Cố Hạnh Nguyên được Anna trấn an đã khôi phục bình tĩnh, mặc dù cô đối với việc xảy ra mấy giờ trước còn rất sợ hãi.
Cô nhìn Anna: “Tớ đã ở đây bao lâu?”
Anna cúi đầu nhìn đồng hồ một chút: “Hẳn là hơn bốn giờ.”
Cô đã ngủ ở trong bệnh viện không sai biệt lắm hơn bốn giờ…
Anna đỡ thân thể của cô dậy, tựa vào chỗ dựa lưng, sau đó đem canh đã chuẩn bị xong đặt lên bàn nhỏ trước mặt cô: “Mau uống đi.”
Cố Hạnh Nguyên quay đầu mỉm cười với cô: “Cảm ơn.” Nói xong, cầm lấy thìa chuẩn bị uống.
Thế nhưng ngay lúc này, động tác của cô đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn về bốn phía.
“Nguyên, cậu đang tìm cái gì? Có muốn tớ giúp cậu hay không.”
“Bắc Minh, Bắc Minh Thiện, lúc cậu đến có thấy anh ấy không?” Mặc dù lúc đó ý thức của cô đã rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhớ rõ anh ấy xuất hiện ở lúc bản thân gặp nguy hiểm nhất.
Thân ảnh kia, giọng nói kia, còn có hương vị bạc hà nhàn nhạt xen lẫn một chút mùi thuốc lá đặc biệt kia…
“Anh ấy sao, khi tớ tới anh ấy đã không có ở đây. Hoặc là có chuyện khác phải làm. Cậu đừng lo lắng cho anh ta, người đã lớn như vậy. Cậu nhanh uống canh đi.” Anna cố ý nói rất nhẹ nhàng, đây là do Hình Uy dặn dò, đương nhiên cũng là ý của cô ta.
Trong lòng của Cố Hạnh Nguyên vẫn có chút lo lắng cho anh, thế nhưng vì không muốn để Anna lo lắng, cô vẫn từng chút một uống hết canh.
Anna thấy vậy, hài lòng cười một tiếng: “Hiện tại, cậu liền ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, cậu yên tâm bọn nhỏ đều đã ngủ. Hơn nữa bọn nhóc cũng không biết cậu ở đây, chuyện của người lớn chúng ta không thể để tụi nhỏ lo lắng cho chúng ta đúng không.”
Đêm nay, Cố Hạnh Nguyên mặc dù cảm giác đầu vẫn còn có chút đau, nhưng vẫn không thể nghỉ ngơi tốt. Trong đầu lại một lần nữa hồi tưởng lại chuyện xảy ra ban ngày.
Sợ hãi, tức giận, lo lắng…
Bên trong loại cảm xúc phức tạp này, cô chỉ thiếp đi khi trời đã gần hừng đông.
Mà Anna thì ở bên cạnh cô, hai người rất ăn ý duy trì yên tĩnh, ai cũng không muốn đánh thức ai.
Khi Cố Hạnh Nguyên tỉnh lại lần nữa, thân thể đã cảm thấy không có vấn đề gì, cô xoay người xuống giường. Mở ra màn cửa phòng bệnh, ánh nắng ấm áp lập tức chiếu vào bên trong gian phòng, ấm áp chiếu ở trên người cô.
Cảm giác như vậy khiến cô lập tức cảm thấy rất thoải mái, đồng thời cũng quét đi sự lo lắng bao phủ trên người cô ngày hôm qua.
Có Anna cùng đi, Cố Hạnh Nguyên xuất viện.
Đứng ở cửa bệnh viện, cô nói với Anna: “Cậu đi về trước đi, cậu đã ở đây giúp tớ cả đêm, cũng nên trở về nghỉ ngơi một chút cho khỏe. Cậu không cần lo lắng cho tớ, tớ đã nghỉ ngơi tốt, tớ muốn đi Bắc Minh Thị nhìn xem. Cậu cũng biết, hiện tại tớ là tổng giám đốc, một tập đoàn lớn như vậy nếu là không có tớ, nhất định sẽ rất loạn. Đến lúc đó lại để cho tên kia nắm được cán.”
Anna nhìn xem khí sắc Cố Hạnh Nguyên quả thật tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, cô ta cũng chỉ đành khẽ gật đầu: “Vậy cậu cũng đừng lao lực quá mức, dù nói thế nào cũng coi là thân thể vừa mới khôi phục, biết không. Còn có…”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười liên tục gật đầu: “Được rồi được rồi, tớ nhất định nghe lời cậu. À, xem ra phải sớm tìm một người đàn ông cho cậu mới được, vững vàng trói chặt cậu lại, như vậy tai của tớ mới có thể yên tĩnh được.”
***
Đêm này đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói, tràn đầy kinh khủng, bất an cùng khẩn trương.
Không ngủ ngon giống như cô còn có Bắc Minh Thiện. anh bị ba tên binh sĩ mang ra từ trong bệnh viện.
Có không ít người ở trên TV đã gặp Bắc Minh Thiện, thế mà hôm nay nhìn thấy anh bị ba tên binh sĩ vây quanh ở giữa đi ra bên ngoài. Một màn này, khiến rất nhiều người đều cảm thấy rất kinh ngạc, đây rốt cuộc là chuyện gì.
Thậm chí có ít người dừng bước, lấy điện thoại di động ra nhao nhao quay chụp lại.
Tại cửa bệnh viện, một chiếc xe quân đội đã dừng lại, người ngồi ở bên trong nhìn thấy Bắc Minh Thiện đi ra, vội vàng từ bên trong đi xuống, sau đó mở cửa xe ra.
Ba tên binh sĩ tính cả Bắc Minh Thiện đều ngồi vào trong xe, binh sĩ phụ trách cửa mở một lần nữa đóng kỹ cửa xe. Ngay ở trước mắt mọi người nghênh ngang rời đi, biến mất trong bóng đêm.
Từ sau khi Bắc Minh Thiện lái xe thành công phá vòng vây rời khỏi đảo giữa hồ, đây chính là một cái tát vang dội cho toàn thể sĩ quan ở nơi đó.
Bọn họ làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, một người tay không tấc sắt, thế mà có thể chạy ra chạy vào ở trên đảo giữa hồ, dường như không bị bất kì ngăn cản nào cả.
đảo giữa hồ cũng coi như là một bộ phận của chính phủ, xảy ra chuyện như vậy đương nhiên là kinh động đến rất nhiều người, nhất là còn phát hiện hai người đã hôn mê ở trong tòa biệt thự C.
Một người là Cục trưởng Quách vừa mới nhậm chức không lâu, mà người bên ngoài chính là thư kí riêng của ông ta. Đây chính là chuyện lập tức khiến giới chính trị và quân đội ở thành phố A đều kinh động.
Các vị lãnh đạo thái độ đối với chuyện này rất có thái độ, nhất là đối quân đội cực kì có ý kiến. Thậm chí cảm thấy những người này còn không thể trông giữ được một toà nhà, thật sự là một đám vô dụng.
Mà quân đội vì chuyện này đã cõng một oan ức rất lớn. Lúc trước bọn họ cũng muốn phái bộ đội chính quy đến đóng giữ. Thế nhưng các vị lãnh đạo lớn ở giới chính trị lại cảm thấy, ở thời đại hòa bình này nào có điều ngoài ý muốn gì phát sinh. Cho nên binh sĩ ở đó chỉ là làm hình tượng mà thôi, có tác dụng giống như bù nhìn là được rồi.
Cho nên, đóng giữ ở đó, mặc dù đều mặc quân trang, nhưng cũng chỉ là dân binh trải qua huấn luyện quân sự mà thôi. Đó cũng là nguyên nhân chính để cho Bắc Minh Thiện làm việc thuận lợi như vậy.
Nếu là quân đội đã cõng nồi, đương nhiên bọn họ vẫn cố gắng vãn hồi lại chút mặt mũi. Bắt lấy tên nhãi vô pháp vô thiên này đương nhiên trở thành mục tiêu hàng đầu bọn họ.
Vì bắt lấy Bắc Minh Thiện,
bọn họ có thể nói là đã nhọc lòng. Từ camera giám sát HD, vì truy đuổi tung tích thậm chí còn vận dụng hệ thống vệ tinh.
Khi bọn họ biết được thân phận của tên nhãi vô pháp vô thiên này chính là Bắc Minh Thiện, cũng từng do dự có nên bắt anh hay không. Nhưng, giới chính trị dường như đã nổi nóng, bọn họ nhưng không quan tâm chuyện này, trực tiếp hạ lệnh bắt giữ.
Đương nhiên, bọn họ cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Đầu tiên: Bắc Minh Thiện hiện tại đã không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh Thị, thậm chí cảm thấy anh đã không còn nhiều tầm ảnh hưởng nữa.
Thứ hai: Ở giới chính trị, đã sớm có một bộ phận quan viên không quen nhìn tác phong trước sau như một của Bắc Minh Thiện, nhất là khi anh còn ở vị trí, thế nhưng là không ít lần động tay động chân với bọn họ. Chỉ là lúc đó, chỉ tính ở toàn bộ đại cục. Tập đoàn Bắc Minh Thị vẫn là tay đẩy lớn về kinh tế, từ phương diện lợi ích để cân nhắc, đương nhiên là lợi nhiều hơn hại. Mà bây giờ thì đã khác biệt, người đã xuống đài. Như vậy là thời điểm nên tính toán, có oán báo oán.
***
Quân đội vận dụng công nghệ cao, rất nhanh đã tra được đồng thời bắt đầu theo dõi hành tung của Bắc Minh Thiện, cho đến tận khi anh tiến vào bệnh viện, sau đó không di động nữa.
Đương nhiên, vì phòng ngừa Bắc Minh Thiện tùy thời đều có thể sẽ rời đi, bọn họ bí mật thông báo với phía bệnh viện, tiến hành mật thiết giám thị hành tung của Bắc Minh Thiện, đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ vì cái gì có thể nhanh chóng như vậy mà chính xác tìm được Bắc Minh Thiện.
Sau khi Bắc Minh Thiện lên xe của quân đội, rất bình tĩnh. Bình tĩnh khiến cho ba tên sĩ quan phụ trách trông giữ anh đều cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngáy. Có lẽ bọn họ đã quen đối phó với loại người khi ngồi ở trong xe, vẫn không chịu quản thúc, trong miệng đầy lời ô uế, lại còn có ý đồ động tay động chân.
Bởi vì như vậy, bọn họ có thể lấy danh nghĩa không chịu quản thúc, để giáo huấn tên nhãi khiến cho quân đội mất mặt này, trả thù được một ngụm tức giận ở trong miệng.
Nhưng bây giờ, bọn họ cũng chỉ đem sự tức giận này giấu ở trong đầu.
Xe ở bên màn đêm hắc ám, nhanh chóng xuyên qua thành thị, đi tới một quân khu toạ lạc ở nơi nào đó.
Ở đây, không ai biết Bắc Minh Thiện đến cùng là người như thế nào, đương nhiên bọn họ đều coi anh là một cái đinh ở trong mắt.
Mặc dù Bắc Minh Thiện bị giam ở bên trong một căn phòng nhỏ độc lập, ở cửa còn có binh sĩ đứng gác. Thế nhưng thân anh ở trong đó, vẫn như cũ lộ ra mười phần thản nhiên, bày ra một thái độ không sợ hãi. Mặc dù anh biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng là trong lòng vẫn đang lo lắng cho Cố Hạnh Nguyên.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, cách thời gian anh rời đi đã trôi qua hơn hai giờ.
Lúc này, hẳn là đã có người ở bên cạnh cô đi, có lẽ lúc này cô đã tỉnh lại. Thật hi vọng cô có thể quên đi chuyện xảy ra trước đó, cho dù không thể quên được tất cả, cho dù là quên đi một chút cũng tốt hơn đối với cô.
Anh lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra, hút một hơi thật sâu… Khói thuốc ở dưới ánh trăng chiếu vào từ xửa cổ lượn lờ bay lên cao, sau đó chậm rãi tán đi…
Sáng sớm, cửa phòng giam của Bắc Minh Thiện được mở ra, hai người từ bên ngoài tiến đến, một người mặc âu phục, một người khác thì là quân trang.
Bắc Minh Thiện ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhìn về phía người đến một chút, biểu cảm của người mặc âu phục kia rất nghiêm túc, chỉ là người mặc quân trang kia nhìn qua, ngoại trừ nghiêm túc còn mang theo chút khó chịu cùng tức giận.
Nếu như không đoán sai, bọn họ tới đây chính là muốn mang anh đi.
Không ngoài sở liệu của Bắc Minh Thiện, người mặc âu phục, chính là đến để dẫn anh rời khỏi quân đội. Ngay đêm anh bị mang đi, dường như cả giới chính trị và quân đội đều tiến hành kịch liệt thảo luận về vấn đề xử trí Bắc Minh Thiện.
Đương nhiên đều là bên nào cũng cho là mình đúng, lý do của giới chính trị rất đơn giản, người bị thương là cục trưởng, hẳn là phải dựa theo pháp luật.
Mà chủ trương khác thì là: Bắc Minh Thiện đã làm tổn hại nghiêm trọng danh dự của quân đội, đến mức ảnh hưởng tới toàn bộ sĩ khí của bộ đội. Nếu như không giao cho quân đội xử trí, chỉ sợ là khó để giảm đi oán khí của các binh sĩ.
Những cái gọi là lý do này, rất nhiều đều là lý do thoái thác của cấp trên mà thôi, còn không cũng là vì vãn hồi mặt mũi của mình mà thôi.
Thế nhưng nói thế nào, quân đội vẫn phải phục tùng phía chính phủ, sau khi thảo luận trắng đêm vẫn là quyết định sáng sớm sẽ mang Bắc Minh Thiện đi, tiếp nhận quy định của pháp luật.
Chỉ là, sau khi người đàn ông mặc tây trang nhìn thấy Bắc Minh Thiện, vẫn lộ ra một khuôn mặt tươi cười: “Ngài Bắc Minh, xin ngài đi theo chúng tôi.”
***
Cố Hạnh Nguyên sáng sớm từ từ trong bệnh viện, trực tiếp gọi một chiếc xe đến tập đoàn Bắc Minh Thị. Chiếc xe kia của cô thì không cần phải nói, hẳn là còn đang ở trên đảo giữa hồ.
Khi cô xuất hiện ở văn phòng, Hình Uy đã sớm ở bên trong cũng giật mình. Lúc đầu anh còn nghĩ lấy công việc hôm nay chỉ sợ là do anh làm thay.
“Cô Cố, sao cô không nghỉ ngơi một, hai ngày lại đến, nơi này tôi có thể ứng phó được.”