Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Trong bi thương tỉnh lại


trước sau

“Trình, mỗi người đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, con phải học kiên cường đối mặt. Còn nữa, trước khi ba trở về, con đừng nói chuyện này cho người nào khác có biết chưa, bao gồm Dương Dương. Bây giờ chuyện này chỉ có ba với mẹ con biết.”

Trình Trình dùng sức gật đầu: “Ba, con yên tâm, những chuyện này con sẽ xử lý. Bây giờ mẹ đang ở đâu?”

Cậu nhóc nhiều ngày như vậy chưa có gặp mẹ rồi cho nên rất nhớ mong. Nhất là khi biết bà ngoại qua đời, thiết nghĩ mẹ sẽ rất buồn bã.

“Mẹ bây giờ nghỉ dưỡng trong bệnh viện. Bà ngoại con qua đời đối với mẹ con mà nói là một đả kích rất lớn, ngày mai ba nếu như không có quay về thì con đến thăm mẹ, phòng bệnh cụ thể con có thể hỏi chú Hình Uy.”

Bắc Minh Thiện dặn dò hết tất cả mọi chuyện cần thiết cho Trình Trình, anh lại nhìn cậu con trai đã lớn.

Sau đó xoay người đi về phía cảnh sát: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Nói xong, đi về phía cửa lớn.

Trình Trình đứng đó không nhúc nhích, nhìn ba và cảnh sát rời đi.

Tâm trạng của cậu nhóc lúc này rất phức tạp, nhưng vẫn phải nghe theo lời ba nói, trước khi bà trở về không thể nói chuyện này có bất kỳ ai.

Đột nhiên, cậu nhóc cảm thấy mình đã lớn rồi, sắp giống ba trở thành đàn ông trong nhà rồi.

*

Sáng sớm, ánh nắng ban mai rạng rỡ bao trùm nhà tổ nhà Bắc Minh.

Người làm bận rộn bắt đầu công việc của một ngày. Bọn họ biểu hiện giống như tối qua không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Thật ra, đây cũng là Bắc Minh Thiện căn dặn từ trước. Anh không muốn để cả nhà vì chuyện này mà náo loạn.

Trình Trình, dựa theo lời dặn trước lúc đi của ba, duy trì tư thái bình tĩnh của mình, khi ăn sáng, Dương Dương, Bắc Minh Đông, thậm chí Giang Tuệ Tâm đều không nhìn ra cậu nhóc có gì không ổn.

Ăn sáng xong, Trình Trình cảm thấy mình nên đi thăm mẹ, mẹ bây giờ nhất định tâm trạng rất không thoải mái, lúc này cần có người ở bên cạnh an ủi mẹ.

“Bà nội, cháu sáng nay muốn ra ngoài một chuyến.” Trình Trình nói.

Giang Tuệ Tâm nhìn cậu nhóc rồi khẽ mỉm cười: “Thế nào hôm qua vừa trở về, hôm nay thì muốn ra ngoài rồi?’

Trình Trình gật đầu, cậu nhóc tùy tiện tìm một lý do: “Cháu khi thi xong có cùng mấy người bạn hẹn khi nào rảnh thì giải quyết vài vấn đề về lập trình lập máy tính. Tối qua chúng cháu ở trên mạng hẹn nhau rồi, hôm nay gặp mặt.”

Giang Tuệ Tâm gật đầu: “Ừm, vậy cháu đi đi, có cần bà cho tài xế đưa cháu đi không?”

“Mẹ, không cần phiền phức như vậy, con vừa hay muốn ra ngoài đi gặp mấy người bạn, con lái xe đưa thằng bé đi là được rồi.” Bắc Minh Đông lúc này chen lời.

“Á... hai người đều có chuyện ra ngoài, chỉ còn cháu ở nhà, thật chán. Chú ba không bằng chú dẫn cháu ra ngoài đi gặp mấy người bạn của chú đi.” Dương Dương không muốn ở nhà, bởi vì ở đây thật sự quá nhàm chán, không có ai chơi với cậu nhóc, có lẽ thật sự sẽ điên mất.

“Cái này...” Bắc Minh Đông lần này có hơi khó xử. Anh ta không phải không thể dẫn Dương Dương đi, chỉ có điều dẫn đến đó, anh ta cũng sẽ cảm thấy vô vị.

“Dương Dương, em ngoan ngoãn ở nhà có được không? Chuyện của chú ba coi như em đi cùng, em cũng sẽ không ở được lâu. Đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến bọn họ. Bây giờ em cũng ra ngoài chơi hơn nửa tháng rồi, cũng nên ôn bài, làm bài tập hè đi. Tránh khi khai giảng thành tích của em lại tụt xuống, khiến người khác chê cười.”

***

Lời của Trình Trình coi như giải quyết vấn đề khó khăn của Bắc Minh Đông.

“Dương Dương, ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, đợi chú về nhà sẽ mua đồ ăn ngon chó cháu.” Bắc Minh Đông cũng vội bổ sung một câu.

Dương Dương bĩu môi, Trình Trình nói cũng không phải không có đạo lý. Bỏ đi, vẫn ở trong nhà ngoan ngoãn làm bài tập đi.

Cậu nhóc mang vẻ oán trách nhìn Bắc Minh Đông: “Chú ba, khi chú trở về phải mua ít đồ ăn cho cháu.”

*

Bắc Minh Đông lái xe chở Trình Trình đi, từ sau khi ra khỏi nhà tổ, không bao lâu thì đã hòa vào dòng xe của thành phố A.

“Trình Trình, chú đưa cháu đến đâu thì được?”

Mục đích của Trình Trình chính là bệnh viện, nhưng cậu nhóc lại không thể nói cho Bắc Minh Đông.

Dứt khoát tìm một nơi cách không xa bệnh viện, nói cho Bắc Minh Đông. Đến lúc đó cậu nhóc tự đến đó là được.

*

Trải qua thời gian nghỉ ngơi dài, Cố Hạnh Nguyên cuối cùng từ trong đau khổ trong việc mẹ mất dần dần ổn định lại tinh thần.

Buổi trưa cô nhận được điện thoại của Anna, ngữ khí trong điện thoại của cô ra rõ ràng rất lo lắng: “Nguyên, cô cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi, hai ngày nay cô không ở nhà làm tôi với Lạc Kiều lo chết đi được.”

Vào lúc này, có thể nhận được sự quan tâm của bạn bè, đó là chuyện rất ấm lòng.

“Anna, xin lỗi hai ngày nay tôi có chút việc bận. Cảm ơn sự quan tâm của hai người.” Giọng của Cố Hạnh Nguyên rất trầm thấp, trong lòng cô vẫn không đè nén được đau thương của mình.

“Nguyên, cô sao vậy? Nghe thì thấy tâm trạng của cô rất không tốt, mẹ cô xảy ra chuyện gì rồi sao?” Anna cũng là một người tương đối mẫn cảm, cô rất nhanh nhận ra cô có điều gì đó không đúng.

Nhắc đến mẹ, mũi của Cố Hạnh Nguyên lại hơi cay, nước mắt lưu động trong mắt, cô liều mạng muốn che đậy sự bi thương của mình, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Cô một tay bịt điện thoại, một tay bịt miệng. Nhưng vẫn phát ra tiếng khóc thút thít.

“Nguyên, Nguyên. Cô rốt cuộc làm sao rồi? Sao không nói chuyện, gấp chết tôi rồi.” Anna truy hỏi.

Không có nhận được câu trả lời chính xác của đối phương, con người vào lúc này rất dễ suy nghĩ linh tinh.

Chỉ là cô ta bây giờ cũng chỉ có thể sốt ruột, chuyện gì cũng không làm được. Một loại dự cảm không hay dần dần xuất hiện trong lòng.

Không phải mẹ của Nguyên đã xảy ra chuyện gì chứ, nếu không cô sao lại như vậy. Điều cô ta có thể làm được bây giờ chính là cầm điện thoại, yên lặng chờ đợi câu trả lời của cô ấy.

Sau khi Cố Hạnh Nguyên khóc một lúc, đưa tay lau nước mắt trên mặt, sau đó đặt điện thoại lên tai: “Anna, mẹ tôi bà ấy đã mất rồi.”

Cô cuối cùng vẫn chính miệng nói ra.

Vốn dĩ cô
không muốn đối diện với sự thật này, chỉ là hai ngày nay cô đã nghĩ thông rồi.

Chuyện này phải đối mặt, chỉ có điều khác nhau ở điểm đến sớm hay muộn.

Cô đã từng mơ ước đợi sau khi mẹ khỏi bệnh, cô và mẹ cùng tụi nhỏ trải qua cuộc sống yên bình.

Nhưng bây giờ đã biến mất rồi.

Đã từng vào lúc Cố Hạnh Nguyên đau thương nhất, trong đầu của cô đột nhiên xuất hiện hình bóng của mẹ, mẹ nói với cô, đừng bi thương đừng buồn. Trái tim của bọn họ vẫn có liên hệ chặt chẽ.

*

Sau khi Anna nghe thấy, cũng không khỏi hít ngụm khí lạnh: “Sao có thể chứ? Mẹ cô không phải sức khỏe đã bắt đầu khôi phục rồi sao, sao lại đột nhiên qua đời. Nguyên, tôi nghe thấy tin tức này cũng rất buồn. Nếu như cô có cần chúng tôi giúp gì thì cứ nói. Chúng tôi sẽ cố gắng giúp cô.”

***

Cố Hạnh Nguyên kìm nén nước mắt, giọng nói có hơi nghẹn ngào nói: “Anna, cảm ơn các cô. Tôi còn có thể ứng đối được. Hơn nữa Bắc Minh Thiện anh ấy cũng sẽ giúp tôi. Có điều tôi còn phải nhờ cô giúp tôi một việc, đó chính là đừng nói chuyện này cho cục cưng nhỏ biết.”

Lúc này, cô và Bắc Minh Thiện đưa ra cùng một lựa chọn, đó chính là không định nói chuyện này cho tụi nhỏ biết.

Đồng thời, cô cũng không định nói chuyện này nói Trình Trình và Dương Dương nghe.

Khi cô và Anna nói chuyện điện thoại, cửa phòng bệnh của cô mở ra, một cơ thể nhỏ nhắn từ bên ngoài đi vào.

Bắc Minh Thiện cho Hình Uy cử người đến bảo vệ xung quanh phòng bệnh để đảm bảo an toàn của Cố Hạnh Nguyên.

Nhưng điều này sẽ không ảnh hưởng đến việc chữa trị của bác sĩ đối với cô, đồng thời cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc Trình Trình đi vào.

Bởi vì Trình Trình và Dương Dương sớm đã được mấy người đó nhận ra.

Cố Hạnh Nguyên khi nhìn thấy Trình Trình có hơi ngạc nhiên, không ngờ cậu nhóc nhanh như vậy đã trở về rồi.

“Anna, chỗ tôi còn có chút việc, chúng ta lúc khác nói chuyện tiếp.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì vội vàng tắt máy.

Cô không ngờ khi cô nói chuyện điện thoại với Anna, có lời gì đều bị Trình Trình nghe thấy hết.

Sau khi cúp máy, Cố Hạnh Nguyên quay sang nhìn Trình Trình cố gượng cười: “Bảo bối, mẹ vừa mới gọi điện cho dì Anna. Con không biết, từ sau khi các con đi rồi, cục cưng nhỏ đều luôn khóc nháo muốn chơi cùng hai đứa. Hai đứa về từ bao giờ, sao không nói với mẹ một tiếng. Ở bên ngoài chơi có vui không?”

Trình Trình là một đứa bé thông minh, lại rất giỏi quan sát.

Tuy trên mặt mẹ mang theo nụ cười, nhưng vẫn có thể nhìn ra mắt mẹ có hơi đỏ, chắc là vừa mới khóc.

Cậu nhóc vòng qua giường bệnh, đi đến bên cạnh mẹ: “Chúng con ở bên ngoài đều rất vui. Hôm qua chúng tôi đã trở về. Mẹ, mẹ đã khóc sao?”

Cố Hạnh Nguyên mỉm cười lắc đầu, mẹ không có khóc, vừa rồi nói chuyện với dì Anna, nói đến mấy chuyện thú vị của cục cưng nhỏ hồi sơ sinh, cười chảy nước mắt.

Trình Trình nhìn nụ cười miễn cưỡng đó của mẹ, trong lòng thật sự có hơi buồn, buồn thay mẹ.

“Mẹ, không cần che đậy sự bi thương trong lòng mẹ. Thật ra con cái gì cũng biết.” Trình Trình nói thẳng. Cậu nhóc cảm thấy che đậy như này, là một chuyện rất dày vò người khác, không bằng nói ra tất cả mọi chuyện, như thế trong lòng của mọi người đều dễ chịu hơn.

Nụ cười trên mặt Cố Hạnh Nguyên biến mất, trong lòng suy nghĩ: Không phải Bắc Minh Thiện tối qua nói hết tất cả mọi chuyện cho các con rồi chứ.

Anh sao có thể làm như vậy, lẽ nào anh không rõ làm như thế sẽ tạo thành tổn thương trong lòng của tụi nhỏ hay sao.

Nhưng cô lại không chắc Bắc Minh Thiện rốt cuộc nói cho các con bao nhiêu chuyện, vì thế cô thử thăm dò một câu: “Bảo bối, con biết cái gì?”

Trình Trình thấy mẹ còn muốn giấu mình, vì thế cậu nhóc nói thẳng: “Con đã biết bà ngoại đã qua đời rồi.”

Cơ mặt của Cố Hạnh Nguyên không khỏi giật giật, cô nhìn Trình Trình: “Đây là ba con nói cho con biết?”

Trình Trình gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Không hoàn toàn là ba nói cho con biết. Mẹ, mẹ còn nhớ có lần chúng con gọi điện cho mẹ, là ba nghe máy không?”

Cố Hạnh Nguyên cố gắng nhớ lại, quả thật có một lần, lần đó cũng là lần đầu tiên Bắc Minh Thiện ở bệnh viện cùng cô.

Trình Trình nói tiếp: “Thật ra lúc đó con từ trong ngữ khí của ba đã nghe ra hình như trong nhà xảy ra chuyện gì đó, chỉ có điều con không thể chắc chắn là xảy ra chuyện gì thôi.”

***

“Vậy con từ khi nào biết chuyện này?” Cố Hạnh Nguyên nhìn Trình Trình.

Cô luôn biết Trình Trình bất luận ở mặt quan sát, hay ở mặt tư duy phân tích, đều cao hơn các bạn đồng trang lứa rất nhiều. Thậm chí cũng rất nhiều lúc còn siêu hơn người lớn.

“Tôi biết rõ chuyện này là vào đêm hôm qua.”

“Vào đêm hôm qua?” Cố Hạnh Nguyên có hơi ngạc nhiên.

Trình Trình nói đơn giản chuyện cậu nhóc đã nhìn thấy vào đêm hôm qua cho mẹ nghe.

Sau khi Cố Hạnh Nguyên nghe xong thì vô cùng sửng sốt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện