Thật ra chuyện này cũng không khó nhìn ra. Cô làm tổng giám đốc của một tập đoàn, các số liệu vẫn khá đầy đủ. Đặc biệt là lúc Bắc Minh Diệp Long tuyên bố mình sẽ tham gia đấu thầu ở trước mặt mọi người, Hình Uy cũng đã đặt tất cả số liệu của tập đoàn Thịnh Bắc Minh lên bàn làm việc của Cố Hạnh Nguyên.
Cô thật sự không hiểu được, buổi đấu thầu hôm đó cô cũng có mặt, cô có thể thấy được cục trưởng Quách không hề cảm thấy hứng thú với anh ta. Truyện Full
Sao có thể để anh ta lấy được hạng mục?
Sau khi cô suy nghĩ một lúc thì nhanh chóng hiểu ra: Trong chuyện này chắc chắn có âm mưu. Lý Thâm, Đường Thiên Trạch, cục trưởng Quách, Bắc Minh Diệp Long, trong bốn người này thì Lý Thâm là người đứng đầu, Đường Thiên Trạch là người làm việc. Mà Bắc Minh Diệp Long và cục trưởng Quách là hai quân cờ trong tay bọn họ. Chẳng qua lúc trước Bắc Minh Diệp Long tiếp xúc với những người khác, ít nhất Bắc Minh Diệp Long cũng không biết lý lịch của cục trưởng Quách.
Nhưng lần này chắc chắn có người cố ý sắp xếp cho Bắc Minh Diệp Long trúng thầu.
Không nghĩ tới bọn họ lại dùng chiêu này.
Cho dù Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ ra được mọi người thì cũng không có ích gì.
Hiện tại bọn họ nắm quyền chủ động ở trong tay, cô cũng chỉ có thể rơi vào thế bị động. Xem ra chỉ có thể im lặng theo dõi tình hình. Có câu nói: Nếu là phúc thì không phải là họa, đã họa thì không tránh khỏi.
Lúc Bắc Minh Diệp Long quay về tập đoàn Bắc Minh Thị thì cảnh tượng trước mắt làm cho anh ta hoảng sợ.
Anh ta thấy sân trước tập đoàn đầy nhân viên Bắc Minh Thị. Bọn họ nhìn thấy xe của Bắc Minh Diệp Long chạy tới thì lập tức vỗ tay.
Hình ảnh này thật sự rất chấn động.
Bắc Minh Diệp Long chỉ có thể dừng xe lại, anh ta xuống xe tỏ vẻ cảm ơn đối với những người ủng hộ mình.
Nửa tiếng sau Bắc Minh Diệp Long mới quay về văn phòng của mình.
"Cảm giác được mọi người ủng hộ không tệ đúng không. Lúc trước tôi nói anh nhất định phải tham gia. Quả nhiên anh vừa tham gia đã có thu hoạch lớn." Đường Thiên Trạch tỏ vẻ đã sớm đoán được.
Nhưng lúc này Bắc Minh Diệp Long không ngủ quên trên chiến thắng. Anh ta bắt đầu nghĩ lại rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Vì sao dưới tình huống anh ta không có lợi vẫn có thể lấy được vinh hạnh đặc biệt này chứ? Nhất định không phải do kế hoạch đấu thầu của anh ta.
Có lẽ còn có nguyên nhân khác ở trong đó.
"Cậu Bắc Minh, anh còn ngây người ở đó làm gì? Tôi cảm thấy hiện tại là thời điểm tốt nhất, thời điểm thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của chúng ta."
Bước tiếp theo trong kế hoạch...
Đường Thiên Trạch nói câu này cũng là nhắc nhở Bắc Minh Diệp Long.
"Hiện tại vẫn hơi sớm. Dù sao hiện tại Bắc Minh Thị cũng không có bao nhiêu người ủng hộ tôi." Bắc Minh Diệp Long vẫn có chút băn khoăn.
"Cậu Bắc Minh, hiện tại anh vẫn chưa phát hiện được tình hình đã thay đổi về phía mình." Đường Thiên Trạch nói xong thì chỉ vào hợp đồng trên bàn làm việc: "Đó là lợi thế lớn nhất của anh. Đây là thuốc trợ tim cho các nhân viên của Bắc Minh Thị. Chỉ cần anh cầm nó thì không sợ người khác phản đối anh, bao gồm cả tổng giám đốc."
Lời đề nghị của Đường Thiên Trạch làm cho Bắc Minh Diệp Long có chút do dự, nhưng lời nói sau đó của anh ta làm cho Bắc Minh Diệp Long hoàn toàn gạt bỏ sự nghi ngờ.
Đúng là như vậy, nếu hiện tại anh ta nắm át chủ bài trong tay thì sao không đánh ra chứ. Có lẽ anh ta bỏ qua cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Anh ta nghĩ đến đây thì lập tức cầm lấy điện thoại chuẩn bị 'thừa thắng xông lên'.
Cố Hạnh Nguyên không còn tâm trạng làm việc, trong đầu chỉ suy nghĩ cách đối phó thế nào. Cô biết rõ những thiếu sót về tài chính và nhân lực của Bắc Minh Diệp Long không đủ cho một công trình lớn như thế.
Nếu anh ta yêu cầu được hỗ trợ thì cô nên trả lời thế nào? Lúc trước anh ta làm trò hứa hẹn trước mặt mọi người: Anh ta sẽ đưa toàn bộ lợi nhuận cho Bắc Minh Thị.
Nếu nói như vậy, người ta muốn được hỗ trợ thì mình không thể từ chối.
Cô lấy tiền của người ta lại không hỗ trợ, sao có thể làm như thế. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì thể diện của tập đoàn Bắc Minh Thị sẽ đi đâu chứ?
Còn nếu cô đồng ý với yêu cầu của Bắc Minh Diệp Long thì lời hứa rút khỏi hạng mục này của mình trước mặt người trong ngành sẽ trở thành rỗng tuếch.
Nói không giữ lời cũng có nghĩa sẽ bị đồng nghiệp mắng chửi.
Thật là, cô vừa nhảy khỏi một hố, lại rơi vào một hố khác. Hơn nữa, hố này còn sâu hơn hố trước đó.
Cứ theo đà này thì sớm muộn gì cũng hoàn toàn ngã vào đó.
Đối mặt với tình huống như vậy, Hình Uy cũng không có ý kiến gì. Xem ra chỉ có thể lại đi tìm Bắc Minh Thiện tới nghĩ cách vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nhưng điều làm cho cô do dự là lúc trước Bắc Minh Thiện cũng cho phép cô rời khỏi cục diện rối rắm gì, chẳng qua cô kiên quyết hoặc nói là cố chấp, cũng không muốn từ bỏ như thế.
Đúng lúc này, cửa văn phòng của cô được mở ra, Bắc Minh Diệp Long đi vào.
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy anh ta đi vào thì trái tim đập mạnh, đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
"Trưởng phòng Bắc Minh, chúc mừng anh, cuối cùng cũng trúng thầu như anh mong muốn." Cô cố gắng ra vẻ tự nhiên.
Bắc Minh Diệp Long nhàn nhạt cười: "Em nói đùa. Sở dĩ anh có ngày hôm nay là vì lúc trước em tuyên bố Bắc Minh Thị rút khỏi hạng mục. Nói cách khác hôm nay Bắc Minh Thị mới trúng thầu. Chẳng qua anh từ đại diện Bắc Minh Thị biến thành đại diện cho Thịnh Bắc Minh mà thôi."
Mặc dù anh nói như vậy nhưng trong lòng bọn họ hiểu rõ. Nhất là Cố Hạnh Nguyên, trong lòng cô vẫn luôn thầm kêu khổ. Bắc Minh Thị đắc tội với cục trưởng Quách, ngoại trừ cô và Hình Uy thì người khác không thể biết được.
"Vậy trưởng phòng Bắc Minh... Không, em phải gọi là anh tổng giám đốc Bắc Minh của tập đoàn Thịnh Bắc Minh mới đúng.
Em nghĩ lúc này anh dùng thân phận này để đến đây. Anh đặc biệt đến đây thông báo tin tức tốt này cho em hay là còn có mục đích khác?" Để Bắc Minh Diệp Long nói ra thì không bằng cô tự nói ra.
"Cố Tổng, không cần phân biệt Bắc Minh Thị và Thịnh Bắc Minh rõ ràng như vậy. Thịnh Bắc Minh chỉ là công ty nhỏ của Bắc Minh Thị mà thôi, dù sao chúng ta cũng là người một nhà."
Bắt đầu lôi kéo làm quen, xem ra lần này Bắc Minh Diệp Long thật sự muốn Bắc Minh Thị gánh vác toàn bộ công trình lần này.
Cứ như vậy thì giống như Bắc Minh Thị đổi cách thức lấy được hợp đồng của chính phủ. Đây là một nước cờ tốt, cô gánh lấy danh tiếng xấu, mà Bắc Minh Diệp Long nhận danh tiếng tốt, lấy được lòng người.
Chẳng lẽ cô thật sự phải ngậm bồ hòn làm ngọt sao?
Cố Hạnh Nguyên đang rối rắm nên đối phó với Bắc Minh Diệp Long thế nào, đối phó với vấn đề khó khăn này ra sao.
"Cố Tổng, lần này anh đến đây không phải vì chuyện khác, mà là mời em tham gia cuộc họp do anh chủ trì. Không biết hiện tại em có thời gian hay không?"
Bắc Minh Diệp Long nhìn cô, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên, nhưng anh ta lại mang theo sát ý.
Cố Hạnh Nguyên có thể cảm nhận được lúc này khí thế của anh ta hoàn toàn khác với khi anh ta ăn cơm với mình.
Điều này có nghĩa là Bắc Minh Diệp Long chọn bắt tay với Đường Thiên Trạch.
"Được, em sẽ đến." Cố Hạnh Nguyên cũng chỉ có thể sảng khoái đồng ý. Lúc này cô càng không thể để anh ta coi thường.
"OK." Bắc Minh Diệp Long nhận được đáp án hài lòng thì xoay người rời đi, lúc anh ta đi đến cửa thì bổ sung một câu: "Đúng rồi, anh vẫn chưa nói địa điểm họp, tại phòng họp chủng ta thường xuyên họp ở đó. Toàn bộ trưởng phòng của tập đoàn và người có mặt mũi cũng sẽ đó mặt."
Hình Uy nhìn Bắc Minh Diệp Long rời đi thì đi đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên nói: "Thưa cô, tôi thấy chỉ sợ lần này là một buổi Hồng Môn Yến."
Cố Hạnh Nguyên thở dài: "Hồng Môn Yến thì thế nào, chuyện nên xảy ra thì sớm muộn cũng xảy ra." Cô nói xong thì thu dọn đồ đạc một chút rồi đi đến phòng họp.
Lúc cô bước đến phòng họp thì thấy bên trong đã ngồi đầy người. Hơn nữa bên cạnh ghế tổng giám đốc của cô có thêm một chiếc ghế.
Anh ta có ý gì? Hai bên trái phải của tổng giám đốc vốn trống khống, nếu không được cho phép thì không thể tùy tiện thêm ghế ngồi.
Cố Hạnh Nguyên không khỏi nhíu mày, cảm giác tình hình không hề lạc quan.
"Cố Tổng tới rồi. Người cũng đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu họp thôi." Bắc Minh Diệp Long nói, sau đó anh ta đi từ hàng phía sau bàn họp đến hàng phía trước, kéo chiếc ghế vừa được thêm ra rồi ngồi xuống.
"Cố Tổng, mời cô ngồi." Bắc Minh Diệp Long nhìn Cố Hạnh Nguyên nói.
Cố Hạnh Nguyên có chút không thoải mái, làm gì vậy? Anh ta không đặt cô vào mắt đây mà.
Nhưng cô cũng không thể đứng ở cửa trước mặt mọi người được, làm gì giống với tổng giám đốc.
Cô nhắm mắt ngồi ở chỗ của mình.
Cố Hạnh Nguyên vừa ngồi xuống thì nghe Bắc Minh Diệp Long tiếp tục nói: "Mọi người, hôm nay tôi mời mọi người đến đây là muốn thương lượng một chuyện với mọi người. Vì thế tôi cũng mời một số cổ đông của Bắc Minh Thị tới. Nhưng tôi chỉ không mời tổng giám đốc trước đó của Bắc Minh Thị là anh Bắc Minh Thiện. Tôi hoàn toàn không biết anh ta ở đâu. Nhưng anh ta cũng chỉ là tổng giám đốc trước đó nên có thể không cần tham gia cuộc họp này."
Anh ta muốn làm gì? Bắc Minh Diệp Long lại mời cổ đông của Bắc Minh Thị đến đây, có vẻ muốn tuyên bố chuyện lớn.
Cô nên làm gì bây giờ, Bắc Minh Diệp Long quá nóng vội, liên tục nhảy khỏi vị trí, chuẩn bị thương lượng trực tiếp với cổ đông.
Rõ ràng muốn làm cho cô mất quyền lực ở trong Bắc Minh Thị.
"Trưởng phòng Bắc Minh, anh gọi chúng tôi đến đây là có chuyện cần tuyên bố sao?" Có người ở phía dưới đột nhiên hỏi một câu.
"Đương nhiên là có chuyện cần tuyên bố. Hơn nữa cho dù là đối với tôi hay là mọi người đang ngồi ở đây cũng có liên quan rất lớn đến chuyện này. Tôi nghĩ mọi người cũng biết cách đây không lâu, tôi đã thành công lấy được hợp đồng 'Thượng Hối Đô Thị'." Bắc Minh Diệp Long vừa nói vừa giơ cao văn bản đã đóng dấu đỏ trong tay lên.
Bắc Minh Diệp Long đưa ra văn bản hợp đồng đã đóng dấu đỏ giữa mình và cục trưởng Quách.
Những người đang ngồi không hẹn cùng nhau vỗ tay.
"Mọi người cũng biết không trước đây ở trong phòng họp này, Cố Tổng tuyên bố quyết định Bắc Minh Thị rời khỏi lần đấu thầu này. Lúc đó các hạng mục trong tay Bắc Minh Thị chúng ta cũng gần kết thúc. Cần phải có một hạng mục mới. Tuy rằng tôi không biết Cố Tổng suy nghĩ gì, nhưng tôi cho rằng những quyết định của cô ở Bắc Minh Thị trước kia đều là sai lầm."
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở chỗ của mình, từng câu từng chữ của anh ta đánh mạnh vào lòng cô. Nhưng cô lại không hề phản bác lại.