Vân Chi Lâm nháy mắt với Cố Hạnh Nguyên, sau đó đứng dậy: "Được rồi, chúng ta về nghỉ ngơi trước đi, chờ tin tức của cô."
Tiểu Vương cũng nhanh chóng đứng lên: "Không vấn đề gì, tới lúc đó tôi sẽ gọi điện tới"
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên rời trung tâm bất động sản và trở về khách sạn nhỏ nơi họ ở. Không ngờ rằng, khi chuẩn bị bước vào cửa thì điện thoại di động của anh vang lên.
“Không ngờ hiệu suất làm việc của Tiểu Vương lại tốt như vậy, đã liên lạc xong xuôi với hai người già rồi.” Vân Chi Lâm nói rồi lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy số điện thoại, lông mày khẽ nhăn lại.
Cố Hạnh Nguyên đang đứng cạnh Vân Chi Lâm, cô liếc nhìn vẻ mặt của anh, cũng đoán được ra ít nhiều. Trên mặt cô có chút ý cười: "Tại sao không nghe?"
Sau khi Vân Chi Lâm hít một hơi, nở nụ cười trên môi nhấc điện thoại lên: "Xin chào, xin hỏi gọi cho tôi có chuyện gì không?”
Chỉ nghe thấy giọng cười nói nhẹ nhàng ở đầu bên kia điện thoại: “Luật sư Vân, anh đúng là không cho tôi chút mặt mũi gì hết, đã sống ở chỗ chúng tôi rồi, tại sao còn chưa được hai mươi bốn giờ đồng hồ lại vội vàng rời đi như vậy? Có cảm thấy ở chỗ chúng tôi không thoải mái? "
Đọc chương đầy đủ CHƯƠNG 722: NGÃ VÀO BỤI HOA.
"Ôi...Cô Thái à, tôi nghĩ cô có một chút hiểu lầm. Bởi vì ở đó cách hơi xa công ty nên chúng tôi đã chuyển tới nơi gần hơn một chút.’
“Hóa ra là như vậy, vậy thì anh hãy nói cho tôi biết hai người sống ở đâu, khi nào rảnh tôi có thể tìm tới nói chuyện tán gẫu.” Thái Hân Hân dường như không có ý buông tha cho Vân Chi Lâm, hơn nữa còn chuẩn bị đeo bám không tha.
Điều này khiến anh cảm thấy mình thực sự đâm lao phải theo lao, dường như còn hối hận về hành động tử tế của mình trên đường cao tốc. Bây giờ nên làm sao mới tốt đây?
"Cô Thái, mấy ngày nay chúng tôi rất bận. Đợi hai ngày nữa rảnh, nhất định sẽ tới gặp cô. Cô thấy sao?"
"Hừ...đàn ông các anh, đều là những người vô tâm, miệng thì nói sẽ tới tìm tôi, nhưng kết quả đều chạy mất dép không thấy bóng dáng đâu. Thái Hân Hân tôi cũng không phải không nghe ra anh có ý gì, nếu đã vậy, anh cứ đi làm việc của mình đi. Đợi khi anh xong việc, xem anh có lương tâm hay không. ” Thái Hân Hân nói dứt lời thì cúp điện thoại.
“Anh đã khơi dậy sự thích thú của người ta, bây giờ có phải cảm thấy khó mà dứt ra được?” Cố Hạnh Nguyên nở một nụ cười mỉa mai Vân Chi Lâm, cô chưa bao giờ thấy anh trở nên bối rối khó xử về vấn đề này.
“Yên tâm đi, chuyện này anh vẫn có thể giải quyết, không để cho em cười cợt anh.” Vân Chi Lâm vẫn tỏ ra rất tự tin. Anh mở cửa trước, sau đó liếc mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên: "Em không đi vào ngồi một lát sao?"
Cố Hạnh Nguyên cong môi: "Thôi em không vào đâu, nếu không khi cô Thái kia tìm tới đây mà thấy em ở trong phòng của anh, thì có trăm cái miệng cũng không giải thích được." Nói rồi, cô cũng mở cửa phòng mình ra, bước vào rồi khóa cửa lại.
Vân Chi Lâm nhìn thấy cô đã bước vào phòng, mình cũng không nên đứng đực mặt ra ở cửa nữa. Hôm nay đi cùng cô nhân viên môi giới họ Vương kia đi xem căn nhà. Mặc dù hầu hết đều có thang máy (nhà cao tầng nhỏ) còn có một vài biệt thự, tuy tầng không cao nhưng đi liên tục mấy chuyến như vậy cũng khá mệt.
Sau khi bước vào, anh tắm rửa sạch sẽ và ngủ thiếp đi trên giường.
Cố Hạnh Nguyên trở về phòng, sau một ngày bận rộn, cô gọi cho bọn trẻ trước, khi biết chúng vẫn bình thường mới yên tâm được. Sau đó cô lại gọi cho Hình Uy và hỏi về tình hình của Bắc Minh thị.
Kể từ khi Cố Hạnh Nguyên rời khỏi Bắc Minh thị, mọi thứ dường như rất bình lặng. Đến nỗi không chỉ khiến cô cảm thấy có chút bất an mà ngay cả Hình Uy cũng cảm thấy có chút bất thường.
Vài ngày trước, Đinh Trường Khánh được Cố Hạnh Nguyên “mời” rời khỏi Bắc Minh, sau đó một cuộc đình công của nhân viên đã xảy ra. Sau khi được Bắc Minh Diệp Long giải quyết, theo lý mà nói Đinh Trường Khánh sẽ không từ bỏ, mà việc Cố Hạnh Nguyên đi ra ngoài không phải là một bí mật. Nếu thực sự muốn đấu với cô, đó phải là một cơ hội tuyệt vời.
Màn đêm dần được vén bức màn đen kịt.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên nghe điện thoại xong, không hề nghỉ ngơi ngồi trên giường, mặc dù cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi nhưng cô lại cảm thấy tràn đầy năng lượng cho cuộc gặp gỡ sắp tới với hai người già kia.
Có lẽ lần gặp gỡ lần này, có thể biết rõ Tiểu Trần đang trốn ở đâu. Điều này tạo bước tiến lớn đối với vụ án.
Điều này cũng khiến cho Cố Hạnh Nguyên từ khi biết được Bắc Minh Diệp Long đã dốc toàn lực để đấu thầu cho chính phủ, điều duy nhất khiến cô cảm thấy thoải mái.
"Cốc cốc cốc..." Vài tiếng gõ cửa giòn tan vang lên.
Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng bước xuống giường và mở cửa.
"Tiểu Vương vừa gọi điện nói đã liên lạc với ba mẹ của Tiểu Trần rồi, bảo chúng ta hãy về nhà cậu ấy đi. Bây giờ em chuẩn bị ngay đi, anh sẽ đợi ở dưới lầu." Vân Chi Lâm xoay người đi xuống lầu.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên vội vàng sửa sang lại một chút, cô cũng vội vàng chạy xuống lầu.
Sau khi gặp nhau ở đại sảnh của khách sạn, hai người vội vàng đi tới địa điểm gặp mặt đã thỏa thuận với Tiểu Vương- đình nhỏ trên hòn non bộ tiểu khu Viễn Dương.
Khi họ đến, Tiểu Vương đã ở đó đợi sẵn. Bây giờ cô ấy thay bộ đồ thoải mái hơn.
"Hai người tới rồi. Tôi đã nói với họ về chuyện của hai người, họ vô cùng vui vẻ, hơn nữa còn hi vọng anh chị có thể lập tức đi xem nhà."
“Được rồi, vậy bây giờ chúng ta đi qua xem một chút.” Vân Chi Lâm nói, cùng Cố Hạnh Nguyên đi theo Tiểu Vương vòng qua đình, đi xuống núi từ một con đường nhỏ bên trái, sau đó đi vào đối diện cửa chung cư.
Bố mẹ của Tiểu Trần sống trên tầng 15 của chung cư này.
"Anh Vân, anh thấy đấy, mỗi khu của chúng tôi chỉ có bốn hộ gia đình, hơn nữa lối đi ở giữa
không lớn lắm, chủ yếu là để nhường cho phần diện tích chung, sau đó chia đều cho bốn hộ gia đình ở cùng một tầng. Vả lại cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc sử dụng công cộng.” Tiểu Vương vừa nói, vừa bước ra cửa thang máy rồi rẽ trái. Sau khi đi qua một căn nhà, cô giơ tay nhẹ nhàng bấm chuông cửa đối diện.
Ngay sau đó cánh cửa mở ra.
Vân Chi Lâm vừa nhìn nhận ra là ông cụ mà họ thấy ở văn phòng bất động sản.
“Tiểu Vương, mọi người tới rồi, mau vào đi.” Vừa nói, ông ta vừa chậm rãi vẫy tay để bảo bọn họ vào nhà.
“Bác Trần, đây là người mà cháu gọi đến xem nhà.” Tiểu Vương mỉm cười chỉ vào Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm.
"Xin chào mọi người. Chuyện này đúng là làm phiền cô Tiểu Vương nhọc lòng. Nhà của cô ấy vẫn chưa được bán còn đưa khách hàng mới tới chỗ tôi. Thực sự khiến tôi cảm thấy hơi ngại. Hai người hãy từ từ thăm thú căn phòng đi, nếu cảm thấy hài lòng, chúng ta hẵng bàn bạc những chuyện sau này." Ông Trần vẫn rất lịch sự.
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên mỉm cười gật đầu và bắt đầu đi thăm quan khắp nơi.
“Bác Trần, nhà bác trang trí thật là đẹp, cháu nghe Tiểu Vương nói vừa mới sửa sang xong, còn chưa ở được mấy ngày đã vội vàng muốn bán đi, bác không thấy tiếc sao ạ?" Vân Chi Lâm nhìn căn nhà, vừa cất lời hỏi ông Trần đang cùng họ đi xem nhà.
Khi nói về điều này, ông Trần thở dài: "Haizz...không phải sao? Tôi thực sự không nỡ bán căn nhà này đi. Nhưng có cách nào nữa đâu, con trai tôi hiện đang cần gấp một khoản tiền. Mà tất cả tiền dành dụm được của hai ông bà già này đều dùng để mua căn nhà này hết rồi, còn tiền đâu ra, không còn cách nào đành phải bán đi để đưa tiền cho con trai.”
“Cho con trai của ông?” Khi Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên vừa nghe ông già nhắc đến con trai, biết đang nói đến ai.
Nhưng để không bị lộ mục đích của mình, họ phải giả vờ rằng mình không biết gì cả.
Khi ông già nhắc đến con trai mình, nhắm mắt lại với vẻ bất lực, vừa khe khẽ lắc đầu, vừa thở dài một tiếng. Có thể thấy, cậu con trai này chắc hẳn đã khiến ông lão phải tốn rất nhiều tâm tư.
Dường như đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Vương nghe chuyện này, sau khi do dự một chút nhanh chóng an ủi: "Bác Trần à, đừng như vậy. Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến bác phải bán căn nhà như thế"
Giờ phút này, Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên ngược lại không mở lời, dù sao so với Tiểu Vương, họ cũng chỉ là những người ngoài cuộc, là người có khả năng sẽ mua nhà mà thôi. Hơn nữa, vấn đề này chỉ có ông ấy tự mình nói ra thì mới hợp tình hợp lí. Nếu tự mình truy hỏi sẽ chỉ làm cho bầu không khí trở nên khó xử.
"Thành thực xin lỗi mọi người, vốn dĩ là đi xem nhà kết quả lại đến nghe chuyện làm loạn của thằng con tôi. Mọi người ngồi xuống ăn chút dưa đã.” Lúc này, cũng là bà đã gặp ở văn phòng bất động sản kia bước ra khỏi nhà bếp bưng một cái đĩa có vài lát dưa hấu đã cắt đẹp đẽ.
Trông dáng vẻ bà ấy vẫn run rẩy như vậy, điều này khiến mọi người nhìn thấy đều cảm thấy lo lắng thay.
“Bác gái, cứ để cháu ạ.” Cố Hạnh Nguyên không thể ngồi yên được nữa, nhanh chóng đi tới cầm lấy đĩa trái cây, một tay đỡ bà cụ nhích người từng chút một ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
“Ông già này, người ta tới đây xem nhà, không phải để nghe chuyện hỗn loạn của nhà này” Bà cụ vừa ngồi xuống, bắt đầu cằn nhằn trách móc ông cụ.
"Bác gái ơi, không thể nói như vậy được ạ. Gia đình bác gặp khó khăn cần bán nhà. Chúng cháu đã tới đây rồi, điều này chứng tỏ chúng ta có duyên. Còn về chúng cháu, ngoài mua nhà ra nếu còn có thể giúp thêm gì nữa nhất định chúng cháu sẽ làm ạ.”
Vân Chi Lâm lúc này cũng phải cất lời. Điều này cũng sẽ cho ông bà cụ giảm bớt âu lo, kể chuyện của con trai họ ra, giúp hai người sớm tìm thấy Tiểu Trần.
"Đúng đấy ạ, bác Trần, bọn họ đều là người tốt. Anh Vân này còn là luật sư. Nếu con trai bác có chuyện gì, anh ấy nhất định sẽ giúp được." Tiểu Vương cũng bắt đầu nói giúp cho họ.
Bác Trần thấy vậy thì không còn gì để nói nữa, nên dứt khoát kể lại toàn bộ sự việc hết một lượt. Điều này khiến Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên sau khi nghe xong cảm thấy có chút bất ngờ. Thực sự không ngờ lại thành ra như vậy
Ông bà Trần chỉ biết rằng con trai của họ không có chí cầu tiến, sau khi ở bên ngoài vài năm, họ đã nhờ người giúp con trai của họ tìm việc làm.
Vừa đúng lúc chính quyền địa phương đang tuyển dụng nhân viên thời vụ, vì vậy đã tuyển dụng con trai của họ.
Dù không biết cụ thể công việc là gì, con trai họ cũng không nhắc tới. Nhưng những điều đáng lo ngại lần lượt kéo đến. Không nói đến chuyện gì khác, mỗi ngày trở về nhà đều nồng nặc mùi rượu đã khiến hai ông bà lo lắng vô cùng.
Sau này, trong nhà thường có nhiều đồ đạc mới, có nhiều thứ xem ra rất đắt tiền. Khi hỏi tới, anh ta nói rằng được phát.