Thật sự là dù đến nơi nào thì cũng không quên làm mất mặt mình và nhà họ Bắc Minh.
Còn Giang Tuệ Tâm, Lý Thâm và Đường Thiên Trạch càng thêm mông lung, lẽ nào trong chuyện này vẫn còn ẩn tình khác.
…
“Bắc Minh…Tư…Dương…” Bắc Minh Thiện híp mắt nhìn Dương Dương.
Anh không thể chấp nhận nổi việc con trai của mình đi gây chuyện ở nơi như thế này, mặc dù gần như tất cả mọi người có mặt ở đây đều là người của mình. Thế thì anh cũng không cho phép Dương Dương gây ra vết nhơ gì cho mình.
“Bốp bốp…” tiếng búa thẩm phán lại vang lên.
“Anh Bắc Minh, xin anh đừng làm phiền người làm chứng.” Pháp quan lên tiếng ngăn cản.
Anh ta nhìn Bắc Minh Thiện, thầm nghĩ trong lòng: “Lẽ nào anh uống nhầm thuốc sao? Con trai anh muốn rửa tội cho anh mà anh lại ngăn cản. Lẽ nào anh thích ngồi tù lắm sao?”
Dương Dương và pháp quan suy nghĩ gần giống nhau: Đúng là chó cắn Lữ Động Tân, giúp ba thoát tội mà ba còn không buồn cảm kích. Nhìn bộ dạng của ba kìa, nên để ba ngồi tù thêm mấy ngày nữa mới tốt. Nhưng cậu lập tức vứt bỏ ý nghĩ này ngay.
Cậu nhíu mày lại, cố ý làm ra vẻ: “Ba, xin ba đừng nóng nảy. Trong tay con có chứng cứ, chắc chắn có thể cứu được ba. Nếu như ba bị bắn thì con và Trình Trình không muốn làm con của ba nữa đâu, ba biết đấy thế sẽ thảm lắm, sẽ bị người khác xem thường…”
Trán của tất cả mọi người ở đây đều vằn vện vạch đen.
“Khụ khụ…” Pháp quan ho khan hai tiếng.
“Cậu bé, không nghiêm trọng như thế đâu. Bây giờ chúng tôi đã cố gắng ít sử dụng tử hình hết mức có thể rồi. Bởi thế các người vẫn còn cơ hội thăm ngục.”
Đến bây giờ Dương Dương mới gật đầu như bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng xuống: “Thế thì con yên tâm rồi, trở lại vấn đề chính.”
Cậu học theo giọng nói khàn khàn của người kể chuyện hồi xưa: “Phải nói đến một đêm hôm khuya khoắt có gió mạnh vào một tháng trước, một người đàn ông cầm hộp cơm trong tay xuất hiện trước cửa bệnh viện. Người đàn ông ấy chính là bị cáo trong vụ án này…Ba của con. Mà người nằm trong phòng bệnh lại chính là nạn nhân của vụ án, cũng chính là ngoại của con. Nhưng không phải là mẹ vợ của ba con…”
“Bắc Minh Tư Dương…Ăn nói cho đàng hoàng!” Nghe đến đây, Bắc Minh Thiện không còn nhịn nổi nữa, ở nơi trang nghiêm như thế này mà thằng nhóc ấy lại ăn nói kiểu đấy, chẳng phải là lấy mình ra tiêu khiển hay sao.
Đến quan tòa cũng không nhịn nổi nữa, cho dù Bắc Minh Thiện không lên tiếng thì ông ta cũng sẽ lên tiếng thôi.
“Bé Dương Dương, con chỉ cần nói chuyện đàng hoàng, kể lại những gì con biết là được, còn những chuyện không liên quan đến vụ án thì không cần phải nói đâu.”
Dương Dương búng tay: “OK.”
Trình Trình đang ngồi nghe ở bên cạnh, cậu bắt đầu hối hận vì đã để Dương Dương lên kể lại chân tướng của vụ án.
Dương Dương đằng hắng, gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé trở nên nghiêm túc hơn ban nãy. Cậu bé nói tiếp: “Mọi người đều biết đó, bà ngoại của con bị hại, đó là vì ba con đưa hộp cơm cho bà ấy. Cũng chính vì vậy, ba của con bị cho là hung thủ trong vụ án giết hại bà ngoại con. Nhưng sau khi án mạng xảy ra, con và trợ thủ Trình Trình tiến hành điều tra, vụ án không giống như những gì cảnh sát tuyên bố. Bởi vì đây chỉ là chuyện trên bề mặt mà thôi, ba của con bị người khác lợi dụng, bị xem là quân cờ. Mà người rắp tâm hại bà ngoại con lại là kẻ khác, hơn nữa người ấy đang ở trong số chúng ta!”
Nói đến đây, cậu quay đầu nhìn về hàng ghế của những người ngồi nghe.
Pháp quan và những người khác cũng nhìn về phía ấy.
