Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Phiền não của cố tổng


trước sau

Nhìn thế nào cũng ngang với quỷ nhà vệ sinh. Lẽ nào ở giai đoạn trưởng thành lâu dài này, Cố Hạnh Nguyên với tư cách là mẹ của cô bé đã phá vỡ tiêu chuẩn thẩm mỹ của con gái mình sao?

“Này này, Trình Trình anh xem này, ba lại đến ở trên kia kìa. Chẳng lẽ ba lại phát sốt? Hôm nay lúc đang ăn cơm em thấy hình như ba có chỗ không ổn. Tất nhiên là trông mẹ cũng có chút không ổn.” Dương Dương vội vã cuống cuồng lôi kéo Trình Trình nhìn về phía biệt thự ở sườn núi.

“Em không thể nói điều gì tử tế được à? Uổng công ba lúc trước còn nói tốt cho em trước mặt mẹ. Buổi trưa em không xem tin tức sao? Ba không còn là Tổng giám đốc Tập đoàn Bắc Minh Thị. Mà thay thế ba chính là mẹ.”

Đôi mắt Dương Dương tỏa sáng: “Mẹ lên làm Tổng giám đốc, như vậy có phải chúng ta liền trở thành phú nhị đại trong truyền thuyết không? Như vậy có phải chúng ta có thể có biệt thự cao cấp, sau khi trưởng thành sẽ có xe sang và mỹ nữ không?”

“Trong đầu em cả ngày đều đoán mò suy nghĩ những thứ gì vậy? Em cho rằng được khen là phú nhị đại là danh hiệu vinh quang hả? Anh hiểu rõ mẹ, cuộc sống sau này của chúng ta có lẽ không có gì khác so với bây giờ. Nhưng mà cũng sẽ có một chút thay đổi.” Trình Trình nói khẽ cười một tiếng.

“Anh cười cái gì, nhanh nói xem còn có gì thay đổi?”

“Đó là đương nhiên ba sẽ ở bên cạnh chúng ta một thời gian dài. Trước kia ba luôn luôn bận bịu công việc, chưa từng có nhiều thời gian ở bên cạnh chúng ta.”

“A… Anh Trình Trình, anh nói ba sẽ thường xuyên đến đây sao? Cửu Cửu cảm thấy hơi sợ.” Cửu Cửu nói, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

***

Có lẽ cái này gọi là cha con tâm linh tương thông, tâm lí sợ ba mình của Cửu Cửu cũng chính là điều mà Bắc Minh Thiện lo lắng. Sao anh lại không muốn thay đổi một chút ấn tượng của con gái bé nhỏ đối với mình chứ.

Thế nhưng mà đến ngay cả người lớn anh cũng không biết dỗ dành như thế nào huống chi là một cô bé buồn vui thất thường. Đây có thể coi là một vấn đề nan giải tương đối lớn đối với Bắc Minh Thiện.

Nhưng cũng may bây giờ có rất nhiều thời gian để giải quyết từ từ.

*

Trong phòng khách của biệt thự dưới chân núi, đã mười giờ tối nhưng đèn vẫn sáng.

Cố Hạnh Nguyên thả lỏng người tựa trên ghế sô pha, điều khiển từ xa trong tay đang không ngừng chuyển kênh, giống như tâm trạng phiền loạn của cô giờ phút này.

Nói cách khác, điều khiến cô lo lắng không phải là những chuyện hư hỏng của Tập đoàn Bắc Minh Thị mà chính là cái tên Bắc Minh Thiện này.

“Nguyên, đã muộn như vậy rồi cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi. Cậu bây giờ không thể so với trước kia được, gánh vác một tập đoàn lớn như thế trên người nếu như nghỉ ngơi không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến công việc ngày hôm sau.”

Anna vừa mới giải quyết xong chuyện của Lạc Kiều, khi xuống lầu thì thấy Cố Hạnh Nguyên vẫn ở đây.

Cố Hạnh Nguyên ném điều khiển sang một bên và khẽ thở dài một hơi: “Tớ chưa muốn ngủ, mà ngủ không được. Anna, thật sự là ngại quá, từ sau khi cậu từ Sabah về vẫn vẫn luôn bận rộn với công việc của tớ, sau đó lại bắt đầu bận bịu chuyện Kiều Kiều. Cậu đã bỏ ra nhiều công sức như vậy nhưng những chuyện chúng tớ có thể làm cho cậu thì đã ít lại càng thêm ít.”

“Cậu xem cậu còn nói như vậy. Cho dù là cậu hay là Kiều Kiều thì tớ cũng đã coi các cậu như người thân. Cậu nói xem, chẳng lẽ làm chút việc vì người thân là không nên sao? Còn khách sáo làm gì. Nếu mà thật sự muốn nói lời cảm ơn thì đó cũng là tớ phải cám ơn mọi người mới đúng. Thành phố này với tớ mà nói là rất xa lạ, nhưng có các cậu đã làm cho tớ cảm thấy như đang ở nhà. Với lại cũng vì có các cậu, tớ mới lấy lại được sự tự tin và có được sự nghiệp của mình. Tóm lại, tớ làm những việc này đều không nhiều hơn so với sự giúp đỡ của các cậu. Nói một chút xem nào, rốt cuộc là phiền lòng chuyện gì? Có thể khiến cho cô Cố không sợ trời không sợ đất của chúng ta phiền lòng.” Cô mỉm cười vươn tay, vỗ nhẹ vào vai Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên vẻ mặt đau khổ nhìn Anna một cái: “Chẳng lẽ hôm nay cậu không phát hiện có điểm khác biệt so với trước đây sao?”

Anna khẽ cau mày, hết nhìn đông lại nhìn tây nhìn: “Tớ không phát hiện ra điều gì không ổn. Nguyên, rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì?”

“Đương nhiên là cái tên tồi tệ kia, cậu phải biết là hôm nay anh ta tuyên bố ngay trước mặt tất cả truyền thông là để cho tớ làm Tổng giám đốc Bắc Minh Thị. Trên thực tế cho dù là anh ta hay các cậu, hay là trong lòng tớ đều rất rõ ràng tớ hoàn toàn không thể đảm nhiệm công việc này. Tiếp đó, cậu biết không, anh ta chính là có âm mưu. Vì để chính bản thân anh ta nhàn hạ, sau đó tới gần bọn nhỏ.”

Sau khi Anna nghe xong thì mỉm cười: “Cái này có cái gì đâu mà phàn nàn. Năng lực của cậu có hạn thì có thể bồi dưỡng trong thực tiễn. Không phải anh ta còn phái Hình Uy ở bên cạnh cậu à? Hơn nữa, nếu như năng lực cậu kém thì có thể có được tấm bằng luật sư trong tay sao? Nhưng từ điểm này mà nói thì cậu có tiềm năng rất lớn. Chẳng qua là cậu không có hứng thú đối với Tập đoàn Bắc Minh Thị thôi. Hãy nói một chút về quan hệ giữa cậu với anh ta đi, tớ cảm thấy bây giờ chắc là cậu có chút ghen tị.”

“Ghen tị? Tớ có thể ghen tị anh ta cái gì chứ? Anh ta muốn thế nào thì thế đấy, tớ chẳng muốn phản ứng với chuyện của anh ta đâu.” Cố Hạnh Nguyên tỏ vẻ không sao cả.

Anna cười ha ha: “Cậu nha, nói một đằng nghĩ một nẻo.”

***

Cố Hạnh Nguyên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô quay đầu nhìn về phía Anna: “Tớ nói một đằng nghĩ một nẻo? Cậu nói một chút xem tớ nói một đằng nghĩ một nẻo chỗ nào?”

“Nguyên, cậu còn nói không ghen tị với Bắc Minh Thiện. Lần này anh ta rảnh rỗi muốn ở bên cạnh bọn nhỏ cậu cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái còn không phải ghen tị à?”

