Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Được và mất


trước sau

Anh vươn tay nắm lấy cánh tay Cố Hạnh Nguyên, đỡ cô dậy. Nói là đỡ dậy, chi bằng nói là xách cô lên: “Vị trí tổng giám đốc của tôi sẽ do cô Cố Hạnh Nguyên đảm nhận. Tôi nghĩ mọi người đều quen biết cô ấy rồi.”

“Quen, tất nhiên là quen. Chỉ là tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô Cố: Ngài Bắc Minh đây là người đã đoạt con cô đi trong vụ kiện tranh giành quyền nuôi con gây chấn động thành phố khi đó, không biết ngài Bắc Minh này đã sử dụng phép thuật gì để khiến cô hợp tác với anh ấy? “, Một phóng viên trong đám đông hét lên.

Điều này thực sự là càng muốn tránh thì càng gặp

Đúng vậy, phóng viên đó nói đúng, nhưng mọi người có mặt cũng có thể nhìn ra được hai người trên sân khấu đã giải tỏa hiềm khích trước đó, vậy tại sao lại đem chuyện cũ ra nhắc lại? Không phải là sợ không đủ náo nhiệt sao?

Tất nhiên, bây giờ câu hỏi đã được đưa ra, ánh mắt của mọi người đều chuyển sang Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên, xem hai người này nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

Bất kể hiện tại hay tương lai, vụ kiện tranh giành quyền nuôi con là nỗi đau không thể xóa nhòa trong suốt cuộc đời Cố Hạnh Nguyên. Nó thậm chí có thể vượt qua những nỗi đau khác mà cô đã trải qua trước đây, bao gồm cả việc ký thỏa thuận sinh con với Bắc Minh Thiện để cứu người mẹ nuôi mà sau này đã phản bội cô.

Mặt cô bắt đầu nóng lên một chút, biểu cảm trên mặt cũng có chút mất tự nhiên.

Tất nhiên Bắc Minh Thiện này đã nhìn thấy.

Ngay cả đối với anh, câu hỏi này cũng khiến anh có chút trở tay không kịp. Nhưng dù sao Bắc Minh Thiện vẫn là một người từng trải, anh nhìn các phóng viên dưới khán đài: “Chuyện này chỉ là một hiểu lầm nhỏ. Và chúng tôi đã giải quyết ổn thỏa. Các con đã ở bên cạnh cô ấy.”

Lúc này, một phóng viên khác dưới khán đài hỏi: “Vậy thì, chúng tôi muốn biết liệu ông Bắc Minh quyết định như vậy, có phải là muốn bỏ chức vị tổng giám đốc của mình, trở thành người đứng sau cô Cố không?”

Câu hỏi này nhắm vào Bắc Minh Thiện cũng gay gắt không kém câu hỏi dành cho Cố Hạnh Nguyên vừa rồi.

Bất cứ ai biết Bắc Minh Thiện đều biết rất rõ rằng với những câu hỏi như thế này, anh có khả năng trở mặt ngay lập tức, đặc biệt là anh luôn thể hiện hình ảnh một kẻ cứng rắn trên thương trường, làm người đứng sau Cố Hạnh Nguyên không phải tương đương với xúc phạm cười chê anh sắp ăn bám Cố Hạnh Nguyên sao.

Cố Hạnh Nguyên lúc này tâm trạng có phần hả hê khi người gặp nạn, trước đây đều là anh ta khiến cô và người khác nghẹn họng không nói nên lời, nhưng bây giờ coi như là “quả báo” đến rồi.

Cô muốn nghe Bắc Minh Thiện sẽ trả lời như thế nào.

Mọi người trở nên yên lặng trở lại, thậm chí còn yên tĩnh hơn trước.

Hình Uy nhanh chóng cầm lấy micro: “Rất xin lỗi, hôm nay ngài Bắc Minh đến đây để thông báo với mọi người về vấn đề người kế vị tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh Thị. Còn những câu hỏi khác về đời tư, chúng tôi không tiện trả lời. Nếu không có bất kỳ câu hỏi nào về hướng phát triển trong tương lai của Bắc Minh Thị, vậy tôi xin thông báo cuộc họp báo hôm nay sẽ … ”

Vào lúc này, Bắc Minh Thiện đưa tay ra chặn lời Hình Uy. Anh nhìn mọi người xung quanh: “Không là tổng giám đốc của Bắc Minh Thị không có nghĩa là tôi sẽ rút lui về phía sau ăn bám thoải mái như các bạn nghĩ. Tôi sẽ cống hiến hết mình cho những việc khác, đó là những thứ mà tôi đã bỏ qua khi còn là tổng giám đốc. Bây giờ tôi tìm về lại với chúng, cho thấy nó cũng rất quan trọng đối với tôi. Tôi không muốn cả đời này ngoại trừ một cái chức vị hào nhoáng là tổng giám đốc của Bắc Minh Thị, còn lại chỉ là những tiếc nuối”.

Khi giọng nói đó phát ra, các phóng viên có mặt đã dành cho anh những tràng pháo tay như sấm. Lời nói của Bắc Minh Thiện, ở một mức độ nào đó, cũng đã chiếm được điểm yếu đuối nhất trong lòng mọi người.

Trong xã hội hiện nay, con người đã phải trả giá quá nhiều cho danh vọng và tiền tài. Đợi cho đến khi ta đã bắt được những thứ này trong tay, quay đầu nhìn lại, cũng chỉ có thứ nhỏ bé này trong tay mà thôi, tất cả những gì ta từng sở hữu đã không còn nữa.

Một số không còn có thể nắm bắt trong tay nữa, một số vẫn có thể nắm lại, nhưng chúng đã mất đi cảm giác đã từng có và trở nên vô vị rồi.

Bằng cách này, cuộc họp báo đã kết thúc với những tràng pháo tay của các phóng viên.

Cố Hạnh Nguyên trở lại văn phòng tổng giám đốc cùng với Hình Uy.

Một lúc sau, Bắc Minh Thiện cũng bước vào.

“Ông chủ, những lời cuối cùng này của anh rất có uy lực. Những phóng viên vốn dĩ muốn xem trò cười cũng không thể không đồng ý với anh.” Hình Uy nói, bưng một tách cà phê quen thuộc của Bắc Minh Thiện, đi tới trước mặt anh, đưa qua.

Bắc Minh Thiện một tay cầm cà phê, đi đến bàn làm việc. Đã không đến đây nhiều ngày như vậy, vẫn không có một hạt bụi nào trên đó.

Màn hình máy tính, bàn phím và chuột, ống đựng bút và tủ đựng tài liệu cũng rất sạch sẽ. Có thể thấy ở đây thường xuyên có người quét dọn thay anh.

Bây giờ không có người ngoài trong văn phòng, nói chuyện cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Anh quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên đối diện với bàn của Hình Uy, rồi chỉ vào chỗ ngồi của mình: “Hạnh Nguyên, chỗ này giờ thuộc về em rồi.”

Cố Hạnh Nguyên cũng nhìn Bắc Minh Thiện theo cách đó, cô thực sự có thể cảm thấy một chút hoài niệm trong cảm xúc của anh khi anh nói những lời này. Tất nhiên cô cũng bị lời nói của Bắc Minh Thiện vừa rồi làm cho cảm động.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Vị trí hiện tại của tôi khá tốt. Về phần vị trí đó, tôi nghĩ nó vẫn đang chờ chủ nhân thực sự của nó đến.”

Chủ nhân thực sự …

Câu nói của Cố Hạnh Nguyên có nghĩa là gì? Có phải vì cô vẫn cảm thấy mình không đủ năng lực và thiếu tự tin? Hay đang mong chờ sự trở lại của mình vào một lúc nào đó?

Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt đầy mong đợi, cũng thấy được có chút thất vọng: ” Hạnh Nguyên, em không muốn ngồi ở vị trí này đến như vậy sao? Ngay cả hôm
nay cũng đã công bố với bên ngoài rồi.”

Cố Hạnh Nguyên rất bình tĩnh, giờ phút này, bọn họ đã trở nên bình đẳng: “Đúng vậy, từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc ngồi ở vị trí này, nhưng tôi phải đưa ra lựa chọn này vì con của tôi. Ban đầu, cuộc sống của tôi cứ bình lặng như một hồ nước trong. Nhưng, từ khi anh xuất hiện, cái hồ nước trong vắt này lại bị anh một lần rồi lại một lần làm vẩn đục. Anh thích cảm giác hô mưa gọi gió trên thương trường, chứ tôi không thích”

Ngay khi lời vừa nói ra, liền nghe thấy tiếng gõ cửa văn phòng.

Hình Uy đi mở cửa, và Diệp Long đã đứng ở cửa. Vẻ mặt của anh khác hẳn ngày hôm qua, nụ cười biến mất. Bộ mặt cho thấy là giải quyết việc công.

“Cậu Diệp Long, cậu…”

Trước khi Hình Uy có thể nói hết lời, Diệp Long đã bước vào văn phòng tổng giám đốc.

“Xem ra tôi đến rất đúng lúc. Chú hai, tôi đang muốn tìm chú nói chuyện.” Anh nhìn thoáng qua Bắc Minh Thiện.

“Chúng ta còn cần nói chuyện gì nữa? Nếu là việc công, thì người cậu cần tìm không phải tôi, mà là Hạnh Nguyên. Nhưng nếu là chuyện riêng tư …” Bắc Minh Thiện nói, nhướng mắt nhìn Diệp Long: “Tôi nghĩ điều đó là không cần thiết.”

