Bắc Minh Thiện nhìn ra được bọn nhỏ hi vọng có một cơ hội đi ra ngoài chơi đến cỡ nào, nhưng mà lại bị dội cho một gáo nước lạnh.
Nghĩ đến đây anh vẫn cảm thấy có lỗi với bọn nhỏ.
Anh đứng trước mặt ba đứa con, chậm rãi ngồi xổm người xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của bọn nhỏ.
Nhất là Cửu Cửu, lần này được xem như là lần đầu tiên con bé đi ra ngoài, có lẽ là danh xưng ác ma này lại phải bị phủ thêm một đoạn thời gian nữa.
Nghĩ đến đây, anh đột nhiên cảm thấy có lẽ là chuyện này sẽ không trở nên hỏng bét như vậy, cúi đầu xuống nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn còn gần bốn tiếng đồng hồ nữa.
…
Bắc Minh Thiện vội vàng đứng lên.
“Thiện, trước tiên con cứ đi làm việc của con đi, bọn nhỏ cứ yên tâm giao cho mẹ.” Dư Như Khiết nói, không phải là bà cũng đã làm tốt dự định thay con trai tiếp tục thực hiện lời hứa hẹn mà anh vẫn chưa hoàn thành được.
Một mặt dù sao bà cũng là mẹ của Bắc Minh Thiện, bà có trách nhiệm như vậy, một mặt khác bà còn là bà nội của ba đứa nhỏ này, cũng rất muốn ở bên cạnh ba đứa nhỏ.
Dù nói thế nào thì cuộc sống của hai người già vẫn khá đơn điệu và cô đơn, nếu như có con cái hoặc là con cháu ở bên cạnh vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.
Lúc này Mạc Cẩm Thành cất tờ báo vào, lấy một cái túi nhỏ từ trong ngăn kéo ra: “Thiện, chúng ta không nên chậm trễ thời gian ở đây, cậu cứ làm chuyện của cậu đi, chúng tôi sẽ dẫn theo bọn nhỏ đi ra ngoài chơi, chúng ta xuất phát cùng một lúc luôn.”
“Hay quá, vậy có thể đi ra ngoài chơi rồi.” Tin tức này đối với Dương Dương mà nói là không thể tốt hơn, cậu có thể không quan tâm đến việc đi ra ngoài cùng ai, chỉ cần mục đích có thể đi chơi là được rồi.
Cùng lúc đó, Trình Trình và Cửu Cửu vẫn cảm thấy có chút vui mừng.
“Tôi thấy là cũng còn có chút thời gian, không bằng chúng ta dẫn theo bọn nhỏ đi ra ngoài chơi là được rồi, đến lúc đó đến giờ hẹn tôi sẽ đi.” Bắc Minh Thiện thật sự không muốn phải bỏ qua cơ hội như vậy.
“Ừ, như vậy thì không còn gì tốt hơn nữa, tôi và mẹ của cậu cũng rất lâu rồi không đi ra ngoài giải sầu một chút.” Đương nhiên là Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết cũng vô cùng vui mừng.
Nhất là Dư Như Khiết, rốt cuộc bà cũng đã hoàn thành ước mơ ở cùng với con trai và con cháu.
Nói đi là đi, rất nhanh liền có hai chiếc xe chạy ra khỏi khách sạn Daredevil Empire, mục đích chủ yếu ngày hôm nay là dẫn theo bọn nhỏ đi chơi, đương nhiên điểm đến chính là công viên vui chơi trẻ em.
Xe ở phía trước là của Bắc Minh Thiện, chở theo ba đứa nhỏ, đằng sau là xe của Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết.
Một tiếng đồng hồ sau, bọn họ đã có mặt ở trong công viên giải trí.
“Trình Trình, con dẫn theo Cửu Cửu và Dương Dương đi chơi đi, nhớ kỹ là không được chơi những trò chơi quá kích thích và nguy hiểm là được rồi, ba với lại bà của con đứng ở trung tâm du khách, bọn con chơi mệt rồi thì có thể đến đó tìm mọi người.” Bắc Minh Thiện dặn dò Trình Trình một phen.
