Bắc Minh Thiện tỏ vẻ rất nghiêm túc, anh liếc nhìn gương mặt rõ ràng có hơi lo lắng bất an của Cố Hạnh Nguyên: “Trước đây, đối với Trình và Dương, chúng ta cuối cùng đưa ra cách làm là một mình nuôi một đứa. Đương nhiên, đó cũng chỉ là vì sau khi tôi và em lập ra thoả thuận mới. Tình trạng bây giờ lại không giống rồi, nhiều thêm một cô con gái là Cửu Cử. Vậy thì, tôi thấy thoả thuận giữa chúng ta nên tiến hành thay đổi lần nữa, như thế tôi mới thấy công bằng một chút.”
Lần nữa thay đổi thỏa thuận?
Đây có lẽ là tin tức Cố Hạnh Nguyên không muốn nghe thấy nhất vào lúc này, hơn nữa còn là một tin tức rất xấu.
Nhưng cô dường như không có bất cứ lý do để trực tiếp từ chối. Bởi vì cô biết, cho dù mình lên tiếng, cũng sẽ bị anh bác bỏ, đến lúc đó chỉ sẽ khiến sự tình phát triển càng tệ.
***
“Xem ra, em đối với đề nghị mà tôi đưa ra không có dị nghị gì, vậy thì tôi nói ra một phương án đã nghĩ xong với cho em.” Hai tay Bắc Minh Thiện đan vào nhau để trên chân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Cố Hạnh Nguyên, quan sát từng chi tiết lộ ra trên mặt cô.
Điều anh muốn nói là điều bản thân hai ngày nay luôn đắn đo suy nghĩ mãi. Điều này so với bất kỳ quyết định nào mà trước đây anh đưa ra, thời gian suy nghĩ đều dài hơn.
Cũng là vì, đây không phải bất cứ một vụ hợp tác thương nghiệp có lợi nhuận lớn. Mà theo anh thấy, những vụ hợp tác trong thương nghiệp cho dù không có vài thứ, dựa vào bản lĩnh của anh vẫn có thể giành được.
Nhưng, quyết định này và quyết định trước đây không giống nhau, người liên quan đều là người mà anh để tâm nhất.
“Khoan đã…” Cố Hạnh Nguyên cuối cùng vẫn không nhịn được, cô muốn cướp lời trước khi Bắc Minh Thiện tuyên bố quyết định cuối cùng mà nói ra suy nghĩ của mình, nếu không, có lẽ nói sau đó thì không có bất kỳ sức nặng nào nữa, cũng sẽ trở thành một câu nói nhảm.
“Hạnh Nguyên, có gì muốn nói thì nói đi.” Bắc Minh Thiện không có vì lời của mình bị cắt ngang mà cảm thấy tức giận.
“Tôi, tôi có thể để anh dẫn Trình Trình và Dương Dương đi, chỉ cần anh để Cửu Cửu lại cho tôi.” Cố Hạnh Nguyên cũng ở trong tình thế khó lựa chọn mà đưa ra lựa chọn cuối cùng.
Thật ra bất luận đứa con nào với cô đều là một phần quan trọng nhất trong cuộc đời của mình, thiếu ai cũng không được.
Nhưng sao có thể chứ. Lúc đầu khi ký hợp đồng với Bắc Minh Thiện, không phải chính là vì anh muốn con trai sao. Hiện nay, Trình Trình và Dương Dương đều đã lớn rồi, cho dù ở bên cạnh anh, cô cũng sẽ yên tâm không ít.
Nhưng Cửu Cửu lại khác, cô bé từ nhỏ không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô, mãi sau khi Anna dẫn cô bé về nước mới coi như thật sự để mình và con gái ở cùng nhau.
Huống chi cô bé vẫn còn rất nhỏ, nếu như giao cô bé cho Bắc Minh Thiện, anh cũng không thể chăm sóc tốt cho cô bé được, tuy anh có tiền, nhưng thứ như tình thân, có dùng tiền cũng không mua được.
“Đây chính là yêu cầu của em?” Bắc Minh Thiện hỏi một câu. Đương nhiên, lời cô nói khiến anh cũng cảm thấy có hơi bất ngờ, nhưng lại hiểu được.
Anh rất nhanh đoán được Cố Hạnh Nguyên tại sao đưa ra sự lựa chọn như thế.
Cố Hạnh Nguyên rất nghiêm túc gật đầu: “Đúng, đây chính là suy nghĩ của tôi. Tuy anh cuối cùng vẫn chưa đồng ý, nhưng tôi vẫn muốn nói như thế.”
Lông mày của Bắc Minh Thiện hơi nhướn lên: “Được rồi, nếu suy nghĩ của em đã nói xong rồi. Vậy thì tôi cho em một câu trả lời, đó chính là tôi phủ định phương án như này.”
Sau khi nghe xong, trái tim của Cố Hạnh Nguyên bỗng lạnh toát.
Quả nhiên, lời của mình đối với anh mà nói chỉ như không khí không nhìn thấy mà thôi.
“Anh dựa vào gì mà không đồng ý? Anh không phải luôn muốn để Trình Trình và Dương Dương ở bên cạnh anh sao? Tôi bây giờ đã đưa ra nhượng bộ lớn nhất rồi. Bắc Minh Thiện, anh đừng đem sự việc làm đến quá tuyệt tình. Tuy giữa tôi và anh có cách biệt rất lớn, nhưng nếu như vì con mà ra tòa lần nữa, tôi cũng sẽ theo đến cùng.”
Cố Hạnh Nguyên lúc này thật sự có hơi khẩn trương rồi, tình yêu của người mẹ nói cho cô nên vì Cửu Cửu mà tranh giành một lần.
Cô của trước mắt đã không phải một cô gái yếu ớt trước kia rồi, cô đã trở thành mẹ, một người mẹ vì con của mình có thể hy sinh và tranh đấu bất cứ thứ gì.
Nghĩ đến đây, khóe môi của Bắc Minh Thiện lần nữa lại hơi cong lên.
***
Cố Hạnh Nguyên tức tối liếc nhìn Bắc Minh Thiện: “Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười. Lẽ nào anh chẳng qua chỉ muốn cười nhạo tôi suy nghĩ không thiết thực phải không?”
“Hạnh Nguyên, em nghĩ sai rồi. Nụ cười của tôi là vì em trưởng thành rồi.”
“Trưởng thành rồi? Quả thật, tôi trước đây chẳng qua chỉ là một cô gái yếu đuối ở trước mặt anh, nhưng bây giờ tôi đã không muốn tiếp tục như thế nữa.”
“Nói rất hay. Có điều em vẫn không thể không thừa nhận, năng lực của em bây giờ đối với tôi mà nói vẫn có cách biệt rất lớn. Trạng thái bây giờ của em chính là ‘lý tưởng rất lớn lao, hiện thực rất tàn khốc’. Cho nên nói sao nhỉ, tôi chuẩn bị tăng tốc độ trưởng thành của em.”
“Tăng tốc độ trưởng thành? Cái gì mà tăng tốc độ trưởng thành? Ba, ba nói gì chúng con sao nghe không hiểu?” Không biết từ khi nào, Trình Trình và Dương Dương đã từ bên ngoài quay trở lại.
Khi bọn chúng vừa vào đến cửa, vừa hay nghe thấy ba nói muốn ‘tăng tốc độ trưởng thành’. Dương Dương sau đó không có não hỏi một câu.
Cũng chính vì sự xuất hiện của tụi nhỏ đã đánh tan bầu không khí có hơi nặng nề trong phòng ăn.
Cố Hạnh Nguyên lập tức thay đổi sắc mặt: “Bảo bối, các con sao không ở bên ngoài chơi hả? Ba mẹ chẳng qua chỉ tùy tiện nói chuyện thôi.”
Cô không muốn để tụi nhỏ biết chủ đề bàn luận giữa hai người, nếu không rất có khả năng sẽ tổn thương đến hai đứa trẻ. Dù sao tình cảm giữa mẹ con bọn họ cũng rất tốt, nếu như để bọn chúng biết cô vì giữ lại Cửu Cửu, mà không cần bọn chúng.
Cho dù tụi nhỏ có thể hiểu, nhưng vẫn sẽ có chút không thoải mái trong lòng.
Bắc Minh Thiện không có quay đầu nhìn hai đứa trẻ chỉ
nói một câu: “Hai đứa ra ngoài trước đi, ba với mẹ có chuyện cần nói.”
“Ồ, được.” Sự hứng thú đó của Dương Dương lập tức bị quét sạch.
Trình Trình vẫn tương đối hiểu chuyện, cậu nhóc kéo Dương Dương đi ra ngoài.
“Ba cũng thật là, có chuyện gì còn phải giấu chúng ta mới nói được.” Vừa đến đại sảnh thì Dương Dương mắt đầu oán trách.
“Ba không muốn để chúng ta nghe thấy, tự nhiên có đạo lý của ba. Chúng ta chỉ cần làm theo là được. Có điều anh vừa mới để ý đến thần sắc của mẹ, mẹ rõ ràng hình như có hơi tức giận, hơn nữa gần như còn có hơi thất vọng.”
“Thất vọng? Thất vọng cái gì? Là mất đi thứ gì hay sao?” Dương Dương có hơi không hiểu lắm.
Trình Trình lườm Dương Dương: “Thất vọng không phải là nói mất đi thứ gì, mà là nói một loại cảm xúc. Bình thường kêu em xem nhiều sách, em lại không nghe. Lời nói đùa như này nói ra ở trong nhà thì thôi, nếu như ra ngoài, không phải chính em mất mặt, còn sẽ khiến ba, mẹ cũng mất mặt với em.”
“Được rồi, được rồi. Anh sao lại bắt đầu tụng kinh rồi.” Dương Dương nghe mà có hơi mất kiên nhẫn.
Trình Trình thấy bộ dạng này của cậu nhóc thì cũng hết cách.
*
Cố Hạnh Nguyên thấy các con rời khỏi, cô nói: “Nếu lời tôi nói anh không thể chấp nhận, vậy thì tôi cũng muốn nghe thử lời anh nói. Đương nhiên vì để công bằng, tôi cũng có quyền quyết định có chấp nhận phương án của anh hay không.”
“Phương án của tôi em chỉ có một quyền lợi, đó chính là chấp nhận toàn bộ.”
“Anh…” Cố Hạnh Nguyên thật sự không muốn nói gì với anh nữa. Cơ thể tức đến hơi run rẩy.
“Em trước tiên không cần có bộ dạng này. Huống chi điều này cũng không có bất kỳ ảnh hưởng đến tôi. Từ đầu đến cuối vẫn là em tự tổn thương mình. Lùi lại một vạn bước để nói, em cho dù không phải vì mình, vậy thì cũng phải suy nghĩ đến tụi nhỏ. Em nếu như ngã xuống, tụi nhỏ bọn chúng phải làm sao, tôi khả năng sẽ không có nhiều thời gian như thế chăm sóc bọn chúng đâu.”
***
Đây là ý gì, lẽ nào Bắc Minh Thiện muốn sau khi tranh tất tụi nhỏ, còn muốn để cô đến chăm sóc bọn chúng? Còn muốn kêu cô làm bảo mẫu miễn phí?
Nhìn được, sờ được, nhưng lại không thật sự thuộc về mình…
Loại cảm giác này thật sự là dày vò người ta, nhất là một người mẹ vô cùng yêu các con của mình.
Trọng bụng của Bắc Minh Thiện rốt cuộc đang tính toán cái gì. Lẽ nào là trừng phạt việc cô ‘tự giấu’ Cửu Cửu với anh?
Khi Cố Hạnh Nguyên đang suy đoán, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp đó của Bắc Minh Thiện:
“Em còn ngây ngốc ra đó nhìn tôi làm cái gì, lẽ nào em bây giờ còn chưa có phản ứng lại, tôi đã nói ra phương án rồi sao.”
Bắc Minh Thiện nhìn thần sắc đó của cô, biết cô chắc chắn lại giương đôi cánh ra tưởng tượng, suy nghĩ linh tinh bay lên tận trời xanh rồi.
“Còn chưa có hiểu sao? Bỏ đi, tôi vẫn là đi pha thêm hai ly cà phê. Em tốt nhất nhân lúc trước khi tôi quay lại, em thu lại đôi cánh nhỏ đang vỗ đó của em lại đi.”
Nói xong, anh lần nữa rời khỏi trong tầm nhìn của cô.
Không bình thường, tuyệt đối không bình thường…
Lời vừa rồi đó vậy mà từ trong miệng của một kẻ cả mặt trưng ra cái mặt lạnh tanh nói ra. Còn nói chưa sốt đến hỏng não, sự thật này không phải bày ra trước mặt rồi sao.
Đột nhiên, cô lại nghĩ đến vừa rồi anh bảo mình đừng suy nghĩ linh tinh, đây là ý gì? Lẽ nào anh đã nhìn thấu suy nghĩ của mình rồi sao?
Nếu như dựa theo ý này mà nghĩ, điều anh muốn biểu đạt thật sự là ý gì?
“Quả nhiên vẫn không hiểu. Xem ra thằng nhóc Vân Chi Lâm đó có thể đào tạo em thành luật sư, chắc rất tốn sức.”
“Bắc Minh Thiện, anh không muốn để con ở bên cạnh tôi, vậy cũng không thể dùng lời như này đến hạ thấp năng lực của tôi. Với cả, cho dù năng lực của tôi tệ, vậy tôi cũng nuôi được Dương Dương lớn rồi.” Cố Hạnh Nguyên nhìn trông thật sự có hơi bị anh chọc điên rồi.
Nhưng Bắc Minh Thiện lại giống như không có xảy ra chuyện gì: “Em có thể nuôi Dương lớn, chỉ có thể nói mạng của nó đủ cứng. Hơn nữa, tôi phải nói một câu chân thành với em, đó chính là học cách khống chế tốt cảm xúc của mình. Nếu không, tôi rất khó tưởng tượng ba đứa trẻ khi đều ở bên cạnh em, bọn chúng liệu có chịu tổn hại khôn lường hay không.’
So sánh với Cố Hạnh Nguyên, Bắc Minh Thiện rõ ràng thản nhiên không ít, anh vẫn duy trì tư thái ưu nhã, ngữ điệu phối hợp với tư thái, nghe cũng nhàn nhã như thế.
Đem mình đặt ra ngoài trạng thái của sự vật sự việc.
“Ba đứa trẻ đi theo tôi mới không giống như những gì anh nói, bọn chúng không biết…” Cố Hạnh Nguyên nói đến đây, dường như đã ý thức được điều gì đó, vừa rồi còn muốn quát lên thì lập tức giảm bớt đi không ít.
Cô có hơi không dám tin nhìn Bắc Minh Thiện: “Anh vừa rồi đã nói gì?”
Thật ra, lời vừa rồi của Bắc Minh Thiện cô đã nghe thấy rõ ràng, chỉ có điều bản thân cho rằng đó chẳng qua là ảo giác, anh sao có thể nói ra lời như thế.
Cho nên, cần anh xác nhận lại lần nữa.