Thế giới 1 : Thanh xuân vườn trường
《Ông nội cùng mẹ chồng tác hợp, cầu hôn, nhiệm vụ thành công》
Chỉ đăng tại wp @camanvan
Không đọc web reup khác, kiếm tiền bất hợp pháp.
Thời gian Tú Chiêu bên Lục Quân ngày càng dài thêm, mắt thấy đã đến năm cuối. Tú Chiêu ăn no tinh trùng của người yêu. Thỏa mãn đến mức quên mất mình còn có nhiệm vụ. Lục Quân cũng hưởng thụ hương vị da thịt, mĩ mãn qua ngày, tạm thời chưa có ý định gì ngoài Tú Chiêu.
Đôi trẻ không gấp gáp hưởng thụ tình yêu, người già trong nhà đã lo đến bạc tóc. Từ khi hủy hôn với Thi Ân, sau lần cáo trạng của cháu dâu Lục Vân đã cho người điều tra. Kết quả phát hiện cậu thật sự bị bắt nạt, đồng thời còn biết thêm những người đã bị Thi Ân hại. Gia đình của những nạn nhân hoặc là chuyển nhà, hoặc là ngậm đắng nuốt cay im miệng, đều bị cha Thi vận dụng quen biết đè chặt miệng. Cha mẹ của cậu thanh niên bị đánh nhập viện ngày đó luôn tìm công bằng cho con trai, sau lần bị đánh dã man kia đã bị di chứng, liệt nửa người trái. Nỗi đau con trai phải chịu khiến cha mẹ đau lòng xót xa, luôn viết đơn tố cáo hành vi của Thi Ân, nhưng lần nào cũng bị trả về. Khi Lục Vân đích thân đến hỏi chuyện, đôi cha mẹ kia khóc lóc quỳ xuống, van xin ông trả lại công bằng, tình cảnh y hệt lúc Lục Quân nhìn thấy trong bệnh viện.
Việc này vốn là chuyện lớn, lại cố tình liên quan đến cháu dâu. Lục Vân lập tức đáp ứng, động viên cậu thanh niên ngồi trên xe lăn kia, nghe được nguyện vọng muốn học tiếp của anh, liền động viên và hứa sẽ lo toàn bộ chi phí. Cả nhà đều vui mừng khôn xiếc, Lục Vân hỏi anh ta vài câu về Tú Chiêu:
"Ta nghe nói cháu học cùng lớp với Tú Chiêu và Lục Quân, không biết cháu thấy Tú Chiêu như thế nào? Lúc trước bị bắt nạt có tốt không?"
Cậu thanh niên kia sửng sốt, anh ta vẫn biết Tú Chiêu. Người này học rất giỏi, tuy rằng luôn đứng sau Lục Quân. Tính cách cậu ấy trước đây rất nội tâm, lầm lì ít nói, ngoại hình thì khá âm u, tuy rằng trong lớp không ai nói chuyện cùng cũng không nói chuyện với ai. Nếu không có Thi Ân, chắc chắn mọi người sẽ mạnh dạng thử kết bạn với cậu. Thời đi học ai mà không thích những người học giỏi? Có bạn học giỏi vừa ngầu vừa tiện, không những học tập được bí quyết của người ta, còn được chỉ bài cho, hãnh diện biết bao nhiêu? Anh ta vốn là người ham học, Tú Chiêu là mẫu người anh rất tôn trọng, vì vậy lời lẽ về Tú Chiêu ẩn ẩn có chút kính nể. Tuy anh không biết bây giờ Tú Chiêu lột xác như thế nào, nhưng trước đây ngoài bị bạo lực học đường ra, chỗ nào Tú Chiêu cũng rất tốt.
Lục Vân nghe được những lời khen ngợi cháu dâu, cũng tự hào đôi chút. Quả nhiên cháu trai mình không chọn sai, nó hạnh phúc thì ông cũng bớt đau đầu. Ủng hộ Lục Quân trong chuyện tình cảm cũng chính là bàn đạp để ông dễ dàng nói chuyện thừa kế với Lục Quân. Trước đây anh rất kiên quyết, muốn học tập anh họ Lục Thành tự lập sản nghiệp riêng. Lục Vân hao tốn tâm tư dạy dỗ anh, không thể để anh lại chạy đi như Lục Thành được, nhưng anh lại quá cứng rắn, chỉ một lòng muốn học tập tiến lên bằng sức mình. Ông một đời xây dựng Lục thị, chỉ tin tưởng những đứa cháu này của mình, sao có thể để lọt vào tay người khác? Bây giờ cháu trai đã có người yêu, chỉ cần ông ủng hộ rồi khuyên cháu dâu vài câu, không phải là không sợ nó từ chối nữa hay sao? Lục Vân đau đầu vấn đề này bấy lâu, bây giờ coi như đã có cách giải quyết.
Tú Chiêu không ngờ mình chỉ là giải quyết chuyện thay đổi hôn sự, bây giờ còn phải gánh luôn tương lai của nam chủ. Cái tên biến thái này trong đầu nghĩ gì vậy không biết? Ông nội dạy dỗ kinh nghiệm cho anh, muốn anh thừa kế Lục thị, chuyện tốt như vậy mà cũng từ chối, còn muốn vất vả kiếm tiền tự lập. Tú Chiêu không thích những người tự bỏ qua cơ hội và tài nguyên của mình, tự rải gai trên đường, tự mình bước đi. Lục Vân khuyên cháu dâu, kết quả như ý nguyện, đêm đó tiểu mĩ nhân khóc lóc không cho người yêu đụ mình, cũng không thèm bú cặc dù cho nó có câu dẫn mình bao nhiêu đi chăng nữa. Lục Quân hết cách, bắt đầu khó chịu rạo rực, thèm đụ đến ngứa cả đầu, ôm cả người bé cưng lên hỏi cho rõ. Anh vừa bóp mông vừa nút núm nghe cậu nói. Tú Chiêu ưỡn ẹo trên người anh, bắt anh mau thay ông nội quản lí Lục thị, không cho phép anh chịu khổ tự lập nữa.
Lục Quân ngạc nhiên, tuy biết rằng chuyện này do ông nội an bài, nhưng dùng Tú Chiêu để khuyên anh, con cờ này đúng là chí mạng. Tú Chiêu liên tục từ chối cặc bự trên môi, bắt anh phải đồng ý mới chịu thôi. Lục Quân vừa nứng vừa thương, vội vàng dỗ dành nước mắt sắp chảy ra của bé cưng nhà mình, miệng liên tục bảo đảm sẽ nhận, sẽ thừa kế Lục thị, cho em lên làm phu nhân, sống trong nhung lụa.
Có lời bảo đảm của anh, Tú Chiêu mới ngoan ngoãn mở chân, chịu bú cặc cho Lục Quân, lồn non cũng dịu ngoan nhả nước dâm vui mừng. Lục Quân thở dài sung sướng, nhanh chóng hưởng thụ, tự lập con mẹ gì chứ? Nhanh chóng cưới vợ thừa kế gia sản, sinh vài đứa con chẳng phải sướng hơn sao? Lục Quân càng nghĩ càng thấy đúng, vừa yêu lồn vừa cảm động bé cưng biết lo lắng cho anh.
Vì để chúc mừng Lục Quân chịu theo chân ông nội, Lục Vân và mẹ Lục bàn nhau cưới cháu dâu về cửa. Hai đứa nó công khai đến tai phụ huynh rồi, nếu không mau đón về nhà, sợ xung quanh sẽ có lời bàn tán. Lục phu nhân không ngờ Tú Chiêu có thể thuyết phục được con trai mình đổi ý, dù sao ngay từ thời còn học trung học bà đã khuyên đến cạn lời mà anh vẫn y như cũ. Gia đình bà cũng chỉ có mỗi Lục Quân, bố không yên tâm thì bà cũng không yên tâm giao cho người khác, Tú Chiêu khuyên được anh, tất nhiên bà rất vui mừng, thưởng cho cậu rất nhiều vàng bạc kim cương, tiền tiêu vặt vô số, liên tục ép con trai về nhà, mang theo con dâu vui vẻ sắm