“Tại sao lại không cần thiết. Khi đưa ra quyết định này, chú có hỏi qua những người phụ trách từng bộ phận không, có hỏi ý kiến của tôi không? Mặc dù chú là tổng giám đốc của Bắc Minh Thị, có thể ra bất kỳ mệnh lệnh nào, thay đổi bất kỳ quyết định nào. Nhưng vấn đề vị trí tổng giám đốc này liên quan đến sự tồn vong của toàn bộ Bắc Minh Thị, làm thế nào chú có thể giao nó cho một người không chuyên môn. ”

Đúng vậy, Diệp Long luôn thèm muốn cái vị trí tổng giám đốc đó. Tất nhiên, là một thành viên của gia đình Bắc Minh, anh không thể nhìn, cũng như không thể dung thứ rằng đế chế Bắc Minh mà ông nội anh đã gây dựng bằng tất cả tâm trí của mình lại rơi vào tay kẻ khác. Ngay cả khi người này là Cố Hạnh Nguyên- người anh đã từng yêu.

” Người không chuyên môn? Cậu đang nói đến Hạnh Nguyên? Cô ấy không phải là một người không chuyên môn. Nếu cậu nói điều này vào một năm trước, có lẽ tôi sẽ xem xét lại. Nhưng bây giờ thì không cần nữa. Còn về các bộ phận khác, tôi sẽ cho cho họ một lời giải thích trong cuộc họp nội bộ sau này. Ngoài ra, tôi muốn cho cậu một lời khuyên chân thành: tốt hơn hết cậu nên quản cấp dưới của mình chặt chẽ chút. Đừng để anh ta gây rắc rối trong Bắc Minh Thị. Nếu không, anh ta gặp chuyện thì cũng không có vấn đề gì, nhưng cậu đã vất vả cố gắng leo lên vị trí này, bị anh ta kéo lại, đánh trở lại hình dạng ban đầu, thì chắc cậu cũng cảm thấy khó coi lắm đúng không.. ”

Bắc Minh Thiện nói xong, khóe miệng khẽ cong lên. Xoay người cầm cốc đi đến phòng trà pha cà phê.

“Cậu Diệp Long, Tôi biết lúc này tôi không có tư cách nói chuyện. Nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu biết suy nghĩ của tôi. Lời ông chủ nói lúc nãy là đúng, tốt hơn cậu nên đề phòng Đường Thiên Trạch nhiều hơn. Tôi không biết hai người đã gặp nhau khi nào, nhưng tôi chỉ muốn nói với cậu rằng dựa trên những gì tôi biết về anh ta trước đây, người này là một nhân vật lợi hại.” Hình Uy thấy ông chủ đã đi đến phòng trà, bèn bước tới trước mặt Diệp Long, khẽ hạ thấp giọng nói.

Lời này không sai, Diệp Long cũng đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của Đường Thiên Trạch. Nhưng bây giờ anh ta cũng không thể làm được gì.

Dù sao thân phận này là được người khác “trợ giúp” mà có được. Nếu đắc tội anh ta, thì bản thân sẽ thực sự bị đánh trở lại hình dạng ban đầu.

Khi đó mục tiêu cuối cùng của mình sẽ không đạt được. Bây giờ, mặc dù miệng nói phản đối việc Bắc Minh Thiện từ bỏ chức tổng giám đốc, nhưng trong lòng anh vẫn có phần vui mừng.

Nếu không có Bắc Minh Thiện đối thủ mạnh này, hầu như không cần nhiều sức lực để giành lại Bắc Minh Thị khỏi tay Cố Hạnh Nguyên. Đây là cơ hội ngàn vàng cho anh ta.

Tất nhiên, lý do anh ta nói như vậy, còn có một ý nghĩa khác: dựa vào đâu Bắc Minh Thiện lại giao Bắc Minh Thị cho một người phụ nữ quản lý, bản thân anh là cổ đông lớn thứ hai của Bắc Minh Thị, và họ của anh cũng là Bắc Minh. Ở bất kỳ khía cạnh nào, việc trở thành tổng giám đốc là một điều tất nhiên.

Anh liếc mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên đang ở cách đó không xa, cô đang đứng vững vàng ở vị trí của mình, nhìn anh như người qua đường. Như thể cuộc trò chuyện giữa anh và Bắc Minh Thiện vừa rồi không liên quan gì đến cô.

Điều này khiến Diệp Long có chút kinh ngạc, chẳng lẽ lời nói vừa rồi không có chút kích động nào với cô? Nếu đổi lại là Tô Ánh Uyển hoặc Phỉ Nhi, có lẽ họ đã sớm náo loạn trong văn phòng tổng giám đốc rồi

“Cậu Diệp Long, tôi nghĩ anh tốt hơn nên trở về trước, nếu có chuyện gì, hãy đợi đến cuộc họp nội bộ của tập đoàn. Tôi nghĩ lúc đó anh sẽ có câu trả lời rõ ràng.”

Chuyện này, mặt ngoài là chuyện của Bắc Minh Thị, nhưng bên trong nó vẫn là việc của gia đình Bắc Minh. Dù là ai đi chăng nữa, họ cũng không muốn Tập đoàn Bắc Minh Thị rơi vào tay kẻ khác.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện