“Đặc tính mới của anh chính là ‘nói phét’ giống như ‘không cầu tốt nhất, nhưng cầu đắt nhất’ trong ‘chiếc bát lớn’. Nghe mà khiến người ta phiền lòng, nẫu ruột. Ặc, tôi phát hiện các anh đều có đặc tính như này.”
“Với ai?” Bắc Minh Thiện ghét nhất việc lấy mình so sánh với người khác. Đương nhiên một nguyên nhân căn bản chính là tự luyến, anh cho rằng không có ai có thể có tư cách so sánh với mình được.
Nhưng điểm này lại để Cố Hạnh Nguyên túm được. Điều này cũng khó trách khiến anh có hơi không nén giận được. Sắc mặt có hơi thay đổi.
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy ngược lại thầm cười trộm: Cho anh diễn, như thế nào, còn chưa nói được mấy câu thì không diễn tiếp được nữa. Cô cố tỏ ra thản nhiên: “Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là người em họ đó của anh Vân Chi Lâm rồi. Đều là thích giảng đạo, nói đạo lý như đòi mạng, giống như Đường Tăng vậy, cũng mặc kệ người ta có muốn nghe hay không…”
Cô vừa nói đến đây thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình đổ chuông.
Rút điện thoại từ trong túi ra, vừa thấy số hiển thị, thật là ‘không thể nói xấu sau lưng người ta’, đây không phải vừa nói đến Vân Chi Lâm thì anh ta đã gọi điện đến rồi.
“Sao không nghe điện thoại? Nếu như em cảm thấy tôi vướng, vậy thì tôi tránh mặt là được.” Trong lời Bắc Minh Thiện mang theo một vài sự không vui, anh ghét nhất trong lúc nói chuyện bị người khác chen vào.
Nhất là bây giờ, khi đang nói chuyện với Cố Hạnh Nguyên. Giữa bọn họ bây giờ có rất ít cơ hội nói chuyện như vậy. Nhưng lại không thể ở trước mặt cô thể hiện ra sự nhỏ mọn của mình.
Nếu không đến lúc đó cô lại có thể tìm ra một đống lý do chỉ trích mình một cách ‘không có nhân đạo’.
Tuy nhiên, anh sẽ chỉ coi đây là một tí ti ‘điều chỉnh nhỏ’ giữa hai người.
***
“Yo yo, lời của ai đó nghe thế nào giống như đang ghen rồi.” Cố Hạnh Nguyên lại không quên vào lúc này khiêu khích nhỏ với Bắc Minh Thiện.
Giữa hai người đang lặng lẽ chuyển đổi bầu không khí căng thẳng hôm qua, đến lúc này đã ôn hòa hơn, thậm chí còn có một chút cảm giác đã vượt qua những người quen biết.
Tiếng chuông điện thoại vẫn đang vang lên, cô khiêu khích lắc lắc trước Bắc Minh Thiện, sau đó nghe điện thoại.
“Hạnh Nguyên, em sao bây giờ mới nghe máy, có phải rất bận không.” Nghe trong loa truyền ra giọng nói rõ ràng có hơi nôn nóng của Vân Chi Lâm.
Cố Hạnh Nguyên khẽ lắc đầu: “Phải, đang cùng một kẻ ‘nói phét’ nói chuyện về cuộc đời. Anh có chuyện gì tìm em sao?”
Vân Chi Lâm ngồi trên ghế trong văn phòng của mình, người dựa vào lưng ghế, hai chân gác lên bàn làm việc, tư thái rõ ràng rất nhàn nhã.
“Cũng không có gì, nhiều ngày như vậy không có gọi điện cho em rồi, chỉ là hỏi tình hình của em như thế nào. Đúng rồi, chuyện của mẹ em như thế nào rồi?”
Vừa nhắc đến mẹ, nụ cười trên mặt Cố Hạnh Nguyên thu lại: “Hôm qua, em đưa bà đi rồi.”
“Hôm qua anh cũng không có đến kịp để đưa bác gái đoạn đường cuối cùng.” Tâm trạng của Vân Chi Lâm cũng trở nên có hơi lạc lõng.
“Không sao, vốn dĩ em cũng không có định vì chuyện của mẹ mà làm phiền cuộc sống bình thường của người khác. Cho nên, chỉ cùng với người nhà. Ý tốt này của anh mẹ em ở trên trời có linh cũng sẽ nhận được.”
Nghe thấy Cố Hạnh Nguyên ở trước mặt người khác oán trách mình là kẻ ‘nói phét’, trong lòng anh ít nhiều vẫn có hơi không thoải mái, cho dù không có nói rõ tên ra.
Bởi vì anh cho rằng đây là gần như một loại ‘mật mã tình yêu’ giữa hai người.
Nhưng sau đó lại nghe thấy cô nhắc đến người nhà, cơ thể của anh hơi ngồi thẳng dậy, khóe miệng của anh cũng hơi cong lên. Một chút không vui vừa rồi lập tức tan thành mây khói.
Xem ra, rất hài lòng với câu trả lời này của cô.
Đồng thời, anh cũng nghe ra, đầu dây bên kia chắc là Vân Chi Lâm.
Bởi vì bất luận là Bắc Minh Diệp Long hay người đàn ông khác, cô đều sẽ không có thái độ như thế.
Đương nhiên, Cố Hạnh Nguyên lúc này đang chuyên tâm nói chuyện điện thoại với Vân Chi Lâm, không có nhìn thấy biểu cảm lúc này của Bắc Minh Thiện. Nếu không, thiết nghĩ tâm trạng của cô có lẽ sẽ càng tệ hơn.
Vân Chi Lâm không biết lúc này, khi anh ta gọi điện cho Cố Hạnh Nguyên, ở bên cạnh cô là ai. Có điều anh ta vẫn thuận tiện hỏi dò một câu: “Bắc Minh Thiện anh ta…”
“Anh ta đã vô tội được thả rồi.” Cố Hạnh Nguyên nói rồi, lại quay sang lườm người đàn ông ở đối diện.
Bắc Minh Thiện khẽ gật đầu với cô, điều này khiến ánh mắt của cô lập tức lại thu về. Thật là càng nhìn tên này, trong lòng càng không thoải mái.
“Ồ, xin lỗi.” Vân Chi Lâm nghe ra trong ngữ khí của cô mang theo một chút không vui, anh ta vội nói xin lỗi: “Bởi vì chi tiết vụ án này đều bảo mật với bên ngoài, anh bây giờ còn chưa có nhận được bất kỳ tin tức gì, cho nên muốn nghe ngóng từ em. Em biết, giữa mẹ anh và anh ta, giữa anh và anh ta dù sao còn có một tầng quan hệ…”
“Ừm, điều này em hiểu. Sau khi thông qua điều tra thì đã bắt được người hiềm nghi thật sự rồi. Cho nên anh ta vào hôm kia đã được thả.”
“Vụ án này vậy mà còn có người khác? Không phải các chứng cứ đều chỉ vào Bắc Minh Thiện rồi sao?” Vừa nghe thấy tình tiết vụ án lại có thay đổi, Vân Chi Lâm bỗng cảm thấy không thể lần được, muốn biết càng nhiều hơn.
Xem ra, cơn nghiện của anh ta lại bị khơi dậy rồi.
***
Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm sau khi tiếp xúc một khoảng thời gian, sao có thể không hiểu tâm lý lúc này của anh ta chứ.
Thật ra cô cũng muốn nói hết tất cả tình tiết vụ án cho anh ta nghe. Bởi vì cô cảm thấy, vụ án như này bất luận đối với bên phía cảnh sát hay bên luật sư, đều có thể xem là bản mẫu, đối với công việc sau này cũng sẽ giúp ích rất nhiều.
Nhưng bây giờ Bắc Minh Thiện đang ở bên cạnh, đến lúc đó anh không thể túm một ít ‘cái bím tóc nhỏ’ của mình không buông tay rồi. Vừa nghĩ đến dáng vẻ chi chi cha cha đó của Bắc Minh Thiện…
Tâm trạng của cô lúc này đều đen lại rồi.
“Liên quan đến chuyện này, vẫn là đợi khi em có thời gian sẽ nói với anh.”
Vân Chi Lâm đương nhiên cũng không phải loại người ngu dốt, anh cũng nghe ra được, hình như lúc này cô nói chuyện không được tiện. Cũng chỉ đành thu lại sự tò mò đó
của mình: “Vậy được, đợi em rảnh thì nói cho anh. Đúng rồi, nếu anh ta đã vô tội được thả ra rồi, vậy làm sao còn túm em không buông. Em biết chỗ này của anh cũng thiếu người tài nghiêm trọng.”
Cố Hạnh Nguyên khẽ thở dài: “Ài, chỗ này của em sao có thể nói đi là đi được, tóm lại một lời khó nói hết. Em thấy trong thời gian ngắn là không thể quay về được, anh vẫn là tuyển thêm vài người đến giúp anh đi.”
Vân Chi Lâm cũng hiểu hoàn cảnh lúc này của Cố Hạnh Nguyên, cũng chỉ đành đưa ra dự tính khác.
“Đúng rồi, chuyện của Cửu Cửu, anh ta quyết định thế nào? Nếu như có gì cần, chỉ cần em nói một tiếng, anh sẽ toàn lực giúp đỡ em.”
“Cảm ơn, có điều bây giờ tạm thời còn chưa quá rõ ràng, đợi qua một khoảng thời gian nữa rồi nói tiếp. Được rồi, chỗ này của em còn có ít việc, không nói chuyện nữa.” Cố Hạnh Nguyên lúc này cũng không có tâm trạng nói chuyện lâu với anh ta.
“Được, nếu như có gì cần bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho anh.” Vân Chi Lâm sau khi nói xong, liền cúp máy.
Sau khi cúp máy, Cố Hạnh Nguyên khẽ thở phào một hơi.
“Hai người sao không nói nữa? Hình như vừa nhắc đến tôi. Tôi còn muốn nghe thử Vân Chi Lâm sẽ đánh giá tôi như thế nào đó.” Bắc Minh Thiện thể hiện ý tứ rất nhàn nhã muốn nghe tiếp.
Chỉ có điều Cố Hạnh Nguyên không có tâm trạng này: “Có gì hay mà nghe, anh ấy vướng tầng quan hệ họ hàng này giữa các anh, mới nghe ngóng từ tôi. Anh cũng đừng lấy lòng tốt của người ta làm như người ta có dụng ý khác với anh.”
“Ok, coi như tôi nhỏ mọn còn không được sao. Có điều, tôi vẫn không thích em lấy tôi ra so sánh với cậu ta, bất cứ phương diện nào đều không thích.” Bắc Minh Thiện vẫn thể hiện thái độ kiên quyết.
“Các anh là anh em họ mà, thế nào làm như kẻ thù giết ba thế.” Quả thật, Cố Hạnh Nguyên đối với hai người bọn họ rất không hiểu.
Bắc Minh Thiện và Vân Chi Lâm dường như rất ngầm hiểu, trên cơ bản đều sẽ không ở trước mặt mình nhắc đến tên của đối phương. Trừ phi giống như hôm nay là bất đắc dĩ.
“Đây là chuyện giữa đàn ông với nhau, tôi cho rằng em vẫn là ít hỏi đến thì tốt hơn.” Bắc Minh Thiện lúc này đưa ra một câu trả lời rất rõ ràng, hơn nữa không có bất kỳ đường lui nào.
Cố Hạnh Nguyên cũng chỉ đành gật đầu: “Dù sao chuyện này, tôi cũng không có hứng thú muốn biết. Có điều tôi muốn nói với anh là chuyện anh ấy hỏi tôi hôm nay là vì mẹ anh ấy rất nhớ nhung anh.”
“Ừm, tôi nghĩ cũng là như thế. Đến lúc nên sắp xếp cho hai chị em bọn họ gặp mặt rồi. Cũng đã nhiều năm như thế rồi, bật vô âm tín. Chuyện này, tôi thấy để em sắp xếp, xem xem nên làm sao.”
Cố Hạnh Nguyên lập tức hiểu ‘bọn họ’ là chỉ mẹ của Bắc Minh Thiện và mẹ của Vân Chi Lâm. Nhưng cô lại đanh mặt với Bắc Minh Thiện: “Không cho phép anh giống như lãnh đạo chỉ huy tôi làm cái này làm cái kia.”
***
Bắc Minh Thiện đưa cơ thể áp sát về phía Cố Hạnh Nguyên, sau đó thấp giọng nói: “Vậy em muốn tôi giống cái gì?”
Cố Hạnh Nguyên nhìn gương mặt cương nghị lại đẹp trai đó của anh, khóe miệng đó hơi cong lên. Vốn dĩ là một người có thể khiến hàng vạn cô gái say đắm, đổ rạp.
Nhưng nhìn thế nào lại…
“Em đang nhìn cái gì, có phải cảm thấy mình có hơi không thể nhịn được?” Thấy dáng vẻ có hơi ngây ngốc đó của cô, anh lại bổ sung thêm một câu.
Lẽ nào người nhà Bắc Minh bọn họ đều tự luyến như thế sao? Cố Hạnh Nguyên thầm phỉ nhổ.
“Tôi lại nghĩ anh lớn lên cũng giống người, nhưng chuyện làm ra sao không có phẩm vị của con người thế.’ Cố Hạnh Nguyên quăng lại một câu, có lẽ đây cũng là điều cô cho rằng có thể hung hăng đả kích anh.
Nhưng suy nghĩ của cô hình như sai rồi, chỉ thấy biểu cảm của anh không có thay đổi gì quá lớn. Chỉ có điều cơ thể rụt lại, giống như đang suy nghĩ câu nói vừa rồi nghe được, sau đó khóe môi hơi cong lên đã biến mất.
Thấy biểu cảm của anh thay đổi, có một loại sợ hãi từ từ bò trong lòng cô.
“Được rồi, chúng ta cũng nên nói chút chuyện chính đi.” Lời của anh chuyển chủ đề thật sự quá nhanh, khiến Cố Hạnh Nguyên nhất thời không có thích ứng.
“Chuyện chính?”
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Phải, chuyện chính liên quan đến tụi nhỏ.”
Cuối cùng, chủ đề giữa bọn họ vẫn nói đến phương diện này.
“Ồ, thời gian quá muộn rồi, tôi bây giờ phải về làm việc rồi.” Cố Hạnh Nguyên không muốn nói chuyện này với anh, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó khẩn trương vội vàng từ trên ghế đứng dậy.
Cô muốn chạy trốn.
Nhưng, gần như mỗi một lần, cô muốn tránh né hành động của Bắc Minh Thiện, cuối cùng đều trở nên công cốc.
Đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
Một bàn tay lớn không biết từ bao giờ đưa ra, đã nắm chặt lấy cổ tay của cô, rõ ràng rất dùng sức.
“Ài, anh làm tôi đau.” Cố Hạnh Nguyên nói, dùng sức muốn thoát ra.
“Ngồi lại.” Anh ra lệnh. Giống như quân chủ uy nghiêm đang hiệu lệnh thần tử của anh.
Phòng ăn này chỉ có một lối ra chính là ở đằng sau Bắc Minh Thiện, nếu như muốn đi ra thì nhất định phải vòng qua anh. Nhưng anh lại không cho phép cô rời khỏi đây.