Dương Dương vừa thấy dáng vẻ căng thẳng đó của cậu nhóc, không khỏi bật cười thành tiếng: “Trình Trình, anh không phải muốn đi tìm chú xinh đẹp đã lén cài máy nghe lén lên người chúng ta chứ? Em vừa rồi chẳng qua chỉ là nói đùa thôi, sao anh lại xem là thật rồi.”
Nói rồi, Dương Dương dùng tay vỗ vỗ lên người mình, sau đó lại móc từ trong túi của mình ra: “Nhìn đi, cái gì cũng không có. Chúng ta đã lâu lắm không có ở cùng với chú xinh đẹp rồi. Hôm qua mới gặp lại mặt, nhưng cũng cách một khoảng rất xa. Cho dù là có máy nghe lén, vậy cũng không thể để lên người của chúng ta không phải sao? Thư giãn, thư giãn…”
Dương Dương lại học theo chuyên gia chữa trị tâm lý trong phim, giả bộ nói chuyện với Trình Trình.
*
Đợi khi Cố Hạnh Nguyên xuống lầu, mấy người trong phòng khách vẫn mang dáng vẻ rất buồn bực. Có điều may mà có quan hệ hợp tác giữa hai tập đoàn lớn của Mạc Cẩm Thành và Bắc Minh Thiện, giữa hai người đàn ông ngược lại cũng có vài thứ có thể nói chuyện.
Bàn bạc xong về tiến độ công trình hiện nay, lại nói đến sự phát triển và vấn đề quy hoạch trong tương lai.
Hình Uy và Dư Như Khiết ở một bên làm thính giả, chỉ có thể ở một bên duy trì sự yên tĩnh.
Anna đã hầm xong canh bổ cho Lạc Kiều rồi, mùi hương tỏa ra từ trong bếp khiến mấy người trong phòng khách bỗng có một loại cảm giác thoải mái dễ chịu.
“Ừm, thật sự rất thơm.” Mạc Cẩm Thành vừa gật đầu, vừa khen: “Có thể có tay nghề nấu nướng như này thật sự là vô cùng khó.”
Cố Hạnh Nguyên vội tiếp lời: “Ba nuôi nói phải, tay nghề nấu nướng của Anna quả thật rất không tồi.”
Nói xong, cô liền đi vào phòng bếp gọi Anna ra, để Hình Uy đem canh vừa nấu xong đến chỗ Lạc Kiều.
“Đây chính là đầu bếp đứng đầu của chúng ta.” Nói rồi, cô kéo Anna đến phòng khách, ấn cô ta ngồi xuống số pha bên cạnh Mạc Cẩm Thành.
Mạc Cẩm Thành mang theo ánh mắt tán thưởng đánh giá Anna một lượt, đều này cũng khiến Anna bị nhìn mà có hơi ngại.
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên đột nhiên nhớ đến lời hứa lúc đầu cô hứa Anna, vội nói: “Anna là bạn tốt của con. Cô ấy từng trải qua một lần thất bại trong hôn nhân, hơn nữa lại rời khỏi thành phố nơi cô ấy quen thuộc. Sau khi đến đây, trừ có thể khiến chúng con được ăn ngon ra thì cũng không có chuyện gì khác để làm.”
“Nếu có tay nghề nấu nướng này, lại không có cơ hội phát huy thật là quá đáng tiếc rồi. Sao không từng nghĩ đến công việc về ăn uống, hoặc mạnh dạn tự mình mở một nhà hàng?” Mạc Cẩm Thành lộ ra vẻ tiếc nuối.
Anna nghe được những lời này, vẻ mặt của cô ta cũng trở nên ảm đạm.
Mạc Cẩm Thành khẽ mỉm cười nhìn Cố Hạnh Nguyên, nói nửa đùa: “Hai đứa là chị em tốt, sao không đưa ra chủ ý cho cô ấy. Có phải là tham ăn, không muốn để cô ấy ra ngoài làm việc. Điều này có hơi ích kỷ nha. Ha ha…”
Cố Hạnh Nguyên bày ra dáng vẻ sang chảnh, dẩu cái miệng nhỏ: “Ba nuôi, ba đổ oan cho con rồi, là chị em tốt của cô ấy thì muốn hy vọng nhất những ngày tháng cô ấy trải qua luôn tốt đẹp. Cũng từng nghĩ để cô ấy làm đầu bếp. Chỉ có điều cô ấy nghĩ làm đầu bếp đều là đàn ông, trong khách sạn lại vừa khổ vừa mệt, cơ thể của cô ấy đơn bạc không chịu nổi. Huống chi ba nuôi nhìn xem, cô ấy lớn lên không kém gì chúng con, ở nơi đó chúng con còn sợ cô ấy bị bắt nạt.”
***
Mạc Cẩm Thanh sau khi nghe hết thì lông mày hơi nhíu lại, lời con gái nuôi nói là sự thật, ông ta cũng tán đồng mà gật đầu: “Một cô gái ra ngoài làm việc sẽ gặp nhiều khó khăn. Xem ra việc có thể thích hợp với cô ấy cũng chỉ có tự mình làm bà chủ rồi. Tuy các phương diện đều cần tự mình cố gắng, nhưng được cái có thể tự mình làm chủ, chỉ cần dựa vào tay nghề nấu nướng của mình thì có thể đánh ra giang sơn của mình.”
“Ba nuôi, nói thì nói như thế. Đối với người như ba mà nói, đều là ông chủ lớn, có tài sản cả chục nghìn tỷ. Nói làm cái gì đều có thể. Nhưng đối với Anna hay chúng con mà nói mở quán đâu có dễ dàng như thế, không nói đến những dụng cụ như nồi bát đũa chảo thìa, đến một mặt bằng cũng không thuê nổi. Chủ nhà nửa năm tăng giá một lần ai mà chịu nổi chứ. Càng đừng nói đến mua.” Cố Hạnh Nguyên nói rồi, mặt mày vừa buồn phiền vừa thở dài nói.
Lúc này, Dư Như Khiết ở một bên dường như đã nhìn ra được cái gì đó, trên mặt mang theo nụ cười: “Nguyên, cháu diễn trò ở trước mặt ba nuôi của cháu nữa. Có gì muốn cầu thì cứ nói thẳng với ông ấy đi.”
Mạc Cẩm Thành nghe vậy cũng lập tức ngộ ra, cười ha ha vỗ vào đầu của mình: “Ha ha, suýt nữa bị con nhóc con qua mặt. Con là con gái nuôi của ba, Anna là chị em tốt của con. Nói như vậy thì chúng ta đều không tính là người ngoài rồi. Có gì muốn ba giúp thì cứ việc nói đi, chỉ cần ở trong phạm vị năng lực của ba, ba nuôi sẽ toàn lực ủng hộ mấy đứa.”
Nhìn thấy mánh khóe nhỏ của mình bị nhìn thấu, Cố Hạnh Nguyên cũng không có gì phải che đậy nữa: “Ha ha, cái gì cũng không qua mắt được dì Dư Khiết. Tay nghề nấu nướng của Anna ba nuôi và dì Như Khiết đều thấy rõ, vấn đề bây giờ là nên giúp cô ấy mở quán ăn của mình như thế nào…”
“Ồ! Ba hiểu rồi, vừa rồi con nói là thiếu tiền mặt bằng lại đắt, là muốn để ba tài trợ cho con đúng không? Nói đi, rốt cuộc muốn bao nhiêu?” Mạc Cẩm Thanh nói rồi từ trên người lấy ra một quyển chi phiếu: “Cho con mười con số, chắc là đủ rồi nhỉ.” Nói rồi thì muốn hạ bút viết.
“Ba nuôi trước tiên đừng vội viết, tiền tuy chúng ta cần, nhưng chúng con càng cần một mặt bằng.”
