Một câu nói đó của Bắc Minh Thiện làm cho Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy vừa mới buông lỏng tâm thái giờ phút này lại kéo căng lên như dây cung một lần nữa.
Nhất là Cố Hạnh Nguyên, cô thuận theo ánh mắt của Bắc Minh Thiện nhìn sang, chỉ nhìn thấy ở đằng sau cái tủ nhỏ ở góc tường cách với bọn họ một khoảng cách không xa dường như vật được che kín ở phía dưới tấm vải, nó có hơi rung chuyển.
Không phải vật đang được che đó là Cửu Cửu đó chứ!
Lần này tiêu đời rồi!
Dường như là Cố Hạnh Nguyên đã có thể tưởng tượng ra được hình ảnh Bắc Minh Thiện kéo cục cưng nhỏ ra khỏi tấm vải đó, sau đó mang theo con bé đi khỏi nơi này mà không thèm quay đầu lại, thậm chí cô cũng đã nhìn thấy được gương mặt mang theo hoảng sợ của Cửu Cửu.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy sau lưng của mình đang có hơi lạnh bốc lên.
“Cái gì, cái gì chứ?” Không chỉ có Cố Hạnh Nguyên chú ý đến, ngay cả Trình Trình và Dương Dương còn có Hình Uy đều chú ý đến ánh mắt của Bắc Minh Thiện.
Vẫn là Dương Dương linh hoạt hơn, vừa nói vừa giả vờ nhìn loạn xung quanh, đồng thời đung đưa ở trước mặt của Bắc Minh Thiện, có ý đồ làm hỗn loạn tầm mắt của ba.
Trong mắt của Bắc Minh Thiện không bỏ sót một hạt cát nào, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua sắc mặt của Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy hơi thay đổi, sau đó đưa tay đẩy Dương Dương đang lắc lư ở trước mặt của mình ra.
Có lẽ là bởi vì động tác tay của anh hơi lớn, thân thể nhỏ bé của Dương Dương giống như bị cơn gió lớn thổi bay đi, lảo đảo sang bên cạnh. May mắn là phản ứng Trình Trình cũng tính là nhanh, đỡ lấy cậu không để cậu ngã sấp xuống hoặc là đụng phải thứ gì đó.
Bắc Minh Thiện đi đến trước cái tủ nhỏ trong góc tường nhìn vật dưới miếng vải đang hơi run rẩy.
Chắc đang trốn ở dưới đây là cô bé nhỏ đó.
Anh chậm rãi vươn tay ra chạm vào miếng vải đó.
Không biết là tại sao anh lại trở nên do dự.
Ánh mắt của Cố Hạnh Nguyên khóa chặt lấy tay của anh, chú ý mỗi một động tác của anh.
Cuối cùng Bắc Minh Thiện vẫn gỡ miếng vải kia ra.
Đồ vật đang được che dấu ở phía dưới làm cho Bắc Minh Thiện nhíu mày lại, trên mặt của anh lạnh lùng như băng, anh lập tức xoay người lại nhìn hai đứa con trai của mình, có thể nhìn ra được giờ phút này trong đôi mắt của anh đang tràn đầy lửa giận.
Lúc nãy Dương Dương vừa mới bị ba dùng tay đẩy một cái, đối với cậu mà nói quả thật là có chút đau đớn, nhưng mà giờ phút này trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lại biểu lộ ra biểu cảm đắc ý.
Có điều là cậu che giấu rất nhanh.
“Ôi trời Trái Banh! Hóa ra là mày đang trốn ở đây đó à, làm hại lúc nãy khi mà tìm nhân vật chính thì lại không thấy mày, cái này mới khiến cho Trình Trình phải thay thế vị trí của mày. Nhưng mà may đó, bọn tao vừa mới bắt đầu tập luyện liền bị ba làm phiền rồi, tìm được mày rồi, vậy thì nhân vật đó do mày diễn nha.”