“Bắc Minh Tư Dương! Con không được nói bừa!” Bắc Minh Thiện khiển trách Dương Dương, bởi vì anh không muốn cậu công bố chân tướng của vụ án trước mặt đám đông, nếu như mình đã lựa chọn ngồi tù, chẳng phải cũng vì để bảo vệ người ấy hay sao.
…
“Cộp cộp cộp…”
“Anh Bắc Minh, xin anh đừng làm phiền người làm chứng. Đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở anh, nếu như còn có lần sau thì tôi buộc lòng phải mời anh ra ngoài trước.”
Pháp quan cản Bắc Minh Thiện lại rồi nói với Dương Dương: “Cậu bé, cậu nói tiếp đi. Nhớ rằng phải thuật lại một cách đơn giản.”
Bắc Minh Thiện cảm thấy như mình bị nghẹn lời, muốn thốt cũng thốt không ra, chỉ có thể nuốt xuống. Chỉ có điều anh lại nhìn Dương Dương chòng chọc với ánh mắt bực tức.
Nếu là người khác, nhìn thấy ánh mắt của anh, cảm nhận được khí thế đáng sợ của anh thì lời nói lên đến miệng đã bay biến hết rồi.
Nhưng việc gì cũng có ngoại lệ, Dương Dương không hề sợ ba mình.
Sau khi lườm Bắc Minh Thiện, Bắc Minh Tư Dương nói tiếp: “Hộp cơm trong tay ba của con vốn không phải là của ba. Ba không phải là người sẽ đi đưa cơm cho người ta, trước giờ chỉ có người khác đưa cơm cho ba mà thôi. Thế thì vấn đề đến rồi, chủ nhân thật sự của hộp cơm ấy là ai, là ai mà lại khiến cho ba con chấp nhận đi làm sai vặt. Chỉ cần tìm được người này thì tất cả mọi việc đều đã sáng tỏ. mà người đó chính là…”
Vào lúc Dương Dương định nói ra tên của người ấy thì bị cắt lời bởi một giọng nói.
“Dương Dương, con không cần phải nói nữa. Người ấy chính là bà!” Vào lúc này, Dư Như Khiết đã không thể ngồi yên trên ghế nữa.
Để Dương Dương nói thì tự mình thừa nhận vẫn hơn.
Bắc Minh Thiện đứng ở vị trí bị cáo, nghe thấy mẹ mình chính miệng thừa nhận, anh không khỏi thở dài. Điều này có nghĩa là trước kia mình cố gắng che giấu giúp bà ta đều là uổng phí.
Pháp quan vừa nghe thấy thế, quả nhiên chuyện này còn có ẩn tình, ông ta lập tức hỏi cung Dư Như Khiết ngay.
Ông ta ra hiệu cho cảnh sát trong tòa án đưa Dư Như Khiết từ hàng ghế lắng nghe vào trong.
“Xin hỏi bác tên gì? Có quan hệ như thế nào với bị cáo?”
“Tôi tên là Dư Như Khiết, tôi chính là bị cáo…” Nói đến đây, bà ta quay đầu nhìn Bắc Minh Thiện rồi nói: “Tôi là mẹ của nó.”
Điều này khiến cho pháp quan cảm thấy bất ngờ, ông ta đang định tiếp tục hỏi Dư Như Khiết thì
đã bị bà ta cướp lời: “Tôi thừa nhận, con trai tôi đi đưa cơm là vì tôi nhờ nó. Nó giao thuốc bổ cho Lộ cũng là vì lúc ấy tôi không khỏe nên mới nhờ nó đưa thay cho tôi.”
Sau khi nói dứt lời, bà ta nói với pháp quan một cách kiên định: “Tôi tình nguyện gánh chịu tội danh mưu sát Lục Lộ. Việc này không liên quan gì đến con trai tôi cả. Tôi chỉ cầu xin tòa án thả nó ra.” Bà ta càng nói càng trở nên kích động.
Bắc Minh Thiện luôn kiên định mà bây giờ cũng sốt ruột, anh cắn răng nhìn mẹ của mình, rồi lại quay sang nhìn Dương Dương.
Ánh mắt đã nhuốm vẻ thù hận, dường như vào lúc này, Dương Dương ở trước mặt anh không còn là con trai của anh nữa, mà là kẻ địch.
Nếu như bây giờ anh được thả ra, thế thì chắc chắn anh sẽ không buông tha cho Dương Dương đâu, anh thà là mình không có đứa con này.
Dương Dương cũng đã cảm nhận được ánh mắt của Bắc Minh Thiện, cậu run rẩy, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự đáng sợ của ba mình.
Mặc dù trước kia cũng bị đánh không ít lần, thế nhưng từ trước đến nay cậu bé chưa từng có cảm nhận như thế.
Không chỉ có mỗi Dương Dương, đây cũng là lần đầu tiên Trình Trình nhìn thấy bộ dạng này của ba, cũng âm thầm lau mồ hôi cho Dương Dương.
…
Rõ ràng bầu không khí ở tòa án trở nên kỳ quặc, vì vụ án nghịch chuyển một cách kỳ lạ, đồng thời cũng bắt đầu lo lắng cho Dương Dương, bởi vì bọn họ cũng đã nhận ra sự thay đổi của Bắc Minh Thiện trong lúc này.
Đường Thiên Trạch cảm thấy hơi ngạc nhiên, anh ta lại thì thầm với Lý Thâm: “Thầy, không ngờ kết quả lại là như thế này. Lẽ nào vì muốn thoát tội nên Bắc Minh Thiện mới hợp tác với đứa trẻ này, cùng với mẹ của mình diễn một vở kịch sao? Con từng thấy hai đứa con của anh ta đến thăm anh ta trong thời gian bị bắt đấy.”
Lý Thâm lại không tỏ vẻ ngạc nhiên, cho dù bây giờ mọi việc có thay đổi đến mức nào đi chăng nữa.
“Bình tĩnh lại, nhìn xem bọn họ còn có trò gì nữa. Chỉ có điều việc làm thầy bất ngờ là hai đứa trẻ này lại đứng về phía Bắc Minh Thiện. Người nhà họ Bắc Minh đều là hạng người vong ân phụ nghĩa. Lục Lộ ở trên trời mà nhìn thấy cảnh tượng này sợ rằng cũng khó bề nhắm mắt, uổng cho ban đầu bà ấy không ngớt lời khen ngợi hai đứa trẻ trước mặt thầy, nói rằng bà ấy yên thích chúng đến mức nào. Chỉ có điều Hạnh Nguyên không nhìn thấy cảnh tượng này, chứ bằng không con bé sẽ chẳng chịu nổi.”
Pháp quan hết sức bất ngờ, ông ta nhìn Dư Như Khiết ở trước mặt mình. Chuyện gì thế này, dù bà ta nói năng rất hùng hồn, nhận hết tội vào mình, nhưng điều đó cũng không thể chứng tỏ rằng bà ta chính là kẻ cầm đầu được.
“Ừm…Bà Dư Như Khiết, bác nói cái chết của Lục Lộ có liên quan đến mình, nhưng tôi muốn hỏi động cơ của bà là gì?”
Đã đến nước này rồi, Dư Như Khiết cũng không quan tâm đến gì nữa. Nhưng nghe pháp quan hỏi như thế, trong lúc nhất thời, bà ta cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Bà ta là người thân thiết với Lục Lộ nhất, giống như chị em ruột thịt vậy.
“…”
“Chú pháp quan, con vẫn còn chưa nói hết mà sao chú lại hỏi cung bà nội rồi?” Vào lúc này, Dương Dương lại cất tiếng.
Câu nói của cậu khiến cho pháp quan nghẹn lời: “Cậu bé, không phải cậu nói bà ta mới là hung thủ thật sự hay sao?”
“Chú pháp quan, chú nói thế thì oan cho cháu quá, cháu chưa từng nói câu nói đó kia mà. Cháu chỉ nói hộp cơm ấy không phải của ba cháu, dù bà nội cháu thừa nhận là của bà ấy nhưng cháu không có nói là do bà ấy làm.”
“Không phải khi nãy cháu cũng nghe thấy rồi sao, bà nội cháu đã thừa nhận do mình làm rồi, còn có gì nữa để mà nói?”
Dương Dương lắc đầu như trống bỏi: “Không phải thế, không phải thế, chú pháp quan, chú có từng nghe thấy động cơ của bà nội cháu không? Chú nhìn bộ dạng của bà ấy kìa, rõ ràng là không tìm được động cơ. Bà ấy thân thiết với bà ngoại cháu như thế thì làm sao là bà ấy được. Chưa điều tra rõ ràng mà đã phán bừa.”
Pháp quan bị Dương Dương khiển trách, gương mặt ông ta thoạt đỏ thoạt trắng, những gì cần nói đều bị cậu nói hết rồi, khiến cho mình bị lâm vào thế bị động.
Mọi người đều nói Bắc Minh Thiện là một người rất giỏi, vốn không có ai dám động đến anh, đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột ắt sẽ biết đào hầm.
Không ngờ mới tí tuổi đầu mà cũng có thể khiến cho người khác đau đầu thế này.
Không chỉ có pháp quan mù mờ, đến Bắc Minh Thiện cũng thế, khí thế đáng sợ toát ra từ người anh giảm đi nhiều. Anh cũng không biết Dương Dương muốn giở trò gì.
Một phút trước còn dời mục tiêu từ mình sang người mẹ, một phút sau lại chuyển mục tiêu sang người khác.
Rốt cuộc cậu bé nói ai?
…
Bắc Minh Thiện bị Dương Dương làm cho rối bời, không chỉ có mình anh, gần như tất cả mọi người có mặt ở đây đều mù mịt.