Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Tiến thoái lưỡng nan


trước sau

Sau một hồi điều tra, ông ta đã phát hiện ra mối liên hệ thú vị giữa Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên. Họ vậy mà lại có hai đứa con.

La tổng ít nhiều gì cũng hiểu biết về con người của Bắc Minh Thiện. Cũng như ông ta, bên người của anh cũng không thiếu phụ nữ, đặc biệt là còn từng xây dựng một nơi gọi là Dạ Ánh nhất phẩm cho một minh tinh tên là Tô Ánh Uyển.

Sau đó lại nghe nói anh sắp kết hôn, nhưng mà cô dâu là một người khác.

Còn về người phụ nữ tên Cố Hạnh Nguyên này, có thể sinh con cho anh, vậy thì càng không đơn giản.

Bao gồm cả vụ kiện sau đó giữa họ để giành con, đối với La tổng mà nói, ông ta cho rằng đó chẳng qua chỉ là một trò lừa của Bắc Minh Thiện.

Đừng nhìn bề ngoài họ đối chọi gay gắt, nhưng sau lưng là Bắc Minh Thiện muốn lợi dụng con của mình để kiềm chế Cố Hạnh Nguyên, khiến cô từ đầu đến cuối đều quay quanh mình.

Sau khi La tổng biết được những thông tin này, anh ta đã nảy ra một suy nghĩ, đó là muốn gặp tổng giám đốc mới của Bắc Minh Thị.

Nhưng nếu mời riêng cô, có lẽ cô sẽ không tới. Vì vậy đã viện ra một cái cớ như vậy, hơn nữa cũng mời Bắc Minh Thiện đến, như vậy xem ra có vẻ thích hợp hơn.

*

Ngay khi Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện xuất hiện ở tập đoàn Gia Mậu, La tổng đã bắt đầu quan sát cô thông qua camera được lắp đặt khắp tập đoàn.

Trẻ trung, xinh đẹp, không giống như là một người phụ nữ đã có con. Quan trọng hơn, cô là người phụ nữ của Bắc Minh Thiện.

Mà Bắc Minh Thiện… là trở ngại lớn nhất để bản thân bước vào ngành thiết kế kiến trúc

Lúc này, ông ta lại từ từ nảy lên một suy nghĩ, trước khi chiếm lấy Tập đoàn Bắc Minh, điều đầu tiên phải chiếm lấy chính là người phụ nữ đó, mà Bắc Minh Thiện bây giờ đã lui về hậu đài, có thể tạm thời không cần quan tâm anh.

Ông ta cảm thấy kích động với suy nghĩ gần như điên rồ của mình, cảm thấy tâm trạng phấn khích…

Đây là lần đầu tiếp xúc giữa ông ta và Cố Hạnh Nguyên, lần đầu gặp gỡ, lần đầu trò chuyện, lần đầu bắt tay, có lẽ sau này còn có càng nhiều lần đầu tiên chờ đợi ông ta thục hiện trong tương lai …

La tổng cảm nhận được một sự thích thú từ trong lần đụng chạm da thịt mang đầy tính xã giao này.

***

La tổng nở một nụ cười trên môi, ánh mắt đã khóa chặt Cố Hạnh Nguyên, đây sẽ là mục tiêu mới của ông ta, cũng là một mục tiêu có tính khiêu chiến nhất.

Ông ta nhìn ra được, người phụ nữ trước mặt này sẽ không thể dễ dàng có được bằng địa vị hay tiền bạc của mình như những người phụ nữ khác.

Vì những gì bản thân có thì người phụ nữ đứng đối diện cũng có, hơn nữa cũng chẳng kém cạnh những gì bản thân có. Còn về những khía cạnh khác …

Cô có thể đối mặt trực tiếp với Bắc Minh Thiện ở tòa án, dù thua nhưng cũng là tuy bại mà vinh, lòng dũng cảm này cũng là một yếu tố quan trọng không thể bỏ qua

Xem ra, dùng cách tiến công với Cố Hạnh Nguyên gần như không được, nhưng mà dùng mưu vẫn có thể có chút hi vọng. Chuyện càng khó đối phó càng thú vị.

La tổng thật sự là đã nghĩ quá nhiều rồi, đó chính là những suy nghĩ việc làm của cáo già nơi thương trường, lập kế hoạch cẩn thận chặt chẽ hết mức, chắc chắn không chút sơ hở, càng không quen tốn công vô ích.

“Thật không ngờ, Cố tổng thật là một người trẻ trung và đầy hứa hẹn. Không biết tôi có thể hỏi tuổi của cô không?”

Khi Cố Hạnh Nguyên bị hỏi về tuổi thì cô hơi cứng người lại, thực ra cô không bận tâm đến câu hỏi như vậy, nhưng khi bị hỏi bởi La tổng này, cô lại cảm thấy hơi khó chịu.

Dù sao Cố Hạnh Nguyên cũng không bình tĩnh thoải mái như Bắc Minh Thiện khi đối mặt với tình huống như vậy, khiến cho bầu không khí lúc này trở nên có chút khó xử

La tổng là một người tay già đời, ông ta thấy cuộc nói chuyện đã đi vào bế tắc, liền bật cười: “Ha ha, tôi xin lỗi cô Cố, trách tôi thất lễ. Đã quên là tuổi tác của phụ nữ không được tùy tiện hỏi. ”

Nếu ông ta đã tìm lý do cho mình, vậy mình cũng không cần làm ông ta mất mặt quá, dù sao bây giờ giữa hai tập đoàn vẫn còn lợi ích.

Cô cười nhẹ: “Không sao.” Nói rồi, cô liền muốn rút tay về.

Chỉ là cô thử rút tay hai lần, nhưng lại cảm thấy mình bị một cái kìm lớn kẹp chặt, không có khả năng rút ra được.

Trong lòng cô không khỏi thầm than không ổn.

La tổng có vẻ rất quan tâm đến những chuyện riêng tư của cô: “Cho dù cô Cố không báo tuổi của mình, tôi cũng có thể đoán được vài phần. Chắc hẳn vẫn chưa đến ba mươi tuổi.” Nói đến đây, ông ta khẽ thở dài, vẻ mặt như thể đang hồi tưởng về quá khứ tươi đẹp: “Tuổi trẻ thật là tốt. Khi tôi bằng tuổi cô, tôi chẳng là gì cả. Người trẻ tuổi như cô nắm giữ một tập đoàn lớn như vậy, thật là làm khó cô rồi. Tục ngữ nói: thương trường như chiến trường. Mức độ nguy hiểm ở đây không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Nếu tập đoàn hai nước chúng ta đã hợp tác với nhau, về tình về lý tôi đều không thể khoanh tay đứng nhìn. Sau này có cái gì không hiểu, đừng ngần ngại đến tìm tôi. Tôi nghĩ, với kinh nghiệm làm việc mấy chục năm của mình, hẳn là tôi có thể giúp cô. ”

Vừa rồi, ngón tay ông ta nhẹ nhàng gãi trong lòng bàn tay cô.

Hành động này khiến thần kinh của Cố Hạnh Nguyên ngay lập tức căng thẳng, vẻ mặt không còn bình tĩnh nữa, dường như có chút hoảng hốt.

Liệu hành động này của La tổng có đang ám chỉ điều gì với mình không? Cố Hạnh Nguyên không thể xác định, nhưng cô có thể cảm nhận được đây chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Có lẽ mình nên tìm một lý do để rời khỏi đây, sau đó không bao giờ gặp lại người được gọi là La tổng này nữa, nhưng việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm cách rút khỏi tay ông ta.

***

Lần đầu tiên nắm tay của La tổng và Cố Hạnh Nguyên khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng cô lại không có cách nào vẫy khỏi lòng bàn tay đang nắm chặt mình.

Cô nhìn lên trời dường như đang tìm cách, nhưng cô lại thất vọng vì không tìm thấy cách nào.

Bắc Minh Nhị Thiện chết tiệt đã chạy đi đâu mất
rồi, lúc cần anh thì không thấy đâu, khi không cần thiết thì anh lại liên tục lượn lờ xung quanh như ruồi.

Nấu bây giờ đã không thể dựa vào anh, bản thân liền phải nghĩ biện pháp đối phó khác, nếu thật sự không được thì đừng trách bản thân tàn nhẫn, cho dù sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai tập đoàn vậy cũng sẽ không do dự.

Nghĩ đến đây, khi Cố Hạnh Nguyên chuẩn bị thực hiện biện pháp của mình, một giọng nói giống như từ trên trời rơi xuống vang lên, thần kinh của cô lập tức thả lỏng, bởi vì cô biết rằng mình đã thoát khỏi nguy hiểm.

“Đã lâu không gặp La tổng.” Đây chính là giọng của Băc Minh Thiện.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Băc Minh Thiện, nụ cười của La tổng hơi đông lại. Ông ta đã biết mối quan hệ giữa Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện, đồng thời cũng biết rất rõ phong cách của Băc Minh Thiện. Anh nổi tiếng là “tàn nhẫn”.

Mặc dù trong lòng La tổng có mưu đồ với Bắc Minh thị, nhưng cũng rất bận tâm đến Bắc Minh Thiện, ông ta nhanh chóng thả bàn tay đang nắm chặt Cố Hạnh Nguyên ra.

Sau đó quay lại vẫn giữ vẻ mặt tươi cười như cũ, hơn nữa còn nhiệt tình như là bạn bè cũ gặp nhau: “Bắc Minh tổng, anh nói rất đúng. Chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi.”

Bắc Minh Thiện vừa rồi đã nhìn thấy cảnh La tổng nắm chặt Cố Hạnh Nguyên không buông. Hơn nữa Bắc Minh Thiện cũng đã nghe nói đến tính tình của anh ta một chút.