“Dương Dương, Cửu Cửu, các con phải nghe lời Trình Trình đó có biết hay không? Nhất là Dương Dương, nếu như ba biết con tự tiện hành động vậy thì lần này chính là một lần cuối cùng cho con đi ra ngoài chơi đó, có biết chưa hả.” Đối với Cửu Cửu, Bắc Minh Thiện rất yên tâm, chỉ có điều là Dương Dương dễ dàng sai lầm, nhất định phải thị uy một chút mới được.
“Biết rồi ba, có phải là lần này con thành thật ngoan ngoãn thì sau này ba còn sẽ dẫn bọn con đi ra ngoài chơi không ạ?”
“Vậy thì phải xem biểu hiện ngày hôm nay của con.”
Nhìn ba đứa nhỏ vui sướng chạy về phía khu vui chơi giải trí, Dư Như Khiết không khỏi hỏi: “Thiện, không phải là ngày hôm nay con dẫn bọn nhỏ đến đây chơi hả, sao con lại không đi chơi đùa cùng với bọn nhỏ?”
“Là con cái có thể có được mấy đứa hy vọng có người lớn đi theo sát phía sau mông của mình đâu, đến lúc đó cái này cũng không cho chơi cái kia cũng không cho chơi, chuyện này sẽ để cho bọn nó cảm thấy cho dù có tới nơi này cũng không thể chơi với tâm trạng vui vẻ, so sánh như vậy không bằng giao quyền chủ động lại cho bọn nhỏ, chỉ cần nói cho bọn nhỏ nghe một chút nguyên tắc để bọn nhỏ tự mình chọn. Mục đích giống nhau, nhưng mà hiệu quả hoàn toàn khác biệt.”
“Thiện, không nhìn ra nha, cậu đối xử với con cái đúng là có một cách thức độc đáo.” Đối với sự hiểu biết về Bắc Minh Thiện, Mạc Cẩm Thành cũng rất phiến diện, ngoại trừ anh là chủ tịch của Mắc Minh thị, là con trai ruột của Dư Như Khiết, còn có một vài thành tích thì cái gì cũng không hiểu rõ.
Lần này đi ra ngoài xem như ông ta đã có nhận thức mới với Bắc Minh Thiện rồi.
…
Bắc Minh Thiện cùng với Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành đi đến khu nghỉ ngơi dành cho khách.
Nơi này nằm ở trung tâm của công viên giải trí, là một tòa kiến trúc sáu tầng, vẽ ngoài nhìn giống như là một tòa tháp, ở trên đỉnh là một nhà hàng ngắm cảnh.
Ngồi ở chỗ này có thể vừa dùng cơm vừa chậm rãi chuyển động, nhìn hết toàn bộ khung cảnh của khu vườn không sót thứ gì.
Bọn họ ngồi ở một vị trí trống đối diện với cửa sổ, Bắc Minh Thiện gọi hai chén hồng trà cho hai người lớn, tự mình gọi một ly cà phê cùng một vài món ăn.
Rất nhanh, món bọn họ gọi đã lên đầy đủ.
Một chén trà qua đi, Mạc Cẩm Thành mở miệng nói.
“Thiện, mối quan hệ giữa chúng ta ngoài là bạn hợp tác trong kinh doanh, chúng ta còn có một tầng quan hệ… tôi nghĩ là chắc cậu cũng hiểu, tôi biết đối với quyết định của cậu tôi không nên hỏi, nhưng mà từ đầu đến cuối trong lòng của tôi vẫn luôn có một nỗi nghi hoặc không thể bỏ xuống được.”
Dư Như Khiết ngồi bên cạnh ông ta, dùng cánh tay giả đẩy đẩy ly nước trà đến trước mặt của ông ta: “Cẩm Thành, ngày hôm nay chúng ta mang bọn nhỏ đến đây chơi, cũng đừng nhắc đến những chủ đề không liên quan.”
“Muốn hỏi tôi cái gì thì cứ hỏi đi, chú cũng đã nói rồi, giữa chúng ta có nhiều mối quan hệ như vậy, còn có chuyện gì mà không thể hỏi nữa chứ.” Bắc Minh Thiện nhìn ra được mẹ không vui, nhưng mà anh đối với nghi vấn của Mạc Cẩm Thành cũng không biểu hiện ra phản ứng kháng cự, trả lời vô cùng dứt khoát.
“Ngày hôm qua tôi có nhìn thấy buổi trình diễn thời trang ở trên tivi, tôi và mẹ của cậu đều cảm thấy kinh ngạc đối với quyết định của cậu. Tôi không phải là phản đối khi cậu làm ra quyết định như vậy, nhưng mà mẹ của cậu và tôi đều rất muốn biết rốt cuộc cậu làm như vậy là vì cái gì. Đương nhiên nếu cậu không muốn nói
thì sau này chúng tôi sẽ không hỏi lại cậu đâu.”
Bắc Minh Thiện nhấp một hớp cà phê, chỉ trầm mặc trong chốc lát rồi sau đó nói: “Tôi đưa ra quyết định như vậy là muốn rèn luyện năng lực của Hạnh Nguyên mà thôi, một phương diện khác là tôi phát hiện Mắc Minh thị có chút vấn đề, nếu như tôi lại ở vị trí chủ tịch thì sẽ rất khó có thời gian đi làm rõ những chuyện này.”
Mạc Cẩm Thành nhẹ gật đầu: “Bắc Minh thị xảy ra vấn đề? Hóa ra chuyện là như thế, nước cờ này của cậu đúng là mang theo rất nhiều nguy hiểm, cậu có cần tôi hỗ trợ giúp đỡ cậu gì không, chỉ cần nói một câu thì tôi sẽ dốc toàn lực giúp đỡ cho cậu.”
“Cảm ơn, hiện tại thì không cần đâu, đợi đến lúc nào phù hợp thì tôi sẽ gọi điện thoại cho chú.”
Ba người lại vừa ngắm cảnh trên tòa tháp vừa uống trà dùng cà phê, lại nói những chủ đề không đau khổ, mặc dù có rất nhiều thứ Dư Như Khiết cũng không thể chen vào nửa câu, nhưng mà bà ngồi bên cạnh vẫn cảm thấy rất vui mừng,
Khó có được một cơ hội với con trai mình.
Cứ như vậy, thời gian bất tri bất giác trôi qua, ba đứa nhỏ thoải mái vui vẻ chơi hơn một tiếng đồng hồ rốt cuộc đứa nào cũng thở hồng hộc trở về trung tâm du khách, đồng thời vô cùng thuận lợi tìm được bọn người Bắc Minh Thiện.
“Ha ha, ba cái đứa nhỏ tinh nghịch này chạy đi đâu chơi đó hả? Lại mệt mỏi thành cái dạng này.” Dư Như Khiết vui vẻ ra mặt mà hỏi.
“Phù phù…” Dương Dương dùng bàn tay nhỏ vuốt ve mồ hôi ở trên trán: “Bọn cháu chơi xe điện đụng, thẻ đậu xe, cùng với đi cáp treo.”
“Hả, vậy Cửu Cửu, có phải là cháu không chơi cùng không đó?” Dư Như Khiết có chút lo lắng nhìn con bé một chút, Dương Dương nói ra những thứ này, ngoại trừ xe điện đụng thì những cái khác đều không thích hợp cho trẻ con cỡ Cửu Cửu chơi, nếu như có nguy hiểm gì đó thì đây chính là chuyện có thể lớn có thể nhỏ.
Ngay cả Bắc Minh Thiện cũng ném ánh mắt lên trên người của con gái, nhưng mà anh cũng không nói lời nào, dường như đang nghe xem bọn nhỏ nói như thế nào.
…
Cửu Cửu thì ngược lại, không có bộ dạng đầu đầy mồ hôi giống như là Dương Dương, một cái tay nhỏ của con bé còn nắm ba quả bong bóng, trong tay kia thì ôm một con gấu nhỏ màu hồng phấn cao khoảng nửa người con bé.
Con bé vốn dĩ đang treo nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lập tức nhếch cái miệng nhỏ lên, nói: “Lúc đầu Cửu Cửu cũng muốn chơi với anh Dương Dương, nhưng mà anh ấy nói là phải chờ đến lúc con cao lớn giống như anh ấy thì mới có thể chơi được, cho nên con người ở một bên xem anh Dương Dương chơi đó ạ.”
Nghe thấy câu trả lời của con bé, mấy người lớn xem như cũng đã yên tâm.
Dư Như Khiết hỏi tiếp: “Vậy bọn cháu chơi cái gì đấy?”
Cửu Cửu suy nghĩ rồi nói: “Anh trai dẫn cháu đi chơi khinh khí cầu, đu quay ngựa, và vòng đu quay. Nhìn đây này, đều là của anh Trình Trình và anh Dương Dương chơi thắng cho Cửu Cửu đó ạ.”
Cái này làm cho Bắc Minh Thiện cảm thấy vô cùng hài lòng, xem ra là hai đứa con trai của mình đều đã trưởng thành rồi, biết chăm sóc tốt cho em gái.
“Nào nào nào, bọn cháu ngồi xuống hết đi, bà nội đi mua kem cho bọn cháu, xem các cháu nóng đến nỗi chảy đầy mồ hôi rồi đây này.”
Bắc Minh Thiện đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thời gian đã sắp đến rồi, mình cũng nên đi qua đó, anh uống cạn ly cà phê của mình rồi đứng dậy: “Mọi người ở đây chơi đi, ba còn có một chút chuyện nên đi trước đây.”
Sau đó anh quay đầu lại nói với Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành: “Ba đứa nhỏ phải nhờ hai người chăm sóc rồi.”
“Không sao đâu, con cứ bận chuyện của con đi, đợi đến lúc bọn nhỏ chơi chán rồi thì mẹ sẽ đưa nó đến chỗ của mẹ nó.”
Bắc Minh Thiện nhẹ gật đầu, sau đó quay người rời đi.
“Ba bé cưng, các cháu muốn ăn cái gì nào…”
Không đợi Dư Như Khiết nói hết lời liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng hét chói tai: “A…”
Sau đó nhìn thấy ở cửa của thang máy phòng tham quan xuất hiện một mảnh hỗn loạn.
“Thiện!” phản ứng đầu tiên của Dư Như Khiết chính là xem xem có phải con trai của mình xảy ra chuyện gì không, bà vội vàng đứng dậy nhìn quanh phía bên kia, tìm kiếm bóng dáng của con trai.
Nhưng mà từ đầu đến cuối bà đều không tìm thấy con trai, nhưng mà khi nhìn thấy ở cửa thang máy có sáu tên cướp che mặt đang đứng đó.
Bọn họ cầm dao và búa ngăn chặn con đường duy nhất.
“Cướp, cướp đây! Các người thành thật cho bọn tôi, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống, nếu như không nghe lời thì vũ khí ở trong tay của tôi sẽ không biết người đâu.” Rốt cuộc tên cướp đang đứng ở chính giữa cũng đã mở miệng nói chuyện, trong tay của anh ta giơ lên một con dao sáng loáng.
Lời vừa mới dứt, năm người còn lại cũng lộ ra vũ khí ở trong tay biểu thị quyền lực.
Đám người đang hỗn loạn rất nhanh liền bị trấn áp lại, bọn họ run rẩy ngồi nguyên tại chỗ.
Dư Như Khiết bị tình cảnh trước mắt làm cho choáng váng, ba đứa nhỏ cũng bị hù dọa, nhất là Cửu Cửu, đây chính là lần đầu tiên trong đời mà con bé gặp phải ăn cướp, thân thể nhỏ bé bắt đầu phát run.
Ba quả bóng bay ở trong tay cũng tuột khỏi tay bay lên trên trần nhà, con gấu nhỏ cũng bị rơi trên mặt đất.
Lúc này cũng chính là lúc Mạc Cẩm Thành duy trì sự bình tĩnh, cảnh tượng như vậy cũng coi như là ông đã trải qua rồi, mặc dù trước kia ông không phải là ăn cướp, nhưng mà thân là người trong giang hồ, có nguy hiểm gì mà chưa từng gặp đâu.
Ông ném ánh mắt cho bọn nhỏ và Dư Như Khiết, nhỏ giọng nói: “Mọi người đừng sợ, trước tiên cứ dựa theo lời của bọn họ nói mà làm.”