Dương Dương đi đến phía trước Bối Lạp trách móc một trận ở trước mặt của Bắc Minh Thiện, biểu cảm vô cùng tự nhiên và trôi chảy, không uổng công ở cùng với Bắc Minh Đông một khoảng thời gian dài, ít nhiều gì vẫn học được chút kỹ xảo.
Chỉ có điều là lời nói lúc nãy lại làm Trình Trình tức giận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng lên, âm thầm mắng Dương Dương ở trong lòng, nếu không phải là bởi vì bảo vệ cho em gái thì cậu mới sẽ không bắt tay với Dương Dương diễn một màn kịch như vậy ở trước mặt của ba đâu.
Thế mà lại nói mình còn không bằng cả một con chó.
Trình Trình thật sự càng nghĩ lại càng thấy tức giận, đến cuối cùng rốt cuộc cậu vẫn nhịn không được vội vàng tháo bím tóc giả ở trên đầu của mình xuống rồi ném xuống mặt đất: “Bắc Minh Tư Dương, sau này em mơ đi rồi anh giúp cho em màn biểu diễn này, em muốn tìm ai diễn thì cứ tìm đi!”
Sau khi nói xong, cậu kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn quay người lại chạy xuống lầu.
…
Diễn đến mức này rồi, Dương Dương cũng không hỗn loạn bước chân, cậu biết là Trình Trình đang giận mình chứ gì, mà có ba ở đây cậu vẫn phải tiếp tục diễn vở kịch này.
Cái này coi như làm khổ Bối Lạp rồi, nó ngẩng đầu lên dùng ánh mắt mông lung nhìn cậu chủ nhỏ của mình, lỗ tai cụp xuống, nghe những lời phê phán của cậu chủ nhỏ với mình.
“Gâu…” Cuối cùng, sau khi Trình Trình rời đi chưa đến vài giây thì nó cũng theo sát Trình Trình đi ngay.
Dương Dương thở dài: “Thật là… Tại sao bây giờ làm nghệ thuật lại khó như vậy chứ.”
Sau đó cậu lại di chuyển ánh mắt về phía Hình Uy đang đứng ở cách đó không xa.
Lúc này Hình Uy lại bị tất cả những chuyện xảy ra ở trước mắt làm cho mờ mịt, nhưng mà có thể xác nhận được ông chủ không nhìn thấy mặt của Cửu Cửu, điều này cũng làm cho anh ta nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng mà lần này ánh mắt của Dương Dương và anh ta lại chạm vào nhau, đột nhiên anh ta cảm thấy rằng có lẽ mình cũng nên đi rồi.
Quả nhiên là Dương Dương mở miệng nói: “Chú Hỏa Thần ơi, cứu gấp như cứu hỏa, bọn họ đều chạy hết rồi, không bằng chú đến giúp cháu làm nhân vật khách mời đi có được không ạ?”
“À… Bây giờ chú nên đi xuống dưới xem Kiều cùng với bé con, hai mẹ con bọn họ bây giờ không có ai chăm sóc hết, chú không yên lòng. Ông chủ à, xin lỗi vì tôi không thể đón tiếp được nữa.” Nói xong, Hình Uy cũng rời đi nhanh như chớp.
Sở dĩ anh ta có thể yên tâm rời đi là vì một nguyên nhân vừa mới nói trong đó, nguyên nhân khác đó chính là dù sao ông chủ cũng không tìm được Cửu Cửu, hơn nữa đây cũng là chuyện nhà của bọn họ, mình là người ngoài không tiện nhúng tay vào.
Thiếu đi Trình Trình, thiếu thì Hình Uy, người ở lại trên lầu cũng chỉ còn có Cố Hạnh Nguyên, Bắc Minh Thiện và Dương Dương.
Lúc này bầu không khí dường như hơi căng thẳng, Dương Dương lanh lợi di chuyển bước chân về phía cửa thang máy rồi lại học giọng điệu của Hình Uy mà nói: “Con nghĩ là con cũng phải rời khỏi nơi này mới được, một mình Trái Banh ở dưới lầu con không yên tâm đâu.”
Sau khi nói xong thì cũng không để mẹ mình nói lời nào, cậu nhanh chóng biến mất khỏi lầu.
Trên lầu ba chỉ còn có hai người đứng là bọn họ, nhìn nhau, nhưng mà lại không nói một câu nào.
Cuối cùng vẫn là Bắc Minh Thiện mở miệng trước: “Em có biết tại sao tôi lại muốn đến đây không?”
Trong lòng của Cố Hạnh Nguyên vô cùng căng thẳng, nhưng mà biểu cảm vẫn vô cùng bình tĩnh, cô thuận tay lấy một cái ghế ngồi xuống: “Tôi cũng không phải là con giun ở trong bụng của anh, sao tôi có thể biết được anh muốn đến đây làm cái gì chứ, nhưng mà tôi nghĩ chắc có lẽ là anh cũng không phải đến tham quan biệt
thự nhàm chán như vậy.”
Bắc Minh Thiện mở rộng bước chân chậm rãi đi đến gần Cố Hạnh Nguyên.
Mãi cho đến khi khoảng cách của bọn họ không đến 10 cm thì mới dừng lại.
Lúc này anh có thể nghe thấy được tiếng hít thở của cô không còn đều đều bình thản rất rõ ràng.
Anh khom người xuống, hai tay trống ở tay vịn của cái ghế, nhốt Cố Hạnh Nguyên ở bên trong, sau đó mặt cũng đưa đến gần, dùng một giọng nói rất trầm thấp: “Tôi nghĩ chắc là em biết rất rõ ràng, vào lúc tôi xuất hiện ở cửa ra vào, em liền biết mục đích đến đây của tôi là cái gì.”
Nói đến đây, anh còn cố ý kéo dài giọng điệu, chậm rãi nói: “Tôi—muốn—gặp—con.”
Từng câu từng chữ thốt ra từ trong miệng của anh đều vô cùng rõ ràng, mỗi một chữ đều mãnh liệt gõ vào trong lòng của Cố Hạnh Nguyên.
“Không phải lúc nãy anh vừa mới gặp rồi đó à, hai đứa nhỏ sống ở đây cũng không kém gì so với nhà tổ nhà họ Bắc Minh, nói cách khác thậm chí có lẽ còn tốt hơn một chút.” Cố Hạnh Nguyên vẫn duy trì sự bình tĩnh như cũ.
…
Từ khoảnh khắc Bắc Minh Thiện bước vào căn biệt thự này, anh vẫn đang suy nghĩ xem phải làm như thế nào để xử lý mối quan hệ với Cố Hạnh Nguyên, cùng với mối quan hệ với bọn nhỏ.
Thật ra thì trong một khoảng thời gian không lâu, anh vẫn còn đang tức giận vì chuyện Cố Hạnh Nguyên âm thầm giấu chuyện của con gái, thậm chí lúc ở trên tòa án cũng là như thế
Nhưng mà suy nghĩ này bắt đầu thay đổi dần sau cuộc thẩm vấn.
Đầu tiên là mối quan hệ giữa anh với mẹ Dư Như Khiết dường như đã vô tri vô giác thay đổi, gần gũi thêm một bước, tiếp đó lại là trong quán bar Zeus.
Mặc dù là sau khi Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý uống quá nhiều, tựa như là lời Đường Tăng trong Đại thoại tây du vẫn còn đang vang lên không ngừng bên tay anh.
Nhưng mà đa số đều là đang trách móc Bắc Minh Thiện không biết tốt xấu như thế nào, không biết trân trọng bảo vật đã đạt được như thế nào.
Thật ra thì Bắc Minh Thiện đều nghe ra hình như là bọn họ cũng đang bất bình thay cho Cố Hạnh Nguyên, hơn nữa cũng không phải là nói một lần với mình.
Cộng thêm anh lại nhớ đến mẹ Dư Như Khiết của mình, cô, thậm chí còn có ba,… Bọn họ đã từng nói qua những lời tương tự trong vô ý.
Một người thì có lẽ nói là thiên vị, nhưng mà nhiều người nói, vậy thì sẽ tồn tại tính khách quan.
