Nhưng điều này không có nghĩa là anh không quan tâm bọn họ, bởi vì anh vẫn sẽ chú ý động thái của Bắc Minh Đông.
Bắc Minh Đông thường sẽ cập nhật một vài tin đi du lịch trên facebook, điều này cũng coi như nắm bắt trực tiếp động thái của tụi nhỏ.
“Hai đứa với chú ba đi chơi như thế nào rồi?”
“He he, đương nhiên là rất vui rồi. Có điều ba à, chúng con vẫn có hơi tiếc nuối.” Dương Dương bây giờ đối với Bắc Minh Thiện cũng không có cẩn trọng như trước nữa.
Bắc Minh Thiện nhướn mi: “Đã ra ngoài chơi hơn nửa tháng rồi còn có thể có tiếc nuối gì, bất cứ chuyện gì đều phải đến điểm mà dừng.”
***
Dương Dương cười he he: “Ba, con thấy ba hiểu lầm rồi. Ý của con là ba với mẹ không có ở đây, không tính là một gia đình.”
Coi như đầu óc của Dương Dương xoay chuyện nhân, đáp lại một lý do rất hợp lý.
Có điều vào lúc này thì nghe thấy giọng của Bắc Minh Đông truyền vào: “Dương Dương, chú là chú ba của cháu, sao không tính là người một nhà chứ.”
“Đương nhiên không tính rồi, chúng cháu là có quan hệ huyết thống. Chú tuy là chú ba của chúng cháu, nhưng chúng ta không có bao nhiêu quan hệ huyết thống... Aiya, chú ba chú đừng giành điện thoại...”
Sau đó trong ống nghe truyền ra tiếng sột soạt, chắc là động tĩnh khi hai người tranh giành điện thoại gây ra.
Bắc Minh Thiện đưa điện thoại cách mình xa một chút.
Anh nhíu mày không khỏi thầm thở dài, thế nào Bắc Minh Đông và Dương dương chỉ cần ở cùng nhau thì không đáng tin như vậy.
Cố Hạnh Nguyện không có nghe thấy tụi nhỏ nói gì trong điện thoại, nhưng nhìn thấy biểu cảm phong phú trên mặt Bắc Minh Thiện, cũng ít nhiều đoán được tám phần người gọi điện là Dương Dương rồi.
“Tụi nhỏ đều tốt chứ?”
Bắc Minh Thiện nghe trong điện thoại vẫn là tiếng ồn ào, thỉnh thoảng cũng sẽ truyền đến vài câu hoặc là Dương Dương, hoặc là giọng nói của Bắc Minh Đông.
“Tụi nhỏ đều ổn, có điều xem ra sau này nên để chúng bớt qua lại với lão tam thì tốt hơn.”
Cố Hạnh Nguyên nghe rồi tự nhiên cũng hiểu rõ.
Đúng, ở trong ấn tượng của Cố Hạnh Nguyên, người của nhà Bắc Minh đều vô người khác thường như thế.
“Ba.” Lúc này trong ống nghe của điện thoại lại truyền đến giọng của Trình Trình.
Tóm lại cũng có một người nghe điện thoại theo cách bình thường rồi. Bắc Minh Thiện lần nữa cầm điện thoại lên: “Trình, khi ở bên ngoài phải trông chừng Dương, đừng để em con ai cũng học theo biết chưa?”
Trình Trình dùng sức gật đầu: “Ba, ba yên tâm đi. Đúng rồi mẹ và bà ngoại đều ổn cả chứ.”
“Ừm, mẹ con rất ổn. Bà ngoại của con...” Bắc Minh Thiện có hơi chần chừ, thật sự không biết nên nói chuyện này thế nào với tụi nhỏ.
Anh ngoảnh đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên, chỉ thấy cô dùng tay bịt miệng. Cô vừa rồi nghe thấy Trình hỏi chuyện của bà ngoại.
Nhớ đến mẹ đã qua đời, cô liền có chút không chịu nổi.
Mấy tháng nay, tụi nhỏ đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt rồi.
Cô Phương, ba... bây giờ lại là bà ngoại.
Tụi nhỏ hiếm khi ra ngoài đi chơi, chuyện này vẫn để chúng biết muộn một chút thì sẽ tốt hơn.
“Bà vẫn khỏe, mẹ con thường cùng bà ngoại ra ngoài đi dạo. Được rồi, ba mẹ còn có chút việc, không nói chuyện nhiều với con nữa. Nhớ khi ở bên ngoài thì phải chú ý an toàn. Chơi vui vẻ một chút.” Bắc Minh Thiện nói xong thì tắt máy.
Mãi đến lúc này, Cố Hạnh Nguyên cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc thành tiếng.
Bắc Minh Thiện đưa tay kéo cô vào trong lòng, trong lòng cũng có hơi không biết mùi vị gì.
Trình Trình cúp máy, theo lý mà nói cậu nhóc nên cảm thấy vui vẻ. Bởi vì cậu nhóc biết mẹ và ba ở bên nhau.
Nhưng cậu nhóc từ trong ngữ điệu của ba, dường như cảm thấy có hơi không đúng lắm.
“Trình Trình, cháu sao thế? Lẽ nào nói chuyện điện thoại với ba mẹ cháu không vui vẻ sao?” Bắc Minh Đông vừa rồi nháo một trận với Dương Dương, sau đó anh ta vác lên vai đi đến bên cạnh Trình Trình.
Anh ta nhìn thấy Trình Trình hình như có tâm sự, hoàn toàn không có loại vui vẻ như Dương Dương vừa rồi nới chuyện điện thoại với ba của cậu nhóc.
Trình Trình nhìn Bắc Minh Đông, khẽ lắc đầu: “Chú ba, cháu không biết tại sao, vừa rồi nghe điện thoại của ba, cứ cảm thấy giọng của ba có chút không đúng.”
***
Bắc Minh Đông ngược lại lộ ra vẻ ám muội, nói với Dương Dương: “Tám phần là các đứa gọi điện thoại không đúng lúc.”
Trình Trình khẽ lắc đầu: “Cháu có thể chắc chắn giọng của ba khi nghe điện thoại không phải tức giận, giọng của ba có hơi nặng nề, giống như gặp phải chuyện gì đó không vui. Hơn nữa ngữ điệu này cháu cảm thấy có hơi quen thuộc, giống như khi ông nội qua đời, ba chính là nói chuyện như vậy.”
“Nhà chúng ta có người chết rồi sao?” Dương Dương trực tiếp nói ra một câu như vậy.
Suy nghĩ này sau khi Trình Trình nói ra, trong đầu của Bắc Minh Đông lóe lên, chỉ có điều anh ta dù sao không có giống Dương Dương không có não, nói thẳng tuột.
Anh ta đánh nhẹ Dương Dương: “Cái miệng quạ đen, cháu không thể nói lời nào may mắn à. Bây giờ trong nhà còn có thể có ai, trừ mẹ cháu ra thì còn có mẹ chú. Hai người bọn họ ai xảy ra chuyện đối với chúng ta mà nói đều không phải chuyện tốt.”
“Chú ba, chú ra tay có thể nhẹ chút được không, rất đau đó có biết không hả.” Dương Dương liếc nhìn Bắc Minh Đông.
Trong lòng cậu nhóc lại nghĩ như vậy: mẹ cháu nếu như có chuyện gì vậy thì thật sự loạn lên hết cả rồi. Nhưng nếu như mẹ chú có chuyện gì, thiên hạ cũng thái bình.
Chỉ có điều lời này cậu nhóc không thể nói ra, cậu nhóc ghi nhớ điều Trình Trình nói với cậu nhóc: Trước khi bỏ đá xuống giếng, không thể nói cho bất kỳ ai.
Trình Trình nhíu mày, cái đầu nhỏ đã bắt đầu bay nhanh theo suy nghĩ.
“Chú ba cháu cảm thấy chúng ta có lẽ nên trở về vào lúc này.”
Dương Dương nghe thế, lập tức phản đối: “Chúng ta mới ra ngoài chơi được nửa tháng, trong nhà có thể xảy ra chuyện gì chứ, anh có phải thần kinh mẫn cảm quá rồi không?”
“Phải đó, có ba cháu ở nhà, còn có chuyện gì có thể khiến ba cháu không xử lý được, cháu cứ yên tâm đi. Mấy ngày này mấy minh tinh hẹn có quan hệ tốt với chú đều sẽ đến đây quay phim, đến lúc đó chú có thể dẫn hai đứa đi xem.”
Lời của Bắc Minh Đông quả thật rất có sức mê hoặc, Dương Dương sau khi nghe thấy thì mắt sáng lên.
“Chú ba, chú nói là thật sao? Người có quan hệ tốt với chú là những minh tinh nào, đều là người cháu biết sao?” Cậu nhóc thật sự lộ ra sự thích thú muốn biết.
Bắc Minh Đông
bày ra bộ dạng vô cùng kiêu ngạo: “Đương nhiên đều là nhân vật nổi tiếng trên truyền hình và điện ảnh. Dựa theo thân phận của chú ba cháu, có thể quen biết những minh tinh tuyến dưới sao. Tùy tiện nói cho cháu vài người nha: Băng Băng, Lệ Lệ, Linh Linh còn có Thạch Thạch... dù sao sẽ khiến cháu trợn mắt há hốc mồm.”
Anh ta nói đến đây, lại nhìn sang Trình Trình. Chỉ thấy cậu nhóc dường như không có dao động gì, vẫn nhíu mày. Dáng vẻ này giống hệt Bắc Minh Thiện lúc còn bé.
Đương nhiên bộ dạng này cũng là một đoạn ám ảnh thời thơ ấu của Bắc Minh Đông.
Một lúc sau, Trình Trình đưa ra một quyết định: “Chú ba, hai người ở lại đây chơi đi, giúp cháu đặt một vé máy bay về nhà vào ngày mai. Cháu nhất định phải trở về xem thử.”
“Trình Trình, cháu có phải thần kinh mẫn cảm quá nhiều rồi. Đừng nói trong nhà không có chuyện, cho dù trong nhà có chuyện gì, cháu trở về cũng không giúp được cái gì.” Dương Dương thật sự cảm thấy Trình Trình đang quét sạch mọi hứng thú.
Đối với cậu nhóc mà nói cũng giống như lời chú ba nói: Cho dù là trời có sập xuống, cũng có ba của chúng chống, đâu còn cần bọn họ xuất mã.
Nếu chú ba đã nói có một cơ hội tiếp xúc với các minh tinh lớn ở khoảng cách gần, cậu nhóc còn muốn chụp nhiều ảnh chung rồi xin chữ ký, đợi khi quay về trường, có thể ở trước mặt mọi người khoe một phen.
***
Lục Lộ bất ngờ qua đời, thông qua kiểm tra nguyên nhân cái chết của bệnh viện nhận được kế luận là trúng độc mà chết.
Đối với kết luận này, phía bệnh viện không dám chậm trễ, bởi vì bọn họ biết Lục Lộ có dây dưa không rõ với Bắc Minh Thiện, nếu như xử lý không tốt chuyện này, chọc giận anh, hậu quả có lẽ bọn họ không thừa nhận được.
Bởi vì Lục Lộ đều luôn dùng bữa ở trong bệnh viện, cho nên cái chết của Lục Lộ đối với phía bệnh viện mà nói giống như một thanh kiếm sắc treo trên đỉnh đầu của bọn họ.
Bọn họ một mặt tin chắc đồ ăn bọn họ cung cấp là an toàn, một mặt cũng cần có một cơ quan cầm quyền ra mặt chứng minh trong sạch của bọn họ.
Cho nên bọn họ sau khi đưa ra kết luận này thì lập tức thông báo cho phía cảnh sát.