“Ý của con là?”
“Con là muốn…”
Còn chưa đợi Cố Hạnh Nguyên nói ra cách nghĩ của mình, lúc này Bắc Minh Thiện đã lên tiếng: “Các em chọn một mặt bằng ở tầng một của tòa cao ốc tổng bộ GT đang xây dựng đi. Lớn cỡ nào đều được, chỉ cần các em có thể ứng phó được. Còn về giá tiền, xem như Bắc Minh Thị và tập đoàn GT góp cổ phần ở
chỗ các em.”
“Đúng đúng, đề nghị này của Bắc Minh tổng không tệ, một mặt có thể giúp các con, một mặt khác chúng ta cũng có thể giúp các con xây dựng sự nghiệp. Được rồi, cứ quyết định như thế. Vấn đề cụ thể Nguyên con bàn bạc với Bắc Minh tổng.” Mạc Cẩm Thành khó lắm mới tìm được một cơ hội như thế, đây cũng coi như tạo ra vài cơ hội cho hai người bọn họ.
Thật là chuyện gì Bắc Minh Thiện đều muốn thò vào. Nếu ba nuôi đã nói đến đây rồi, Cố Hạnh Nguyên cũng không tiện nói gì nữa chỉ đành gật đầu đồng ý.
Anna thấy tâm nguyện của mình rất nhanh thì sắp thành hiện thực rồi, rõ ràng có hơi kích động, cô ta đứng dậy: “Cảm ơn Mạc tổng xin ngài yên tâm, cháu nhất định sẽ không để ngài thất vọng.”
“Ha ha, cứ mạnh dạn đi làm, bác đối với tay nghề nấu nướng của cháu rất có lòng tin.” Mạc Cẩm Thành cười ha ha nói.
Khi Anna đang muốn nói cảm ơn với Bắc Minh Thiện, lại thấy Bắc Minh Thiện đưa tay ra xua xua trước mặt cô ta: “Cô không cần nói cảm ơn tôi.”
***
Thấy dáng vẻ không để người khác vào trong mắt này của Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên tức giận: “Này, anh lẽ nào không thể nói chuyện đàng hoàng sao, cả ngày bày ra cái bộ dạng thối hoắc đó cho ai nhìn.”
Bắc Minh Thiện nhấc mí mắt liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Bây giờ tôi đã không phải tổng giám đốc của Bắc Minh Thị rồi, vừa rồi tôi chẳng chỉ là đưa ra một đề nghị nhỏ mà thôi. Quán ăn này là Bắc Minh Thị và tập đoàn GT cùng góp vốn, mà em mới là tổng giám đốc của Bắc Minh Thị, cho nên Anna không cần cảm ơn gì tôi cả.”
“Bắc Minh Thiện, anh sao có thể nói như thế. Bất luận như thế nào, đề nghị này là anh đưa ra. Tôi phải cảm ơn anh.” Anna cố chấp muốn bày tỏ sự cảm ơn với Bắc Minh Thiện.
“Này, Bắc Minh Thiện, anh rốt cuộc có đầu óc không thế? Tôi không phải đã nói từ chức với anh rồi sao?”
“Hình như người không có đầu óc không phải là tôi, đơn từ chức của em tôi không phải từ chối ở trước mặt của em rồi hay sao. Hơn nữa, tôi lần nữa nhấn mạnh lại cho em, chức tổng giám đốc này, không cho phép em nói từ chức thì có thể từ chức. Hơn nữa một ngày ngồi ở vị trí này thì phải làm tốt bổn phận của vị trí này.”
Lời của Bắc Minh Thiện thật sự chặn đứng miệng của Cố Hạnh Nguyên, cô vốn dĩ muốn phản bác, nhưng lại nói không ra được lời nào, cảm giác bực tức này ở trong lòng…
*
Lúc này, ở đầu bên kia của thành phố, Lý Thâm sau khi từ biển trở về thì được Đường Thiên Trạch đưa đến biệt thự.
Vừa vào nhà, ông ta liền đặt mông ngồi trên sô pha trong phòng khách. Trong tay vỗ vào thành ghế phát ra tiếng ‘bốp bốp.”
Đường Thiên Trạch đương nhiên biết thầy của mình tức giận cái gì. Anh ta xoay người đi vào phòng trà, pha một ấm trà Thiết Quan Âm thượng hạng rồi bê đến để trên bàn tra trước mặt thầy.
“Thầy, người trước tiên uống chút trà hạ hỏa.”
Lý Thâm nhíu mày đanh mặt, nghiêng người cầm một chiếc ly trên bàn trà, vừa uống hai ngụm, lại dằn mạnh ly trà lên bàn trà: “Thiên Trạch, con nói có tức chết người hay không chứ. Lúc đó ở trên biển ta thật sự có ý nghĩ ném đôi mẹ con đó xuống biển cho cá ăn. Nhưng không ngờ Nguyên nó vậy mà hướng về bọn họ! Nó là con gái ruột của ta, vậy mà hướng về người ngoài!”
Đường Thiên Trạch hai tay vội nâng ly trà đưa cho Lý Thâm: “Thầy, tâm trạng của người con hiểu. Mẹ con nhà Bắc Minh quả thật khiến người ta tức giận. Con cũng tức đến ê cả răng. Nhưng ở trong tình huống đó, chúng ta chỉ có thể nhịn, đặc biệt là không thể ở trước mặt cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của thầy. Lúc chúng ta có thể thu thập bọn họ còn nhiều, không thể nhất thời vội vàng như thế. Còn Nguyên, cô ấy chỉ là bây giờ còn chìm đắm trong nỗi đau mất mẹ, hơn nữa thành kiến của cô ấy đối với người vẫn còn. Tuy bây giờ nhìn trông chúng ta ở thế hạ phong, nhưng chúng ta còn có một cơ hội vô cùng tốt có thể hoàn toàn trở mình.”
“Cơ hội vô cùng tốt?” Trong mắt của Lý Thâm vụt qua mấy tia sáng.
Đường Thiên Trạch rất chắc chắn gật đầu: “Không sai. Đó chính là con đã tiến vào Bắc Minh Thị, hơn nữa Nguyên cô ấy là tổng giám đốc của Bắc Minh Thị. Tương lai, con sẽ có thể nghĩ cách thuyết phục cô ấy đứng về phía chúng ta, đem cả Bắc Minh Thị thu vào trong túi của chúng ta. Trừ điều này ra, còn có một Bắc Minh Diệp Long. Cậu ta tuy là người của nhà Bắc Minh, nhưng cũng luôn nhằm vào Bắc Minh Thiện. Hơn nữa cũng một lòng muốn thâu tóm Bắc Minh Thị. Trước đây con sẽ có hơi lo lắng, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không cần lo lắng rồi, bởi vì dựa vào quan hệ trước đây của cậu ta với Hạnh Nguyên, cậu ta cũng sẽ không làm khó cô ấy. Chỉ cần cậu ta vừa thu tay thì chúng ta không có gì phải lo lắng nữa rồi.”
***
Dưới ‘sự phù phép’ của Cố Hạnh Nguyên, quán ăn của Anna cuối cùng trở thành công ty cung cấp dịch vụ ăn uống có sự tham gia của Bắc Minh Thị và tập đoàn GT, do Anna làm chủ kinh doanh.
Lý do đề nghị từ một quán ăn bình thường chuyển thành công ty cung cấp dịch vụ ăn uống, đó là vì bất luận là Mạc Cẩm Thành hay những người khác ở đây, đều cho rằng dựa vào tay nghề nấu nướng của Anna, một quán ăn nhỏ nhất định sẽ không để vào mắt, lắc người khẽ biến, khiến người ta mắt phải sáng lên.