Bây giờ nhớ đến chẳng lẽ là do mình quá chủ quan rồi? Hoặc là do cái gì khác mới mang đến cái nhìn sai lệch của mình đối với Cố Hạnh Nguyên.
Nhưng mà nhìn cô như thế này cũng không phải là do thành kiến của mình đối với cô mà gây ra.
Không phải là bản thân mình chưa từng có suy nghĩ tốt đẹp về cô, nhưng mà sau đó hồi báo mình nhận được là cái gì? Lần đầu tiên anh biết con trai của mình là một cặp song sinh, mà một đứa bị cô giấu kín nhiều năm như vậy.
Cái này làm cho anh vô cùng nổi nóng.
Cũng chính vì vậy, anh và cô đã có một vụ kiện đầu tiên. Mà mối quan hệ của hai người cũng bởi vì vậy mà rơi xuống điểm đóng băng.
Cũng được thôi, thời gian có thể chữa trị được những chuyện không vui sướng, đau khổ, theo sự trôi đi của thời gian đương nhiên cũng có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra, giữa mình và Cố Hạnh Nguyên vẫn sẽ có chỗ làm hòa một lần nữa.
Cho dù là ở giữa có xuất hiện không ít khúc nhạc đệm… Hôn ước với Phỉ Nhi, nhưng mà tất cả đều đã trôi qua hết rồi.
Tất nhiên là cũng phải trả một cái giá đắt cho chuyện này, cũng biết được rất nhiều chuyện mà mình không biết, nói ra thì thật sự có chút không tưởng tượng nổi, hóa ra là lúc còn nhỏ mình và Cố Hạnh Nguyên đã quen biết với nhau…
Ngay khi sau cơn mưa trời lại sáng, mọi thứ mới bùng phát, hết chuyện này đến chuyện khác, thật sự rất mệt mỏi.
Mà vào thời điểm này lửa cháy lại đổ thêm dầu, để cho mình vô tình biết được cô còn có một đứa bé nữa.
Cái này làm cho Bắc Minh Thiện cảm thấy mình giống như là một con khỉ, mà Cố Hạnh Nguyên lại chính là người xiếc khỉ, con khỉ cho là mình vẫn luôn có lợi, vẫn luôn cảm thấy rằng không ai bì nổi, mình nhưng mà từ đầu đến cuối đều là người bị chơi đùa.
Bắc Minh Thiện đã suy nghĩ rất nhiều, gần như là suy nghĩ lần đầu tiên mình và Cố Hạnh Nguyên gặp mặt nhau mãi cho đến giờ phút này.
Nhưng mà tại sao tất cả những người xung quanh mình đều đứng về phía của cô vậy chứ? Câu hỏi này thật sự làm cho Bắc Minh Thiện cảm thấy vô cùng hoang mang, hoặc là nói giờ phút này có thể dùng một câu để hình dung đó chính là mặt thật Lư Sơn ai biết được, nào ngờ thân đã ở Lư Sơn.
Gạt bỏ tất cả những suy nghĩ trước đó, không cần quan tâm đến những chuyện không vui trước kia nữa, lúc này mình phải có thái độ như thế nào đối với người phụ nữ trước mặt mình đây?
…
Trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau? Dường như là anh đối xử với mọi người đều là như thế này, nếu như mà đối xử với Cố Hạnh Nguyên thì hình như có hơi lạnh lùng.
Là khuôn mặt tươi cười chào đón? Cái này đối với Bắc Minh Thiện mà nói hình như là khó khăn, từ lúc bẩm sinh anh đã có gương mặt lạnh lùng, sao đột nhiên có chỗ thay đổi được chứ.
Cho dù cố ý giả bộ, vậy thì cũng sẽ bị cho rằng là có mục đích khác.
Bây giờ anh chỉ muốn cố gắng hài hòa trò chuyện với Cố Hạnh Nguyên một phen, nói chuyện con cái, hiểu rõ tính tình của cô, cô không phải là một người yếu đuối như thế, trong nội tâm của cô cũng tràn đầy cương quyết và bất khuất.