Điều này khiến Bắc Minh Thiện cũng không có cảm thấy có gì bất ngờ, dù sao Lục Lộ có thể nói là đột nhiên chết, có rất nhiều nghi điểm cần sự điều tra của cảnh sát.
Tinh thần của Cố Hạnh Nguyên từ sau khi mẹ cô qua đời thì luôn không ổn.
Cho nên Bắc Minh Thiện sắp xếp cho cô một phòng bệnh tốt nhất ở trong bệnh viện, để cô buông xuống tất cả mọi chuyện cố gắng nghỉ dưỡng.
Còn Dư Như Khiết và Giang Tuệ Tâm, các cô không những là bạn tốt nhất lúc còn sống của Lục Lộ, cũng là mẹ của mình và nữ chủ nhân của nhà Bắc Minh.
Trước khi chưa có kết luận chính xác, trước tiên không cần nói cho bọn họ.
Như thế cũng có thể tránh bọn họ lo lắng.
Nhất là Dư Như Khiết, bà ta vừa ra khỏi bệnh viện chưa lâu, căn bản không chịu được kích thích như vậy.
Trừ điều này tra, Bắc Minh Thiện còn cố tình để Hình Uy phái một số người túc trực ở cửa phòng bệnh của Cố Hạnh Nguyên.
Anh không lo lắng Đường Thiên Trạch sẽ hạ độc thủ với cô, chuyện bây giờ rất rõ ràng, Cố Hạnh Nguyên là con gái của sư phụ anh ta.
Coi như anh ta tôn kính sư phụ cũng được, hoặc kiêng kỵ cũng được, cô đều sẽ an toàn.
Chỉ có điều với anh ta vẫn chưa có cởi bỏ được thù hận, Bắc Minh Thiện không muốn để anh ta ở gần Cố Hạnh Nguyên nữa.
*
Bắc Minh Thiện cả này đi sớm về muộn, cộng thêm hai đứa trẻ bây giờ cũng không ở trong nhà.
Nhà tổ của nhà Bắc Minh bỗng chốc trở nên trống trải. May mà Giang Tuệ Tâm đã quen rồi.
Đối với Bắc Minh Thiện hay hai đứa trẻ, thật ra ở trong lòng bà ta đều không phải muốn gặp bọn họ như thế.
Bà ta còn có dự tính của mình, đó chính là bà ta muốn đoạt lại di sản mà ban đầu ông cụ Bắc Minh không có con trai mình.
Đều là con ruột của ông ta, dựa vào đâu mà bên ít bên nhiều. Cho dù con trai của bà ta không thích làm ăn, cũng không thể làm đến mức tuyệt tình như vậy.
Bà ta muốn đoạt lại thứ của mẹ con bọn họ, ví dụ có một ngày, Bắc Minh Thiện đoán Dư Như Khiết về nhà Bắc Minh, bà ta và con trai cũng có một đường lùi.
Đương nhiên, nếu như Dư Như Khiết không thể quay về, vậy đương nhiên là tốt nhất. Vì thế bà ta cũng bớt một phần tâm cơ.
Nhưng sau những ngày tháng bình yên như thế đã bắt đầu có một cơn bão trước nay chưa từng có hướng đến nhà Bắc Minh.
*
Ánh nắng buổi trưa tóm lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa còn mang theo chút buồn ngủ.
Giang Tuệ Tâm sau khi từ phòng ăn đi ra, đi qua đại sảnh chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.
Sáng nay bà ta lại gặp mặt gia đình của Bắc Minh Triều Lâm.
Từ trong miệng của bọn họ biết được gần đây Bắc Minh Thiện dường như rất bận, nhưng hình như không phải chuyện của tập đoàn.
Trừ điều này ra, Cố Hạnh Nguyên dường như cũng trống rỗng biến mất. Bắc Minh Diệp Long cũng có một khoảng thời gian không có nhìn thấy cô rồi.
Lẽ nào giữa Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên xảy ra mâu thuẫn mới sao?