Tương tự, anh nghĩ đến sự hợp tác của hai tập đoàn mới không lập tức tiến lên, đấm gãy răng của La tổng rồi sau đó kéo Cố Hạnh Nguyên rời khỏi đây.

Bắc Minh Thiện cầm ly rượu, ánh mắt như đuốc nhìn từ đầu đến chân La tổng, sau đó lại từ chân nhìn lên đầu.

Cảm giác bị soi mói như thế này khiến La tổng cảm thấy rất khó chịu, nhưng ông ta vẫn giữ nụ cười như cũ: “Bắc Minh tổng, nghe nói anh đã lui khỏi vị trí tổng giám đốc của Bắc Minh thị và trao nó cho cô Cố. Xem ra cô ấy có một vị trí rất quan trọng trong lòng của anh.”

Bắc Minh Thiện làm ra vẻ lãnh đạm, hơi nhướng mày: “Cũng tạm, cũng không phải là coi trọng gì. Một mình tôi đã nắm giữ tập đoàn mấy năm rồi, tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn buông bỏ gánh nặng này. Ngay khi tôi đang nghĩ đến ai đến tiếp quản, tôi ngẩng đầu liền thấy cô ấy. Vì vậy … ”

“Cho nên Bắc Minh tổng liền để cô Cố trở thành tổng giám đốc của Bắc Minh thị. Ha ha, Bắc Minh tổng không hỗ là một người dám nghĩ dám làm.” La tổng vội vàng hùa theo nói.

Cố Hạnh Nguyên đứng ở bên cạnh họ lại trợn mắt nhìn Bắc Minh Thiện đầy vẻ khinh thường. Tên này nói chuyện không nghe lọt tai chút nào.

Nghe có vẻ giống như là so sánh mình với đồ ăn ở một quầy bán rau, chỉ là Bắc Minh Thiện chọn lấy cô một cách tình cờ, thế là cô liền trở thành tổng giám đốc của một tập đoàn được nhiều người nhìn chằm chằm.

Nhưng mà, cũng thật sự là như vậy, chỉ là nghe có chút chướng tai mà thôi.

“La tổng, thời gian cũng đến rồi, không phải nên bắt đầu rồi sao?” Một trợ lý bên cạnh La tổng bước đến bên cạnh ông ta thì thầm một câu.

“Ừm, chúng ta có thể bắt đầu rồi.” nói rồi, ông ta vẫy tay ra hiệu với Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên: “Thời gian cũng đến rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói đi.” Nói xong ông ta dẫn đầu bước lên sân thượng.

***

Trên sân thượng cách phòng ngắm cảnh không xa có đặt một bàn ăn hình chữ nhật.

Một chiếc khăn trải bàn màu trắng được trải lên trên, ở giữa, một chiếc dù che nắng có thể che hết toàn bộ bàn và những vị khách đã được mở ra để che bớt ánh nắng gay gắt vào buổi chiều.

Xung quanh bàn ăn, nhân viên phục vụ đã xếp bốn bộ bát đũa, dù được đặt dưới bóng râm của dù che nắng nhưng chúng vẫn có thể nhấp nháy hiện lên ánh sáng pha lê lấp lánh.

“Thời tiết hôm nay không tệ, không có gió quá lớn. Nếu giống như mấy ngày trước, gió thổi mạnh. Đây là phúc của Bắc Minh tổng và cô Cố. Ồ, nói sai rồi, bây giờ hẳn là phải gọi cô Cố là Cố tổng. ”

La tổng ngồi trên ghế chính vừa nói chuyện vừa cười đùa, Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên được sắp xếp ở một bên, còn phía đối diện của họ là một chiếc ghế trống.

Cố Hạnh Nguyên vẫn hiếm khi cảm thấy khi Bắc Minh Thiện ở bên cạnh cô, bản thân cảm thấy an tâm hơn một chút, cô nhanh chóng thoát ra khỏi tâm trạng có chút hoảng loạn vừa rồi.

Mặc dù vẫn còn đề phòng với La tổng.

Cô cười nhạt: “La tổng nói đùa rồi, chúng ta làm sao có thể có thể diện lớn như vậy.”

Bắc Minh Thiện nhìn vào chỗ trống đối diện: “Xem ra hôm nay La tổng ngoại trừ mời chúng tôi, còn có những vị khách khác.”

“Ồ, ha ha, ngoài hai người, tôi đúng là còn mời những người khác đến. Nhưng vẫn mong hai người đừng để ý.”

“Nếu La tổng đã có sắp xếp, vậy ông muốn làm gì thì làm.” Bắc Minh Thiện nói xong, tự cầm ly rượu đỏ trên bàn rót thêm một ít vào ly trước mặt của mình.

Đây rõ ràng là đang ở chỗ của người khác, nhưng anh lại có vẻ tự do tùy tiện như vậy.

Hình huống bây giờ dường như lại lâm vào bế tắc, cũng không biết nên tìm chủ đề gì để tiếp tục trò chuyện nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện