Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Lão thần tử bắc minh thị


trước sau

“Đương nhiên là ra ngoài chơi rồi, cháu đến là để nói với dì và dì Kiều Kiều một tiếng. Trưa nay bọn cháu không về ăn cơm nữa.”

“Bọn cháu”? Mẹ cháu không phải đã nói kêu cháu làm xong bài tập mới được ra ngoài sao, sao mẹ mới vừa đi thì cháu đã không nghe lời nữa rồi. Không sợ dì nói chuyện này cho mẹ cháu nghe, đợi mẹ cháu về tẩn cháu một trận sao.”

Dương Dương giống như là đã có bùa hộ thân, cười hắc hắc một tiếng: “Cháu không sợ, hôm nay là ba đưa cháu và Trình Trình, còn có Cửu Cửu cùng đi ra ngoài chơi.”

***

Nghe thấy lời của Dương Dương, Anna lúc này mới hiểu, hóa ra là Bắc Minh Thiện muốn đưa các con ra ngoài. Đây là chuyện nhà người ta, cho dù trước khi đi làm Cố Hạnh Nguyên đã ra lệnh cấm Dương Dương ra ngoài, nhưng ba của người ta đã lên tiếng rồi.

Thân là một người ngoài cuộc, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa.

“Dương Dương, cháu qua đây.” Lạc Kiều gọi cậu nhóc vào phòng.

“Dì Kiều Kiều, có chuyện gì sao?”

“Cửu Cửu không phải rất sợ ông ba của cháu sao, sao nó lại chịu ra ngoài với bọn cháu rồi? Điểm này dì rất là tò mò nha. Rốt cuộc là ba cháu đã dùng ma pháp gì với nó, hay là dùng thuật thôi miên gì rồi?”

“Dì Kiều Kiều, đây không phải là bản lĩnh của ba, mà là do cháu và Trình Trình có bản lĩnh lớn. Đợi khi nào rảnh cháu dạy cho dì, đợi sau này em trai lớn rồi, nếu như không chịu cùng dì và ông chú đầu bếp ra ngoài thì có thể dùng tới.”

*

Bốn cha con cuối cùng cũng bước vào cuộc hành trình của bọn họ. Trình Trình và Cửu Cửu ngồi ở hàng ghế sau. Cửu Cửu còn thỉnh thoảng len lén nhìn Bắc Minh Thiện vài cái.

Động tác nhỏ này đương nhiên không thể chạy khỏi đôi mắt của anh, lúc quan sát kính chiếu hậu có nhìn thấy được. Bất kể nói thế nào, trong lòng anh vẫn rất là vui.

“Ba ơi, chúng ta đi đâu vậy? Nghe nói khu vui chơi lại có trò chơi mới rồi đó.” Dương Dương ngồi ở trên ghế lái phụ nhìn con đường phía trước, đã nôn nóng muốn biết đáp án lắm rồi.

“Đến nơi rồi các con sẽ biết.” Bắc Minh Thiện vững vàng mà làm chủ vô lăng.

*

So với sự ra ngoài chơi vui vẻ của mấy cha con, thì Cố Hạnh Nguyên ở trong văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh Thị như đang ngồi trên thảm gai vậy.

Sau khi xem qua vài văn kiện, cô lại thỉnh thoảng không tự chủ được mà dời ánh mắt liếc nhìn cái chỗ trống đó. Không ngừng đoán lúc này Bắc Minh Thiện và các con đang làm gì.

Đặc biệt còn có Cửu Cửu, sự xuất hiện của anh đối với con gái vốn không giống như một chuyện tốt, thân là mẹ cô rất hiểu. Nhưng lại có chút bất lực.

Bây giờ cô bị nhốt ở đây rồi.

Cố Hạnh Nguyên chỉ đành che giấu sự lo lắng của mình, trên mặt lộ nụ cười: “Không có gì, tiếp tục làm việc đi.” Nói xong, tiếp tục cúi đầu làm việc.

Đây có thể nói là ngày thứ hai cô làm chủ Bắc Minh Thị rồi, tất cả trình tự công việc và văn kiện hẳn đã tương đối thuận buồm xuôi gió, nhưng lại cứ cảm thấy không biết nên làm từ đâu.

Cảnh tượng chiều hôm qua, coi như là đã cho tên quan mới nhận chức như cô một ‘gậy thị uy’ rồi. Nếu như muốn mình có thể đứng vững tại đây thì phải nghĩ cách khiến cho đám chủ quản bộ phận đó tâm phục khẩu phục. Ít nhất là đừng gây ra những chuyện gì khác nữa.

Nghĩ đến đây, trong đầu cô xuất hiện ra một người, chính là lão thần của Bắc Minh Thị đã đập bàn rời đi kia.

“Hình Uy.”

“Thưa cô, có chuyện gì sao?” Hình Uy bỏ công việc trong tay xuống.

“Tôi đột nhiên muốn hỏi anh một chút, người đột nhiên rời đi trong lúc họp hôm qua rốt cuộc là ai?”

“Thưa cô, người cô nói chắc là chú Trường Khánh nhỉ. Ông ấy đã từng theo bên cạnh ông cụ. Chắc là giống như tôi theo ông chủ vậy đó. Sau khi ông cụ rời khỏi Bắc Minh Thị, chú Trường Khánh cũng trở nên nhàn nhã. Ông chủ nể tình ông ta luôn ở cạnh ông cụ mà giữ lại một chức vị trong Bắc Minh Thị cho ông ta. Nói là chức vị nhưng cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, không có bất kỳ thực quyền gì cả. Hơn nữa cuộc họp cấp cao của Bắc Minh Thị ông ta đều được tham gia, nhưng không cưỡng cầu ông ta phải tham gia hết mỗi một cái. Trước đây, giống như là cuộc họp quy cách hôm qua, ông ta chưa từng tham gia. Nhưng không ngờ là hôm qua ông ta lại có mặt. Hơn nữa khiến cho mọi người cuối cùng tan rã không vui.”

***

Cố Hạnh Nguyên cuối cùng cũng rõ chú Trường Khánh này rốt cuộc là một nhân vật như thế nào rồi. Nghe có vẻ như là cho dù có đắc tội ông ta thì cũng không có ảnh hưởng gì đối với công việc sau này của mình.

Nghĩ nghĩ nếu đã như vậy thì cũng thôi bỏ đi.

*

Hôm nay đích thực là một ngày thời tiết đẹp thích hợp ra ngoài chơi, trời quang mây tạnh, ánh nắng mặt trời ôn hòa chiếu rọi ánh sáng màu vàng kim xuống mặt biển xanh mướt, hiện lên những làn sóng màu vàng óng ánh.

Một chiếc du thuyền màu trắng thả neo đậu trên mặt biển cách bờ không xa, nhấp nhô theo từng đợt sóng nhỏ.

Ở hai đầu đuôi tàu đều một chiếc cần câu dài được dựng lên, những đoạn đầu của chiếc cần câu đã có hình vòng cung mượt mà.

Trên cái bục giữa hai chiếc cần câu, có một người đàn ông già bụng phệ, đeo chiếc mũ lưỡi trai vành mềm đang ngồi ở đó. Ông ta cũng cầm một chiếc cần câu trong tay, nhưng đây là chiếc cần câu cầm tay, đang chăm chú theo dõi chuyển động của lưỡi câu phía dưới.

Ở phía xa, một chiếc du thuyền khác cùng cỡ cũng đang từ từ tiến lại đây. Có vẻ như đang tiến về phía người này.

Người đàn ông lái chiếc du thuyền này là một thanh niên, không đội mũ, mái tóc tung bay theo gió biển. Một cặp kính râm đen đặt trên sống mũi cao, trên gương mặt tuấn tú đó không có chút biểu cảm gì.

Anh ta vững vàng làm chủ tốc độ và hướng của con tàu. Hai chiếc thuyền dần dần tiến gần cho đến khi phát ra một tiếng va chạm nhẹ. Sau đó cả hai tàu đều rung lắc nhẹ một cái.

Nam thanh niên sau khi thả neo đã nhảy khỏi chỗ lái, sau đó quay người đi vào cabin bên dưới chỗ lái.
Rất nhanh, anh ta liền bước ra ngoài, mang theo một chiếc hộp nhỏ màu xanh lam.

Anh ta leo lên du thuyền của ông già một cách rất nhẹ nhàng, nhưng ông già chả hề ngoảnh đầu lại, chỉ chú ý đến chiếc cần câu trên tay mình.

Lúc này, cần câu truyền đến sự rung động nhẹ, giống như là một con cá đã mắc câu. ‘Ào ào…’ bánh xe dây câu cá bắt đầu di chuyển nhanh chóng.

Xem ra đây là một con bự. Ông già đứng dậy, hai tay ông ta dùng sức khống chế cần câu và bánh xe câu, bắt đầu thu dây lại từng chút một.

Con cá ở dưới nước hình như cũng ý thức ra mình đang ở trong nguy hiểm, bắt đầu liều mạng bơi về phía đáy biển. Cá ở trên mặt đất và dưới nước vốn không giống nhau, ở dưới nước sức lực của bọn chúng vô cùng lớn, thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện cá kéo người câu cá xuống nước.

Sau thời gian căng thẳng ngắn ngủi, thể lực của lão già rõ ràng không chống đỡ được nữa. Cũng chính vào lúc này, người trẻ tuổi mới lên thuyền kia vội vàng qua đó giúp đỡ.

Sự hợp lực của hai người đã có tác dụng, đã không chế được thế cục đã ngã về một bên kia lại, hơn nữa bọn họ bắt đầu dần dần chiếm lĩnh thế thượng phong.

“Bõm….” Một con cá ngừ nhảy vọt ra khỏi mặt biển dưới sức mạnh kéo cần câu của hai người.

“Chú Trường Khánh, vận khí hôm nay không tệ nha.” Trên mặt Bắc Minh Diệp Long mang theo nụ cười, nhìn con cá vẫn còn đang giãy dụa trên sàn tàu.

Đinh Trường Khánh không có tiếp lời anh ta, sau khi thu cần câu xong, bắt đầu khom người thu dọn chiến lợi phẩm hồi nãy.

Thấy người ta không quan tâm mình, Bắc Minh Diệp Long cảm thấy mình như cái mặt nóng dán vào cái mông lạnh vậy, nụ cười trên khuôn mặt chợt cứng đờ.

Tố chất tâm lý này anh ta vẫn có, vẻ mặt hờ hững tỏ ra không sao: “Chú Trường Khánh à, chú xem cháu đã đem gì tới này.” Nói xong, anh ta mở nắp chiếc hộp màu xanh lam mà mình mang tới ra.

Ngay lập tức, một mùi thơm thịt bò nướng liền tỏa ra từ bên trong.

Ngay sau đó, anh ta lại lấy một cái bàn xếp và hai cái ghế từ trong khoang tàu ra. Mở bàn ghế ra sắp xếp.

Lấy ra hai phần bò bít tết tiêu đen còn đang nóng hổi và một chai rượu đỏ từ trong hộp.

***

Sau khi Đinh Trường Khánh vứt con cá vào một cái thùng lớn đựng đầy nước, thì trực tiếp ngồi xuống cái bàn đã được bày ra sẵn.

Ông ta rũ mắt nhìn phần bít tết trước mắt mình, lại nhìn sang Bắc Minh Diệp Long ở đối diện, thần thái trên mặt ông ta rõ ràng vẫn rất cứng đờ, không có lấy một nếp nhăn trên mặt khi cười nào.

Thực ra, ông ta luôn như vậy, kể từ khi bắt đầu theo Bắc Minh Chính rồi.

“Bỏ nhiều chuyện ở Tập đoàn không quan tâm, chạy qua đây tìm lão già như tôi làm gì?” Lời nói của Đinh Trường Khánh hoàn toàn không nể mặt Bắc Minh Diệp Long chút nào, ngữ khí băng lãnh mà cứng đờ.

Bắc Minh Diệp Long vốn không quan tâm, anh ta vẫn nở nụ cười: “Ha ha, chú Trường Khánh, không lẽ cháu không thể đến thăm chú sao. Hôm qua chú đập bàn rời đi, cháu bắt đầu lo cho sức khoẻ chú đó.”

“Nhóc con, cậu đừng vòng vo với tôi ở đây nữa, rốt cuộc là tìm tôi có chuyện gì mau nói đi.” Đinh Trường Khánh nói xong thì cũng không khách sáo, cầm lấy dao nĩa đặt ở hai bên chiếc đĩa lên, bắt đầu cắt thịt bò.

Bắc Minh Diệp Long vội vàng đứng dậy, cầm lấy chai rượu vang rồi mở ra, rót một ly đầy cho ông ta, sau đó cũng rót cho mình một ly.

Anh ta trông không nhanh không chậm, vừa cắt thịt bò, vừa nói: “Chú Trường Khánh, cháu đến đây thực ra cũng không có mục đích gì khác. Chỉ là muốn đến thăm chú, thuận tiện bàn với chú một chút về vấn đề phát triển sau này của Bắc Minh Thị.”

“Hừ….” Đinh Trường Khánh phát ra một thanh âm khinh miệt từ trong mũi: “Chuyện của Bắc Minh Thị, tìm tôi bàn bạc làm gì. Cậu nên đi tìm người phụ nữ đó mới phải. Bắc Minh Thị bây giờ đã không có chốn dung thân cho lão già như bọn tôi nữa rồi.”

“Chú Trường Khánh, sao chú lại nói như thế chứ. Nếu như năm đó không có chú phò tá ở bên cạnh ông nội thì sao có Bắc Minh Thị của ngày hôm nay chứ. Còn về chú hai nhường vị trí cho người phụ nữ đó, chuyện này không chỉ có chú tức giận mà ngay cả cháu cũng không kìm được ngọn lửa này. Chỉ là dù thế nào đi nữa, cháu tuy là cổ đông thứ hai, nghe như rất ngầu, nhưng thấp cổ bé họng. Nhìn tập đoàn mà ông nội một tay sáng lập ra bị đưa cho người khác, cháu cũng lực bất tòng tâm.” Bắc Minh Diệp Long lộ ra một thần sắc ảm đạm bi thương.

“Nhóc con, nếu cậu cũng không có cách thì đến tìm tôi làm gì, há không phải là càng thêm phiền não sao?”

“Hết cách rồi, cháu thân là trưởng tử trưởng tôn của nhà Bắc Minh, không thể trơ mắt nhìn chú hai làm bậy như vậy được, đương nhiên cũng không thể nhìn chú mang theo thất vọng mà rời khỏi tập đoàn như vậy.”

Đinh Trường Khánh đặt dao nĩa xuống, nhìn Bắc Minh Diệp Long với vẻ mặt nghi hoặc. Không thể phủ nhận rằng, những lời nói của anh ta khi nãy đích thực đã chạm đến nỗi đau trong lòng mình: “Nhóc con, ý của cậu là?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện