“Bọn họ muốn nuốt chửng miếng thịt mỡ này đây mà.”
Ngay lập tức trong phòng họp giống như có vô số con muỗi bay quanh.
Tiếng ‘vo ve’ vang lên liên tục.
Cục trưởng Quách cầm thiệp mời của Bắc Minh Diệp Long xem một lúc lâu, xác nhận đây là do bọn họ in và phát hành. Nhưng ông ta lại không hề có ấn tượng đã mời một công ty như vậy.
Được rồi, nhiều thêm một hai công ty cũng không quan trọng, dù sao khâu cuối cùng của đấu thầu cũng do mình quyết định.
“Được rồi, cậu trở về vị trí của mình đi. Vậy chúng ta chuẩn bị họp thôi.” Cục trưởng Quách xua xua tay với Bắc Minh Diệp Long.
Cùng lúc đó, ông ta cũng sai nhân viên làm việc ở đây đóng cửa lại. Ông ta cũng không muốn đang họp lại gặp thêm một tên giống Bắc Minh Diệp Long, nửa đường đi vào làm người ta mất hứng.
Cũng may, trong lúc họp, không còn có chuyện tương tự xảy ra.
Tại cuộc họp lần này, Cục trưởng Quách tuyên bố công khai đấu thầu ‘Thượng Hối Đô Thị’ chính thức khởi động, đồng thời tuyên bố chi tiết cụ thể và yêu cầu phía Chính phủ về đấu thầu lần này.
‘Thượng Hối Đô Thị’ là một công trình có lợi cho người dân, mỗi một phương diện đều áp dụng tiêu chuẩn và yêu cầu cao. Vì vậy trên thực tế, đối tượng thật sự có thể có thực lực nhận đều là các công ty và tập đoàn lớn mạnh.
Mà người đại diện cho công ty không có danh tiếng gì như Bắc Minh Diệp Long này, trong lúc vô hình đã bị gạt bỏ ra vòng ngoài rồi. Cho dù anh ta cũng là người của nhà họ Bắc Minh.
Về phần Cố Hạnh Nguyên, trong hội nghị lần này cô cũng đã trịnh trọng tuyên bố Bắc Minh Thị chính thức từ bỏ lần đấu thầu này. Điều này khiến một số tập đoàn đã thăm dò được tin tức từ sớm như được uống một viên thuốc an thần, cũng làm cho những tập đoàn không biết rõ tình hình nhìn thấy hi vọng, thật giống như chính mình thật sự trúng thầu rồi vậy.
Đối với tuyên bố này của Cố Hạnh Nguyên, Cục trưởng Quách cũng không cảm thấy bất ngờ. Chỉ có điều, đối với ông ta mà nói, đối mặt với cô mới là khó khăn lớn.
Bây giờ đã biết thân phận của Cố Hạnh Nguyên, hơn nữa Đường Thiên Trạch cũng đã cảnh cáo, không thể làm tổn thương đến cô, bằng không chỉ có thể chịu kết cục không tưởng tượng nổi.
Nhưng ở một mặt khác, ông ta vẫn không muốn bỏ qua cho Bắc Minh Thị.
Cục trưởng Quách đứng giữa hai ba con, quả thật gặp phải vấn đề lớn nhất cuộc đời này rồi.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên ở trong cùng một phòng họp, hơn nữa khoảng cách lại gần như vậy, thật sự cảm thấy có hơi lúng túng.
Mà Cố Hạnh Nguyên vốn cũng không có ý định tham gia hội nghị lần này, sở dĩ đến cũng chỉ là vì phía Chính phủ mời đến. Cho dù không nể mặt Cục trưởng Quách, cũng phải nể mặt Chính phủ.
Đương nhiên, cô cũng không phải là không muốn tham dự, ‘Thượng Hối Đô Thị’ không phải là công trình nhỏ, chỉ cần có thể tham gia cùng xây dựng. Ngoại trừ có thể mang lại lợi nhuận to lớn cho tập đoàn, đồng thời cũng có thể sáng tạo ra càng nhiều danh dự vang dội.
Loại chuyện được cả danh và lợi này, bây giờ lại vì mình...
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên vẫn có cảm giác tội lỗi với Bắc Minh Thị. Chẳng lẽ mình không tuyên bố rút lui, mà tiếp nhận quy tắc ngầm, để Bắc Minh Thị hưởng lợi mới là lựa chọn tốt nhất?
Trong cả quá trình họp, cô đều đang suy nghĩ vấn đề này. Chỉ là đáp án lấy được vẫn luôn không vượt qua được cửa ải bản thân, không vượt qua được cửa ải con cái, thậm chí cảm thấy nếu làm như vậy là có lỗi với Bắc Minh Thiện.
Cứ như vậy, cô suy nghĩ lung tung đến tận giây phút cuối cùng của cuộc họp.
“Tổng giám đốc Cố, đối với chuyện cô không thể tham gia đấu thầu lần này, thật sự khiến tôi cảm thấy tiếc nuối. Lát nữa có một bữa tiệc, tôi muốn mời cô tham gia.” Sau khi tan họp, Cục trưởng Quách đuổi theo bước chân Cố Hạnh Nguyên nói, ông ta muốn xoa dịu phần nào quan hệ lúng túng giữa bọn họ.
Bắc Minh Thị đã chủ động tuyên bố rút lui, như vậy cũng tương đương với việc để lại một con đường sống cho mình, cũng khiến mình không bị khó xử.
Mọi chuyện đã định, ông ta muốn lấy lòng Cố Hạnh Nguyên. Cũng không phải là ông ta có suy nghĩ không yên phận gì, mà là có phần muốn làm hòa. Dù sao người này chính là ‘cô cả’, chính mình thật sự không thể chọc vào.
Nếu muốn gió êm sóng lặng sống trong giới chính trị này, vẫn phải dựa vào ba cô – hậu trường vững chắc của mình.
Cái chuyện gì đây chứ...
Đối với việc đột nhiên Cục trưởng Quách lấy lòng, phản ứng đầu tiên của Cố Hạnh Nguyên là: có phải người này lại nghĩ ra thủ đoạn mới gì đến sỉ nhục mình hay không?
“Thật xin lỗi Cục trưởng Quách, cô chủ của tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, bữa cơm này không ăn được rồi.”
Không đợi Cố Hạnh Nguyên từ chối, Hình Uy đã chắn giữa bọn họ, đồng thời sầm mặt từ chối thay cô.
Cơn giận của Hình Uy đối với ông ta cũng không ít hơn Cố Hạnh Nguyên đối với ông ta là bao nhiêu. Tên ‘quan’ trước mắt này chính là tên đầu sỏ hại ông chủ mình ngồi tù.
Nếu như không phải vì thân phận của ông ta, thật sự rất khó có thể bảo đảm mình có thể đánh ông ta một trận nhừ đòn hay không.
“À... nếu đã như vậy thì tôi không giữ Tổng giám đốc Cố nữa.” Cục trưởng Quách liếc nhìn Hình Uy, ông ta không nhịn được nghĩ đến Bắc Minh Thiện vào đêm đó.
Ánh mắt kia cũng khiến trong lòng ông ta cảm thấy ớn lạnh.
Đồng thời, cũng không quên tìm cho mình một bậc thang đi xuống. Sau đó ông ta lại kêu gọi Tổng giám đốc của các tập đoàn khác tham gia bữa tiệc được mình tổ chức tiếp đó.
Đương nhiên, những người này không ai dám không nể mặt Cục trưởng Quách. Ông ta mới đến, cái gọi là ‘quan mới nhậm chức’, nếu đắc tội ông ta, vậy sau này sẽ không thiếu được khó khăn.
Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy làm như vậy, không thể nghi ngờ đã khiến người ngồi đây cảm thấy bọn họ là hai người ‘không biết điều’, cho dù bọn họ không tuyên bố rút lui, chỉ với cách làm như vậy, Bắc Minh Thị bọn họ đã bị loại ngay từ vòng sàng lọc đấu thầu đầu tiên rồi.
Đương nhiên, trong số đám người đó cũng không bao gồm Bắc Minh Diệp Long. Anh ta cảm thấy hành vi của Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy thật sự rất khác thường. Từ sau khi Bắc Minh Thiện biến mất đã như vậy rồi.
Đây là Bắc Minh Thiện bày mưu tính kế, hay là bọn họ cố ý làm bậy?
Là tay sai đắc lực của Bắc Minh Thiện, chắc hẳn Hình Uy không thể không biết quan hệ lợi hại trong này. Thế mà anh ta còn có thể ủng hộ Cố Hạnh Nguyên dưới tình huống như vậy.
Xem ra,
chắc chắn bọn họ có cất giấu bí mật.
Không đề cập đến chuyện đám người Bắc Minh Diệp Long tham gia bữa tiệc do Cục trưởng Quách tổ chức.
Hai người Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy vội vã rời khỏi Chính phủ.
“Cô chủ, chúng ta về thẳng Bắc Minh Thị sao?” Hình Uy ngồi ở ghế lái quay đầu hỏi Cố Hạnh Nguyên mặt không cảm xúc ở phía dưới.
Đưa tôi đến sở cảnh sát.
“Bắc Minh Thiện, người mà cậu sớm tối nhớ nhung đến thăm cậu rồi.” Người coi ngục nói xong, lấy chìa khóa bên hông mình ra mở cửa cho Bắc Minh Thiện.
“Nghe giọng điệu của anh, xem ra tâm trạng hôm nay không tệ.” Bắc Minh Thiện chậm rãi đứng dậy, ra cửa.
“Ha ha, đúng vậy, lát nữa sau khi tan làm tôi đi xem mắt.”
“Ồ? Anh đi xem mắt? Từ sau khi tôi vào đây, vẫn cho rằng anh là người làm ba rồi. Hơn nữa có lẽ đã có hai con.”
Coi ngục giương mắt nhìn anh: “So với trước kia, cậu hay nói đùa hơn rồi đấy. Tôi vẫn chỉ là trai tơ, nào giống một người ba có hai đứa con rồi hả?”
“Đương nhiên là nhìn mặt anh rồi, anh xem mấy nếp nhăn này đi, nhiều như vậy, lộ rõ giống hệt mạng lưới cao tốc. Lát nữa tan làm, trước khi đi xem mắt, tìm tiệm thẩm mỹ nào chăm sóc mặt mình cho kỹ. Tránh con gái nhà người ta tưởng là ba mẹ đến kiểm tra thay con cái.”
“Két két...” Cửa được mở ra.
Bắc Minh Thiện đi ra. Đương nhiên, bây giờ anh không cần giống như những phạm nhân khác, đi ra không cần phải đeo ‘còng tay’ sáng lấp lánh.
Coi ngục khẽ đấm một phát lên đầu vai Bắc Minh Thiện: “Cái miệng này của cậu đúng là không bỏ qua cho người nào, có người chê bai tôi như cậu sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có lẽ tôi cũng nên cân nhắc đề nghị của cậu một chút, cũng sắp bốn mươi rồi, khuôn mặt lại giống như ông lão năm mươi, cũng nên chăm sóc một chút. Chỉ là những người làm cảnh sát như chúng tôi, tiền trong túi eo hẹp lắm. Nếu không cũng không kéo dài đến bây giờ mà chưa kết hôn.”
Bắc Minh Thiện khẽ bật cười: “Đừng giả bộ giống như oán phụ ở chỗ này, không phải là thiếu tiền thôi sao, trái lại chuyện này không làm khó tôi được, trong người anh có mang theo giấy bút không?”
“Anh muốn cái đó làm gì?” Coi ngục nghi ngờ liếc nhìn anh, nhưng vẫn lấy bút mực và xấp giấy nhớ từ trong túi mình ra đưa cho Bắc Minh Thiện.
Khi nhận giấy bút, bọn họ đã đi đến cửa phòng tiếp đón. Bọn họ dừng bước, Bắc Minh Thiện quay người đặt xấp giấy lên trên tường, sau đó nhanh chóng viết một địa chỉ và ký tên mình vào rồi đưa cho coi ngục.
“Đến lúc đó anh cầm cái này qua, bọn họ sẽ xử lý tất cả giúp anh. Bình thường các anh thường nói: thay đổi triệt để, làm người thêm một lần nữa. Tôi phát hiện câu này không chỉ thích hợp đối với tội phạm, mà cũng rất thích hợp với các anh.”
Coi ngục nhận lấy giấy, cau mày nhìn lên đó. Ở trên đó viết một cái địa chỉ, còn viết một cái tên: Trung tâm làm đẹp Bóng Đêm.
Bắc Minh Thiện đi vào phòng tiếp đón, bên trong chỉ có một mình Cố Hạnh Nguyên đang ngồi.
Anh đi đến trước mặt cô, lấy một chiếc ghế đẩu dưới đáy bàn ra ngồi xuống. Trên mặt anh vẫn mang theo nụ cười khi tán chuyện với coi ngục vừa rồi.
Khi bọn họ định nói chuyện, tên coi ngục kia từ bên ngoài nhô đầu vào: “Để cảm ơn sự hào phóng của cậu, tôi không ở bên trong làm kỳ đà cản mũi hai người nữa.” Nói xong, còn nháy mắt với Bắc Minh Thiện.
“Đã nhiều tuổi vậy rồi, anh cũng phải nắm chặt cơ hội đấy.” Bắc Minh Thiện lập tức đáp lại một câu.
Chờ đến khi cửa phòng tiếp đón đóng lại, Bắc Minh Thiện nghiêng đầu liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên vẫn im lặng không nói: “Sao vậy, mấy ngày không gặp sao em thành người câm rồi? Hôm qua tôi nghe tên Vân Chi Lâm kia nói, không ai bắt nạt em mà.”
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên không thể xem như không có chuyện gì như anh, cô luôn cảm thấy có loại cảm giác tội lỗi với anh.
“Hôm qua Vân Chi Lâm đã đến, vậy chứng tỏ anh đã biết chúng ta không thể tìm được người có thể giúp anh, hơn nữa dường như cũng làm đứt mất manh mối ở Thành phố C này... Anh nói xem có phải tôi ngu lắm không? Tổng giám đốc làm không tốt, trợ lý làm không tốt, thậm chí ngay cả một người có tác dụng với anh cũng không tìm được...”
Cô thật sự có loại cảm giác tức giận vì bản thân càng ngày càng vô dụng.
Bắc Minh Thiện nhìn dáng vẻ yếu ớt cô lộ ra trước mặt mình, đây thật sự là một chuyện rất hiếm thấy, trước kia cô sẽ không như vậy.
Trong lòng anh cảm thấy hơi khó chịu, đây cũng không phải là bởi vì không nhìn thấy hi vọng giành lại được tự do cho bản thân, mà là bởi vì người phụ nữ ở trước mặt này.
Không thể không thừa nhận, bây giờ vị trí của cô trong lòng anh ngày càng quan trọng. Nếu là trước kia, chắc hẳn sẽ không phải là như vậy, công việc và xã giao hàng ngày, cùng với phải đối mặt với những người của nhà họ Bắc Minh đều sẽ tiêu hao gần như toàn bộ tinh thần và thể lực của anh.
Vì vậy, những lúc nhàn rỗi, anh không muốn tốn quá nhiều tâm trí và sức lực vào trong vấn đề tình cảm. Điều này khiến cho khoảng cách giữa bọn họ lúc xa lúc gần, hoặc có thể nói lúc xa nhiều vô số.
Còn lúc gần... đó cũng chỉ là mong muốn đơn phương của chính anh.