“Hừ, tớ đã thương lượng với anh ta rồi, chỉ cần sau khi tớ làm Tổng giám đốc thì anh ta sẽ để ba đứa trẻ đều ở cùng với tớ. Hiện tại con là của tớ, tớ là mẹ của chúng nó.”

“Suy nghĩ của cậu như thế này là hoàn toàn sai lầm. Cậu chỉ nghĩ đến cậu là mẹ của chúng nên phải bảo vệ chúng thật tốt, che chở chúng dưới đôi cánh của cậu. Thế
nhưng lại bỏ qua chuyện Bắc Minh Thiện là ba của chúng, bọn nhỏ cũng cần phải có tình yêu thương của ba.”

Cố Hạnh Nguyên bĩu môi khinh thường: “Anh ta có thể có tình thương của ba gì chứ, cả ngày bận rộn công việc, vẫn luôn thờ ơ với bọn nhỏ, tớ không nói sai về anh ta một chút nào.”

“Cậu nhìn cậu xem, còn nói là không có thành kiến, những điều này chính là vậy. Cậu chỉ cho phép cậu thay đổi nhưng lại muốn tước đoạt quyền thay đổi của anh ta. Cậu nói không sai, ban đầu anh ta cả ngày bận rộn công việc, nhưng cậu có thừa nhận là Trình Trình lại được giáo dục vô cùng tốt không? Ở nhiều khía cạnh thì tốt hơn so với kiểu giáo dục của cậu là suốt ngày đi theo sau mông Dương Dương.”

“Cái này không phải vì anh ta có tiền sao? Cậu chỉ nói tớ, cậu xem một chút xem cho dù là Trình Trình, Dương Dương hay là Cửu Cửu, thái độ của chúng với ba ngoại trừ sợ hãi ra thì còn có cái gì? Nhưng đối với tớ lại khác, đủ loại thích.” Cố Hạnh Nguyên nói đến đây thì trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

“Cậu cũng đừng nghĩ mình đúng hết nữa, chúng tốt với cậu có hai phương diện. Thứ nhất, đối với Trình Trình mà nói, cậu là một người mẹ mà từ nhỏ đến lớn nó chưa từng được tiếp xúc, nó thân thiết với cậu chính là muốn lấy được sự thiếu hụt tình thương của mẹ. Thứ hai, đối với Dương Dương mà nói, thích ở cùng với cậu là một loại thói quen và cũng là một loại yêu chiều của cậu dành cho nó. Nhưng cậu không phát hiện sao? Sự tiến bộ hiện tại của Dương Dương đều là thành quả của Bắc Minh Thiện. Còn Cửu Cửu thì cô bé hoàn toàn phát triển từ sự cực đoan của cậu.”

“Vậy ý của cậu nói là thành tích của bọn nhỏ đều là của tên xấu xa Bắc Minh Thiện kia, còn sai lầm đều là lỗi của tớ? Người làm mẹ như tớ cả ngày quan tâm lao lực vì chúng, cuối cùng lại không đạt được điều gì tốt.” Mặt Cố Hạnh Nguyên lập tức đỏ bừng vì tức giận.

Quả thật là có ai làm mẹ bị nói kiểu này mà không tức giận, cho dù là mình có nhiều sai lầm hơn nữa thì đó cũng là vì tình thương của mẹ, công lao vĩnh viễn to lớn hơn.

“Nguyên, không có ai nói với cậu rằng tốt với con bằng cách này chính là hại chúng sao? Ý của tớ là cậu cũng có chỗ không đúng. Bắc Minh Thiện cũng có chỗ đúng. Với lại, nếu đã là con của hai người vậy thì không có khả năng từng người một độc chiếm chúng có phải không? Con cái trưởng thành không chỉ dựa vào một mình được, muốn để chúng khỏe mạnh trưởng thành thì cậu và Bắc Minh Thiện cùng cố gắng mới được. Nếu Bắc Minh Thiện đã bắt đầu bước đi này vậy thì chúng ta xem anh ta biểu hiện như thế nào, có lẽ sẽ không tệ như cậu nghĩ đâu.”

“Chậc chậc chậc… Anna, tớ thấy cậu ngoài việc có thể một tay làm thức ăn ngon ra thì tài ăn nói của cậu cũng rất tốt đấy. Không thì tớ nói với ba nuôi một chút, ngoài việc để cậu mở nhà hàng ra thì mở thêm một lớp hướng dẫn tâm lý gì đó. Cậu thấy thế nào?”

Anna đưa tay lên, đấm nhẹ Cố Hạnh Nguyên một cái, sau đó tức giận nói: “Cậu đây là muốn vắt kiệt sức tớ sao?”

***

Một ngày mới bắt đầu, không khí trong lành từ ngoài cửa sổ thổi vào, nhẹ nhàng và mát mẻ. Dường như có thể thổi tan tất cả buồn phiền.

Trong phòng bếp, theo luồng gió thổi, một mùi thơm ngát từ bên trong thoang thoảng rồi dần dần lan tràn đến mỗi một tầng trong ngôi nhà.

“Kính cong…” Một tiếng chuông lanh lảnh truyền vào tai Cố Hạnh Nguyên đang bận rộn trong bếp.

Ai mà sáng sớm đã đến, nghĩ lại hình như không có ai có khả năng tới. Hay là anh chàng đưa sữa cho bọn trẻ hàng ngày nhỉ?

Cô hạ lửa xuống mức nhỏ nhất, lau tay vào tạp dề rồi chạy ra ngoài.

Chuông cửa lại vang lên hai tiếng.

“Đến đây… đến đây.” Cố Hạnh Nguyên nói và mở cửa: “Tại sao lại là anh?”

Chỉ thấy đứng ở cửa chính là Bắc Minh Thiện, anh chắp tay sau lưng.

Vẫn ăn mặc như lúc đi làm, trên người mặc bộ âu phục màu đen cao cấp và quý phái, đôi giày da bóng loáng trông có vẻ hơi chói mắt trong ánh ban mai.

Nếu như nói anh ta có một chút thay đổi thì đó chính là vẻ mặt của anh ta, không phải “hận thù cay đắng” giống như ngày thường.

Anh ta thấy người mở cửa là Cố Hạnh Nguyên thì miệng mỉm cười: “Sao vậy? Chẳng lẽ tôi không nên tới vào lúc này?”

“Cho dù lúc nào thì anh cũng không nên tới.” Cố Hạnh Nguyên cũng không khách khí. Mặc dù hôm qua Anna giảng đạo lí với cô một phen, nhưng đến lúc thấy tên Bắc Minh Thiện này cô đã cảm thấy tức giận.

Hoặc là nói, thật ra không phải cô thấy anh ta phiền mà cái này dường như đã biến thành một loại thói quen.

Bắc Minh Thiện không tức giận, khóe miệng vẫn hơi nhếch lên: “Tôi vẫn thích xem dáng vẻ tức giận của em, bướng bỉnh nhưng vẫn không mất đi vẻ dịu dàng.”

“Biến thái!” Cố Hạnh Nguyên lườm anh một cái, trong lòng thì thầm nghĩ: Tên này từ lúc nào lại nói lời ngon tiếng ngọt rồi? Chẳng lẽ đây chính là điều mà Anna nói, anh ta đang thay đổi một phần?

Má ơi, tên này đột nhiên thốt ra những lời này, mình thật sự đúng là có chút không thích ứng được.

Lúc này dường như trên vai cô xuất hiện một tiểu thiên sứ, cô ấy ghé sát vào bên tai mình: “Cố Hạnh Nguyên ơi Cố Hạnh Nguyên. Cả ngày người ta nghiêm mặt, ăn nói lạnh lùng với cô thì thì cô dễ chịu. Bây giờ người ta thay đổi sắc mặt, vui vẻ hòa nhã với cô thì cô lại không thoải mái, có phải cô không có tự trọng hay không? Đừng có lãng phí ý tốt của người ta.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện