Ban đầu Cố Hạnh Nguyên nghĩ chỉ có lão Bạch ở đây, nếu anh ta không giúp được thì cô phải đi tìm Sở Dung Triết. Bây giờ tốt rồi, người cần đến đã đến đủ.
“Không phải tôi có việc muốn nhờ các anh giúp, mà là Bắc Minh Thiện đang gặp rắc rối và cần các anh giúp đỡ.”
Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý nhìn nhau, cả hai có chút khó tin.
Sở Dung Triết uống một hớp rượu: “Không thể nào. Ai cũng biết trong ba người chúng tôi, Bắc Minh Nhị là người có năng lực nhất. Cho dù cậu ấy gặp rắc rối, chúng tôi có thể giúp cậu ấy bằng cách nào? Hơn nữa, ở đây có ai có thể khiến cậu ấy gặp rắc rối mà còn cần cô ra mặt?”
Lời này hoàn toàn không sai, lão Bạch cũng không thể không thừa nhận điều này. Nhưng nếu Cố Hạnh Nguyên đã nói vậy thì có nghĩa là chuyện không thể xảy ra này vẫn đã xảy ra.
“Nếu Bắc Minh Nhị thật sự gặp chuyện như vậy, dù năng lực của chúng tôi có ra sao cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn. Hạnh Nguyên, nói cho chúng tôi biết đầu đuôi câu chuyện đi.” Lão Bạch điềm tĩnh nói.
***
Cố Hạnh Nguyên nhìn hai người họ, đã nói tới nước này rồi thì cũng không còn gì phải giấu giếm. Cô bèn kể lại chuyện ngày hôm qua và chuyện gặp Cục trưởng Quách sáng nay.
Hơn nửa tiếng sau, khi Cố Hạnh Nguyên đã kể xong mọi chuyện, lão Bạch và Sở Nhị liếc nhìn nhau.
Vẻ mặt của họ cũng trở nên khá khó coi.
“Lần này tôi đến tìm các anh để xem thử các anh có biết luật sư nào không, vì mối quan hệ giữa tôi và Bắc Minh Thiện nên tôi không thể làm luật sư cho anh ấy. Tôi đã nhờ Hình Uy tìm thử, nhưng lại nhận được câu trả lời là không ai chịu nhận vụ án này. Hiện tại Bắc Minh Thiện đã bị giam vì tôi, mà tôi thì không giúp được gì. Vì vậy tôi mới đến tìm các anh xem thử các anh có cách nào cứu anh ấy hay không.”
Bạch Điệp Quý và Sở Dung Triết hơi cúi đầu, vẻ mặt của họ đều rất nghiêm trọng. Sau một hồi im lặng, cả hai lấy điện thoại ra bấm số gần như cùng lúc.
“Xin chào, có phải Luật sư Lưu không? Tôi là Bạch Điệp Quý, bên tôi có một vụ án muốn nhờ anh giúp đỡ…”
“Xin chào, tôi là Sở Dung Triết, tôi có một vụ án muốn mời Luật sư Tôn giải quyết giúp…”
Thấy hai người họ đều ra tay quyết đoán đối với chuyện của Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên có chút cảm động cho anh. Bạn bè là gì? Bạn bè không phải loại xưng anh gọi em lúc ăn uống tiệc tùng, mà là người có thể vươn tay kéo mình lúc hoạn nạn.
Cố Hạnh Nguyên đã từng có cái nhìn không toàn diện về lão Bạch và Sở Nhị. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là lần nào gặp họ, họ cũng làm ra vẻ bất cần đời, chẳng có việc gì làm ngoài những lúc uống rượu với Bắc Minh Thiện.
Mặc dù xuất thuân của hai người họ cũng không tệ, nhưng có thể dựa lưng vào cây đại thụ Bắc Minh Thiện này cũng là một cách rất hay.
Nhưng hôm nay cô đã có cái nhìn mới về họ. Hai người họ là những người bạn thực sự. Cô cũng cảm thấy vui khi Bắc Minh Thiện có được hai người anh em tốt như vậy.
Việc cô cần làm bây giờ đó là ngồi trước quầy bar và chờ tin vui đến.
Khi thấy họ gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, Cố Hạnh Nguyên đang tràn ngập trong hi vọng cũng dần trở nên mất tinh thần…
Ánh sáng hy vọng được thắp lên trong Cố Hạnh Nguyên dần dần lụi tàn sau hàng loạt tiếng dập máy.
“Chán thật, nhờ giải quyết một chuyện như thế mà ai cũng ra sức từ chối.” Cuộc gọi cuối cùng vừa ngắt, Sở Dung Triết tức giận mắng vào điện thoại một trận.
Lão Bạch cũng lắc đầu tỏ vẻ bó tay.
“Không phải chỉ là một vụ án rất đơn giản à? Tại sao lại khiến những luật sư này chùn bước không nhận? Chẳng lẽ chuyện này có gì đó mờ ám ư?” Lúc này cũng nhờ câu nói của Sở Dung Triết nhắc nhở bọn họ.
Cố Hạnh Nguyên khẽ cau mày: “Không thể nào. Dù có là cục trưởng cũng không có khả năng làm các luật sư không dám nhận vụ án nhỉ…”
“Chưa hẳn là vậy. Một tên cục trưởng thì năng lực có hạn, nhưng thế lực sau lưng ông ta lớn bao nhiêu thì khó nói. Theo tôi thấy thì có người đang cố ý ngáng chân Bắc Minh Thiện. Xem ra chuyện lần này khá rắc rối…”
Lời nói của lão Bạch làm Cố Hạnh Nguyên không kìm được hít mạnh một hơi. Có người muốn nhân cơ hội này để đối phó với Bắc Minh Thiện… Vậy chẳng phải cô cũng trở thành đồng lõa trong chuyện này rồi ư?
***
Bạch Điệp Quý thấy Cố Hạnh Nguyên trở nên ủ rũ bèn vội an ủi cô: “Cô đừng ủ rũ như thế, chúng tôi sẽ không mặc kệ chuyện của Bắc Minh Nhị. Cho dù có người muốn ngáng chân cậu ấy, tôi tin chắc có nhà họ Bạch và nhà họ Sở cùng ra tay giúp đỡ, cậu ấy sẽ ổn thôi.”
“Lão Bạch nói không sai. Có hai gia đình chúng tôi ở đây thì sẽ không ai có thể động vào Bắc Minh Nhị. Có điều hiện tại vẫn cần cô cho chúng tôi một chút thời gian để nghĩ cách.”
Cố Hạnh Nguyên vô cùng cảm động, đây mới gọi là trong hoạn nạn mới biết bạn là ai.
Cô uống cạn ly nước của mình. Bây giờ cô không còn nơi nào để đi, chỉ có thể ngồi đây chờ tin tức.
Người đông sức mạnh, giờ cô nên tìm thêm người khác, biết đâu sẽ thu hoạch được gì mới thì sao. Tiếc là vừa nghĩ đến câu “người đông sức mạnh”, cô lại cảm thấy lo lắng. Mối quan hệ xã hội của cô không rộng lắm, người cô quen chỉ đếm được trên đầu ngón tay, người có thể giúp được thì càng hiếm hơn.
“Cảm ơn các anh, tôi sẽ tìm cách khác.” Sau đó cô xuống ghế rồi bước ra cửa quán bar.
Trước tình hình hiện tại, lão Bạch và Sở Nhị chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi. Họ cũng không muốn nhìn Bắc Minh Thiện phải ở trong tù mấy năm, nhưng khi gọi điện cho luật sư thì hầu như đều nhận được một câu trả lời giống nhau, đó là bất kỳ vụ án nào liên quan tới Bắc Minh Thiện, những luật sư đó
đều không thể nhận được. Về nguyên nhân dẫn đến kết quả như vậy, dù họ có hỏi cũng không ai trả lời rõ ràng.
Xem ra phải tìm cách khác, nếu vẫn không tìm được luật sư thì phải lên kế hoạch khác.
Cố Hạnh Nguyên ra khỏi quán bar Zeus rồi lên xe của mình., sau đó bắt đầu lái xe chạy quanh thành phố mà không hề có mục đích.
Từ Hình Uy cho đến lão Bạch, cô đều nhận được câu trả lời giống nhau. Cô không phải kẻ ngốc, tất nhiên có thể đoán được việc này nhất định có vấn đề.
Hơn nữa chắc chắn tên Cục trưởng Quách đó đã động tay động chân vào đó.
Lần này cô thực sự không ngờ được, sau đó tự cười giễu mình: Từ xưa đến nay đã có mấy vụ dân đấu với quan mà thắng đâu. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt ghê tởm của Cục trưởng Quách là cô lại thấy mình không thể khuất phục trước cường quyền, cần phải kiên cường chiến đấu với thế lực xấu xa này đến cùng.
Nhưng cô nên làm gì bây giờ đây…
Lần này có thể coi như là cô đang sở hữu hàng triệu hùng binh nhưng lại không phát huy được chút nào.
Đang lúc khổ sở nghĩ cách, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô. Ý tưởng này khiến cô liên tục tự mắng mình mấy câu thật ngu ngốc, sao cô lại cưỡi lừa tìm ngựa
Cô cứ như đã được lên dây cót, ngay lập tức tăng tốc xe.
Văn phòng luật sư Chi Lâm, sao cô lại quên mất nó nhỉ, nơi đây có Vân Chi Lâm dày dặn kinh nghiệm trấn giữ mà. Biết đâu anh ấy cũng nhận thông báo là không được nhận vụ án liên quan đến Bắc Minh Thiện của người nào đó giống các luật sư khác.
Nhưng với con người của Vân Chi Lâm, chắc anh ấy sẽ không cùng một giuộc với những người kia. Vân Chi Lâm là tia hy vọng cuối cùng mà Cố Hạnh Nguyên đang bám víu.
*
“Không ngờ em lại đến gặp anh trong lúc em đang bận rộn.” Vẫn như mọi khi, Vân Chi Lâm ngồi sau bàn làm việc của mình với một tách cà phê nóng hổi trên bàn.
Anh ấy nhìn Cố Hạnh Nguyên đang ngồi đối diện, hai người họ cứ như đã lâu rồi không gặp.
***
Đã lâu rồi Cố Hạnh Nguyên chưa xuất hiện ở đây. Mặc dù cả hai đều ở cùng một thành phố nhưng lại chưa bao giờ gặp nhau.
Giờ phút này nhìn cô ngồi ở đối diện, Vân Chi Lâm cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
“Khụ khụ…” Tiếng ho khan của Cố Hạnh Nguyên lập tức kéo Vân Chi Lâm trở về thực tại. Khi nhận thấy ánh mắt của mình đi quá giới hạn, Vân Chi Lâm hơi lúng túng dời mắt sang chỗ khác.
Vân Chi Lâm điều chỉnh lại tâm trạng rồi quay sang mỉm cười, nói đùa với Cố Hạnh Nguyên: “Ngại quá, anh vừa mới thích ứng với những ngày tháng không có em thì em lại đột ngột trở về.”
Đối mặt với tình huống như vậy thì thật là có chút xấu hổ. Đừng nói là Vân Chi Lâm, ngay cả Cố Hạnh Nguyên cũng thấy lạ lẫm. May mà anh ấy vừa nói đùa một câu, có thể coi như đã giải quyết được tình huống xấu hổ này.
Sau khi bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Vân Chi Lâm đi pha một tách cà phê rồi đặt tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên, đây là loại cà phê cô thường uống khi ở đây.
Cố Hạnh Nguyên ngửi thấy mùi vị quen thuộc bèn mỉm cười: “Cảm ơn.”
Vân Chi Lâm đi vòng qua bàn làm việc ngồi xuống ghế của mình, sau đó chống khuỷu tay lên bàn, mười ngón tay đan nhau: “Em không cần phải nói mục đích em đột nhiên đến chỗ anh ngày hôm nay, anh cũng có thể đoán được tám chín phần.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn Vân Chi Lâm. Cô không nghi ngờ gì về những lời anh ấy nói, và cô cũng đã nghĩ tới những điều này trên đường đến đây.
Nếu luật sư nào cũng nhận được cái gọi là “thông báo” thì Vân Chi Lâm cũng không ngoại lệ.
Lý do cô nhất quyết muốn gặp anh là cô vẫn còn ôm lấy chút hy vọng cuối cùng sót lại.
“Nếu anh đang chịu áp lực nào đó khiến anh không thể giúp sức, em cũng sẽ không trách anh. Chỉ cần anh có thể thẳng thắn với em một câu là đủ rồi.” Nói xong, cô ôm chặt túi xách và cũng chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.
Vẻ mặt của Vân Chi Lâm hơi khó xử, nhưng anh ấy vẫn gật đầu cực kỳ thẳng thắn: “Đúng vậy, như em đoán, anh đã nhận được chỉ thị của cấp trên trước khi em đến đây.”
Nghe vậy, chút hy vọng ít ỏi của Cố Hạnh Nguyên cũng bị dập tắt không thương tiếc. Cô chậm rãi đứng lên: “Nếu đã nói vậy thì xin lỗi vì đã làm gián đoạn công việc của anh.”
Thấy cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, Vân Chi Lâm vội ngăn lại: “Em đợi đã, anh vẫn chưa nói hết…”
Giờ phút này, tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên đã rơi xuống đáy vực. Không phải việc gì cũng theo ý muốn của mình, Vân Chi Lâm cũng không còn cách nào khác.
Nhưng lần này cũng không phí công, ít nhất có thể chứng minh một chuyện, đó là có người đang ở trong bóng tối gây rắc rối cho Bắc Minh Thiện.
“Chi Lâm, em biết anh đang rất khó xử. Nếu vậy thì em không thể ép buộc anh được.”