dùng tạm vậy. "
Dương Dương vừa nghe lập tức nổi giận, liếc Triệu Tịnh Di một cái: "Đừng tự đắc, còn chưa thi xong, chưa biết ai là người hầu của ai đâu."
“Được rồi, để xem ai là người cười đến cuối cùng.” Triệu Tịnh Di nói xong liền tăng tốc đi về phía lớp của mình.
Trình Trình nhìn hai người bộ dạng đều không phục, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn là nhịn xuống.
Có lẽ cũng là do hai người họ cá cược, nên bản thân mới đứng ngoài cuộc.
Cậu nói với Dương Dương: "Em nắm chắc phần thắng sao?"
Dương Dương nghe xong lời này, dáng
vẻ không phục vừa rồi lập tức giảm đi không ít: "Thật ra em chỉ không muốn bạn ấy chế nhạo em ngay bây giờ thôi."
Nói đến đây liền nở một nụ cười trộm: "Hi hi, thực ra em còn có một chiêu cuối cùng."
Trình Trình có chút khó hiểu, đối với việc thi cử không nắm chắc, thì còn gì có thể cứu cậu đây.
Dương Dương nhìn chung quanh, thấy không có ai nhìn bọn họ, bí mật vươn tay ra: "Anh nhìn xem đây là cái gì."
Trình Trình nhìn xuống, chỉ thấy trong tay cậu đã viết dày đặc rất nhiều thứ.
Trên trán đột nhiên xuất hiện mấy vạch đen: "Em không phải muốn gian lận đi! Không ngờ ngày thường anh cực khổ dạy kèm cho em, bây giờ em lại giở trò này."
"Này! Anh không thể nhỏ giọng chút sao. Em chỉ là đề phòng thôi." Dương Dương suýt chút nữa vươn tay bịt miệng cậu.
"Anh không tin em viết phao rồi, lại không đọc. Đến lúc đó đừng có bị sư phụ bắt được, để ba biết được thì anh không cứu được em đâu. Bị đánh không nói còn sẽ bị Triệu Tịnh Di cười nhạo. Anh nghĩ tên tuổi của em sẽ sớm được toàn trường biết đến. "
***
Dương Dương cau mày, vươn tay vò đầu bứt tóc: "Chuyện này em không nghĩ đến, anh yên tâm em sẽ không để cho sư phụ bắt được."
Cậu nói đến đây thì nghe thấy tiếng chuông chuẩn bị vào lớp vang lên.
"Được rồi, bây giờ em đi thi đây. Chúc em may mắn đi. Bye bye..." Dương Dương vẫy tay với Trình Trình, rồi chạy một mạch về lớp.
Nhìn bóng lưng của Dương Dương, Trình Trình khẽ nhíu mày.
Các kỳ thi ngày nay đều thông minh hoá rồi, tất cả các câu hỏi và câu trả lời tiêu chuẩn đã được nhập vào máy tính.
Học sinh chỉ cần giống như làm bài trên giấy trả lời trên máy tính bảng. Hơn nữa tốc độ nhanh đến mức chỉ cần trả lời xong các câu hỏi, nhấn nút nộp bài là có thể tính ngay được mình đã đạt được bao nhiêu điểm.
Dương Dương vẫn đang học tiểu học, các môn học chính là ngữ văn và toán.
Vì vậy khi trả lời xong hai môn, điểm thi sẽ được hiển thị sau khi chuông báo kết thúc bài thi, không những thế còn có thể tính ngay thứ tự xếp hạng của cả năm.
Kỳ thi của Dương Dương chỉ diễn ra trong một ngày, trong khi lớp học dành cho thiên tài lứa tuổi thiếu niên của Trình Trình có rất nhiều môn thi, phải mất ba ngày.
Vì vậy, Dương Dương sẽ là người đầu tiên biết điểm số và thứ hạng của mình, tất nhiên nó cũng sẽ được hiển thị trên hệ thống tra cứu điện tử của trường và điện thoại di động của phụ huynh.
Thi cử quả thực là một việc khiến Dương Dương phải cau mày. Không biết tại sao, những câu hỏi mà khi nghe liền hiểu ở trên lớp lại trở nên cực kỳ khó khi đến kỳ thi.
Cậu cũng đã từng nói với Lạc Hàn về vấn đề này, nhưng câu trả lời của Lạc Hàn dành cho cậu là: trong lớp lơ là, tan học không chịu ôn tập.
Vì vậy, Lạc Hàn cũng đặc biệt tiến hành ôn tập trọng điểm cho Dương Dương. Vì vậy, sau đó, điểm số bài kiểm tra của cậu tăng lên từng chút một.
Bây giờ, cuối cùng cũng đến kỳ thi cuối cùng, cũng lúc kiểm tra trình độ thực sự của cậu trong năm học này.
Dương Dương nhìn máy tính bảng, trong lòng vẫn có phần lo lắng. Bởi vì kỳ thi này, có ý nghĩa là bước khởi đầu cho ước mơ của mình, cũng quyết định cậu có trở thành đàn em của Triệu Tịnh Di hay không.
Sau khi mọi người vào chỗ ngồi, năm phút sau tiếng chuông báo thi vang lên.
Đồng thời, tất cả màn hình đen của máy tính được bật lên ngay lập tức và bắt đầu hiển thị đề thi.
Tất cả học sinh trong lớp bắt đầu cúi đầu bận rộn trả lời các câu hỏi.
Dương Dương nhìn những đề thi này, trong lòng đột nhiên có chút luống cuống. Như thể có điều gì đó đột ngột xảy ra vậy.
Trán cậu bắt đầu đổ mồ hôi.
Nhưng lúc này, cậu chợt nhớ ra lời ba dặn: Đừng căng thẳng, chỉ cần cẩn thận, những câu hỏi này sẽ không làm khó được con.
Lúc này Dương Dương đột nhiên cảm thấy lời nói của ba đối với mình vô cùng quan trọng, bởi vì lúc này cậu không còn hoản loạn nữa, suy nghĩ hỗn loạn cũng trở nên rõ ràng hơn một chút.
Nhìn lại đề thi trên màn hình, không còn bị hoa mắt nữa, thậm chí như có thể nhìn thấy đáp án chính xác của tất cả các câu hỏi ngay trước mắt.
Phao đã chuẩn bị trước đó, đều không cần phải nhìn vào thậm chí là một lần.
Dương Dương viết càng ngày càng trôi chảy, về sau thậm chí trên mặt còn lộ ra một tia vui mừng.
Buổi sáng thi xong một môn, cậu thậm chí còn cảm thấy đề thi lần này rất đơn giản, không khó như trước.
Buổi trưa, khi cậu đang ăn cơm trong căng tin thì gặp Trình Trình vừa rời khỏi phòng thi.
Cậu vui vẻ bước tới, đưa tay ra, làm một dấu OK.