Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Đều có nỗi khổ trong lòng như nhau


trước sau

Lạc Hàn cũng không muốn khiến cô nhìn mình bằng con mắt căm thù như vậy, sau khi thấy lời giải thích của mình không hiệu quả, cuối cùng anh ta vô cùng thần bí lấy một chứng kiện từ trong túi áo ra: “Cô Cố, đây là giấy chứng nhận của tôi.” Nói xong, anh ta đưa cuốn sổ nhỏ màu đỏ cho Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên nghi hoặc cầm lấy cuốn sổ đó, mở ra, vừa nhìn vào bên trong, cô bèn thấy một tấm thẻ. Ảnh trên thẻ là Lạc Hàn, bên dưới ảnh là số hiệu và họ tên của anh ta.

Bên dưới tên là chức vụ của anh ta: Tổ Trưởng tổ điều tra tham nhũng.

Xem đến đây, cô không khỏi hít một ngụm khí lạnh, chẳng trách cái gì anh ta cũng biết, hóa ra là vì vậy. Nhưng, về chuyện của Cục Trưởng Quách, hẳn là không có ai tố cáo ông ta, vậy vì sao lại bị đám người Lạc Hàn để mắt tới chứ?

Một dấu hỏi chấm to đùng hiện ra trong đầu Cố Hạnh Nguyên.

Nhưng chuyện này cũng coi như một liều thuốc an thần đối với Cố Hạnh Nguyên, ít nhất có thể chứng minh Lạc Hàn không hề đứng trên lập trường đối nghịch với cô, cũng có nghĩa là ngày tháng Bắc Minh Thiện giành lại tự do chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

“Ngài Lạc, trả lại anh.” Cố Hạnh Nguyên trả lại cuốn sổ cho Lạc Hàn.

Lạc Hàn cầm lấy giấy chứng nhận nghề nghiệp của mình, rồi cất lại vào trong túi áo: “Cô Cố, cho dù trước đây chúng ta có hiểu nhầm gì, tôi nghĩ, sau khi cô xem xong thứ này, có lẽ sẽ không còn ý kiến khác thường nào nữa đâu, đúng không? Nhưng mà, tôi hi vọng có thể nhờ cậy cô một chuyện, đó chính là mong cô hãy giữ bí mật về thân phận của tôi.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Anh yên tâm. Đúng rồi, Kiều Kiều biết không?”

“Con bé cũng không biết. Có lẽ hiện giờ, con bé vẫn cho rằng anh trai mình là một nhân vật thần bí, hoặc là một người vô công rồi nghề nào đó chẳng hạn. Tóm lại là không quan trọng, hai anh em tôi từ trước đến nay chưa từng nào luận những chuyện liên quan đến vấn đề này, cho nên mong cô cũng giữ bí mật với con bé.”

“Thật không ngờ, anh lại làm việc này. Vậy ban đầu, anh làm gia sư cho Dương Dương cũng là để che giấu thân phận ư? Ngược lại, tôi muốn phỏng vấn anh một chút: Có phải công việc này cũng kích thích giống như làm đặc vụ hay không?”

Lạc Hàn nhìn Cố Hạnh Nguyên, thản nhiên mỉm cười: “Thật ra cũng không thần bí như vậy. Tôi phải sửa lại ý của cô một chút, hiện giờ nghề đó được gọi là “Đặc công” chứ không phải là “Đặc vụ”. Từ này của cô nghe có vẻ như tôi có vấn đề về tâm lý vậy. Nói như thế nào nhỉ? Nếu so sánh với đặc công, thì công việc của chúng tôi vẫn kém họ một bậc. Họ làm đối ngoại, còn chúng tôi thì làm đối nội.”

“Thật ngại quá, khiến anh chê cười rồi. Anh bắt đầu có thân phận này từ lúc nào?” Mức độ tò mò của Cố Hạnh Nguyên không hề thuyên giảm, hiếm khi gặp được nhân vật mang lại cho người ta cảm giác thần bí như vậy, đương nhiên không thể thỏa mãn tính tò mò rồi.

Không vì nguyên nhân gì khác cả, tích lũy một chút tư liệu sống, cũng coi như tăng thêm một vài sắc thái khác nhau cho cuốn sách mới của cô.

Lạc Hàn uống một ngụm sữa chua xen lẫn nước ép trái cây được pha chế đặc biệt, hoặc có thể gọi nó là nước ép trái cây vị sữa chua: “Tôi làm công việc này từ rất sớm, đến bây giờ, không chỉ là em gái mà ngay cả ba mẹ tôi cũng không biết. Hiện giờ, có lẽ hai người họ vẫn đang đau đầu nhức óc về công việc lông bông của tôi, nhưng cũng không còn cách nào khác cả.”

“Thế vì sao anh lại tiết lộ thân phận của mình cho tôi? Lẽ nào không sợ tôi tiết lộ ra ngoài ư?” Cố Hạnh Nguyên càng tò mò về chuyện này hơn, bởi vì suy cho cùng cô cũng chỉ là người ngoài.

Ngay đến cả người nhà, Lạc Hàn cũng không muốn nói, nhưng anh ta lại nói cho một người không hề có chút liên quan nào như cô, quả thật khiến người ta tò mò.

“Bởi vì tôi có thể nhìn ra, cô là một người tốt và lương thiện. Vốn dĩ, tôi cũng đang do dự, không biết có nên nói cho cô nghe hay không, nhưng trực giác lại mách bảo tôi rằng, có thể.” Lạc Hàn không hề nhìn Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt của anh ta từ đầu tới cuối vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng ngời, vô cùng có thần.

Mặc dù thiếu đi sự lạnh lùng giống như Bắc Minh Thiện, nhưng anh ta lại có nhiều hơn vài phần tận tâm.

“Thật không ngờ, những người làm nghề này như các anh cũng tin vào trực giác. Tôi luôn cho rằng, mỗi người các anh chắc hẳn đều công tư nghiêm minh, có chết cũng phải tuân thủ quy tắc làm việc. Chứng cứ mới là thứ duy nhất các anh tin tưởng.” Đương nhiên, những thứ cô nói cũng đều do cô xem trên ti vi mà ra.

Ở một mức độ nào đó mà nói, công việc của họ cũng tương tự như luật sư, chứng cứ là thứ có giá trị tin tưởng cao nhất.

“Cô Cố, xem ra, sự xuất hiện của tôi đã khiến cô có cái nhìn mới về ngành nghề của chúng tôi. Nhưng tôi cũng rất vui, những người làm trong ngành này như chúng tôi chính là phải sống một cuộc đời hai mặt. Đặc biệt là phải giấu đi thân phận của mình với bạn bè, người nhà, người yêu, con cái… Đôi khi, đây là một chuyện rất đau khổ.”

Lạc Hàn thong thả thốt ra tiếng lòng của mình, đã lâu lắm rồi, anh ta không nói những lời không chút cấm kỵ nào như lúc này.

Về điểm này, Cố Hạnh Nguyên dường như cũng đồng cảm sâu sắc: “Đúng vậy, cảm giác có bí mật đè nén trong lòng, quả thật là một chuyện khiến con người ta cảm thấy vô cùng dằn vặt.”

Sau khi thổ lộ tiếng lòng của mình, Lạc Hàn dường như có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, anh ta lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Anh ta quay lại nhìn Cố Hạnh Nguyên lần nữa: “Hình như chúng ta đã nói lạc đề rồi thì phải, sao lại biến thành cô hỏi tôi thế này.”

Sau khi giúp Lạc Hàn hoàn toàn buông bỏ khúc mắc trong lòng, Cố Hạnh Nguyên bèn mỉm cười: “Ngài Lạc, thật xin lỗi. Cho dù với tư cách là nhà văn hay là luật sư, tôi đều rất tò mò.”

Lạc Hàn gật đầu: “Quả thật là như vậy. Được rồi, vậy hai chúng ta có phải nên quay trở lại chủ đề khi nãy hay không? Nếu cô cảm thấy hiện giờ tiện nói chuyện.”

“Không vấn đề gì cả, thật ra chuyện này đã đè nén trong lòng tôi một khoảng thời gian rất lâu rồi. Hơn nữa, đối với những chuyện đã xảy ra và gặp phải trong quá trình đó, tôi thật sự cảm thấy không biết phải giãi bày, khiếu nại như thế nào.”

Cố Hạnh Nguyên đã biết thân phận thật của Lạc Hàn, do đó cô cũng buông bỏ được tâm lý phòng bị ban đầu. Cô kể lại rõ ràng một lượt chuyện xảy ra ngày hôm đó và chuyện Bắc Minh Thiện bị liên lụy cho anh ta nghe.

Lạc Hàn đã nắm rõ một phần câu chuyện, cũng không sai lệch so với lời Cố Hạnh Nguyên nói. Về phần sau
này, Bắc Minh Thiện cũng bị liên lụy, chuyện này quả thật khiến anh ta bất ngờ.

“Cô Cố, không giấu gì cô, tôi cũng chỉ là vô tình nên mới để mắt tới Cục Trưởng Quách. Khoảng thời gian, khi ông ta từng ở thành phố C, trên phố có một vài tin đồn về ông ta. Cô cũng biết, loại chuyện này luôn là không có lửa làm sao có khói, nhưng “dân không tố cáo, quan không truy xét”, cho nên tôi cũng không còn cách nào khác.”

“Vậy vì sao anh lại đến tìm tôi?” Ngay từ lúc bắt đầu, Cố Hạnh Nguyên đã muốn làm rõ vấn đề này. Dù sao xét vể phương diện chính trị, chuyện này cũng không vẻ vang cho lắm, nên nó đã bị che đậy, bị ém đi. Ngoại trừ người trong cuộc và tòa án biết chuyện, thì không còn ai khác biết nữa cả.

“Lẽ nào cô quên mất thân phận của tôi rồi hay sao?” Lạc Hàn nói, rồi vỗ vỗ ngực mình, đó chính là vị trí anh ta để giấy chứng nhận thân phận.

Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Tôi suýt nữa quên mất, anh đương nhiên có cách làm của riêng mình.”

“Vậy bước tiếp theo cô định làm như thế nào?” Lạc Hàn rất muốn nghe thử suy nghĩ của Cố Hạnh Nguyên.

“À…” Cố Hạnh Nguyên thở dài một tiếng, lộ rõ vẻ mặt không biết phải làm sao: “Mặc dù tôi là nhân chứng, cũng có thể nói là người bị hại, nhưng lại không có cách nào chống lại ông ta. Anh không nhìn thấy ư? Bắc Minh Thiện vì chuyện này mà bị họ tăng thêm tội danh, nhốt vào tù. Tôi muốn tìm luật sư, nhưng gần như không có ai tiếp nhận vụ án này, chỉ có duy nhất người bạn tốt của tôi – Vân Chi Lâm cố hết sức giúp đỡ.”

“Vân Chi Lâm là luật sư đại diện của hai người?” Chuyện này khiến Lạc Hàn cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn chắc chắn gật đầu: “Đây cũng giống phong cách làm việc của anh ta, không sợ cường quyền, có thể đứng ra hứng mũi chịu sào. Ba tôi quả thật đã không nhìn nhầm anh ta. Chỉ là tôi không ngờ, một Cục Trưởng như Cục Trưởng Quách lại có thể khiến tất cả luật sư từ chối giúp đỡ hai người. Một mình ông ta chắc chắn là không làm được, có lẽ còn có thế lực nào đó đứng đằng sau chống lưng cho ông ta.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Anh nói không sai, quả thật là có người chống lưng cho ông ta.” Khi cô nói đến đây, tâm trạng cũng bắt đầu trở nên rối rắm.

Bởi vì cho dù nói như thế nào, Lý Thâm cũng là ba ruột của cô. Cho dù cô không hài lòng và có thành kiến với mọi việc làm của ông ta, nhưng loại tình thân máu mủ ruột già này vẫn từng chút từng chút thấm vào trái tim cô.

Lạc Hàn nhíu mày: “Xem ra phương hướng điều tra của tôi phải thay đổi một chút rồi. Nếu không tóm được người đứng đằng sau chống lưng cho ông ta, thì chuyện này có vẻ như sẽ không thu được kết quả. Cô Cố, cảm ơn những tư liệu mà cô cung cấp, tôi sẽ nghĩ cách tiếp tục điều tra đến cùng chuyện này, cũng nhờ cô chuyển lời đến ngài Bắc Minh, tôi sẽ đòi lại công bằng cho mọi oan ức mà anh ấy phải chịu đựng.”

“Cảm ơn sự ủng hộ và giúp đỡ của anh vào thời điểm chúng tôi gặp khó khăn nhất.” Cố Hạnh Nguyên rất muốn nói cái tên “Lý Thâm” ra, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn nhẫn nhịn không nói gì cả.

Cô đã lên kế hoạch ổn thỏa rồi, có lẽ nên tìm thời gian thích hợp gặp mặt, nói chuyện với ông ta. Đây là cơ hội cuối cùng cô dành cho ông ta. Nếu ông ta vẫn u mê không tỉnh ngộ, cô sẽ chọn cách nói hết mọi chuyện cho Lạc Hàn.

Lạc Hàn liếc nhìn đồng hồ: “Cô Cố, không còn sớm nữa, ngày mai, chúng ta còn có việc cần phải làm.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Được rồi, ngài Lạc, đám người Cục Trưởng Quách rất xảo trá, anh nhất định phải thật cẩn thận.”

Sau khi Cố Hạnh Nguyên và Lạc Hàn nói chuyện qua loa với nhau, tình trạng mất ngủ thường xuyên quấy rầy cô gần như đã được cải thiện, giống như được uống một liều thuốc an thần, ngủ một mạch đến tận khi trời sáng.

Trời vừa sáng, căn biệt thự nhỏ ngày thường vốn dĩ khá náo nhiệt, giờ phút này càng trở nên náo nhiệt hơn. Hôm nay là ngày Lạc Kiều trở về nhà mẹ đẻ.

Khi Cố Hạnh Nguyên đi xuống tầng, nơi này ngoại trừ cô thì còn những người khác. Hơn nữa mỗi người đều đã mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị ăn sáng. Ngay đến cả Dương Dương mỗi ngày đều phải bất đắc dĩ lôi dậy khỏi giường cũng vô cùng phấn khởi, sắc mặt hồng hào, ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ăn.

“Hôm nay mọi người đều dậy sớm thật đấy, Kiều Kiều, mọi người không cần sang sớm như vậy đâu.”

“Sao lại không cần chứ, hôm nay là ngày đầu tiên chú Hỏa Thần đến nhà chúng tớ. Mặc dù bên nhà ba mẹ tớ không thiếu thứ gì, nhưng cũng không thể để con rể tay không đi đến được. Mua một chút đồ ăn ngon, dỗ dành họ vui vẻ. Nếu không lỗ tai của tớ sợ là mấy ngày nữa cũng không được yên tĩnh đâu.” Lạc Kiều ôm cục cưng trong lòng, lúc này đang cho cậu nhóc bú sữa mẹ.

“Khụ khụ…” Lạc Hàn đột nhiên ho khan hai tiếng, bày ra dáng vẻ anh lớn, trợn mắt nhìn em gái, khiển trách: “Cái gì mà dỗ dành họ chứ? Chẳng lẽ ý em muốn nói, em về nhà gặp ba mẹ là để dỗ dành, vui đùa với họ sao? Là em làm sai, em nên về nhà ngoan ngoãn thừa nhận lỗi sai với ba mẹ mới đúng.”

Lạc Kiều vẫn giống như một cô bé, sau khi bị khiển trách thì lập tức rụt cổ lại nhìn anh trai, sau đó dí dỏm thè lưỡi ra, nói: “Em biết rồi, ông anh già của em. Haz, anh đừng suốt ngày chỉ biết nói em nữa, được không hả? Ba mẹ lo lắng là đúng, nhưng chẳng nhẽ anh không khiến ba mẹ lo lắng ư?”

“Anh làm sao?” Lạc Hàn trưng ra gương mặt vô tội: “Em đừng có chuyển chủ đề, hiện giờ đang nói chuyện của em, anh phải khiến em có thái độ đúng đắn, nghiêm chỉnh. Bây giờ tốt xấu gì cũng đã làm mẹ rồi, sao vẫn giống như một đứa trẻ thế không biết!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện