Thế giới 2: Cung Đình hầu tước
《Bú cặc trước mặt kẻ thù, kế hoạch mới, đứa con bất hiếu, con nối dõi》
Chỉ đăng tại wp @camanvan
Nghiêm cấm đọc web reup, kiếm tiền bất hợp pháp.
Kể từ lúc gặp được Tú Chiêu ở thủy tạ, tâm hồn của Dương Di Hòa như ở trên mây, lúc nào cũng thơ thẩn. Hắn bị cảm giác non mịn từ làn da kia hút mất hồn vía, không còn tâm trạng lo nghĩ chuyện khác nữa. Hắn liên tục hỏi Văn Thân vương về Tú Chiêu, muốn biết nhiều hơn về cậu. Văn Quý vô cùng ngạc nhiên, ông ta không hiểu tại sao Ngũ vương gia vào cung có một ngày, trở về một câu cũng Tú Chiêu hai câu cũng Tú Chiêu để hỏi mình. Dương Di Hòa vốn muốn lợi dụng Tú Chiêu, nhưng bây giờ trong đầu hắn chỉ muốn chiếm lấy cậu. Nếu như Dương Minh Vũ chết, hắn nhất định có thể công khai cướp đoạt Tú Chiêu, cũng nhất định có thể nắm thóp Văn Quý, ép buộc Tú Chiêu bên mình. Kế hoạch của hắn đã thay đổi, thay vì lợi dụng cậu uy hiếp hoàng thượng, chi bằng dùng kế ép chết hắn để lấy được cậu.
Dương Di Hòa âm thầm vào cung, liên lạc với Văn Dung chuẩn bị kế hoạch tiếp theo. Quốc khố hắn nhất định phải trộm, nếu không có ngân khố nuôi binh luyện võ, thì hắn không thể đảo chính Dương Minh Vũ được.
Văn Dung đợi biết bao lâu mới được gặp lại Ngũ vương gia, nàng ta vui mừng trang điểm thật kĩ. Ngũ vương gia bây giờ chính là con gà vàng trong mắt ả ta, nếu như sau này Ngũ vương gia thật sự lên ngôi, ả nhất định một chân lên làm phượng hoàng, không phải chịu đựng tên ngốc Dương Minh Vũ nữa. Mặc dù bây giờ nàng ta cũng độc chiếm hậu cung, nhưng hoàng thượng chưa từng đụng chạm vào ả ta một lần nào, con nối dõi cũng không thể có, ả không thể vùi mình vào một tên hoàng thượng bất lực nhu nhược kia được. Tuy rằng dạo gần đây trong cung nổi lên tin đồn, nhưng ả ta biết người hoàng thượng giữ bên mình chính là Tú Chiêu. Nếu lần này phò trợ Ngũ vương gia lên ngôi, công lao của ả ta là lớn nhất. Nhưng kế hoạch này thất bại thì dựa vào tình hình như hiện nay, khẳng định là rất khó sống, hoàng thượng sủng ái Tú Chiêu đối với ả ta mà nói chính là cái gai trong mắt.
Kể từ lúc Tú Chiêu bị trừng phạt địt lồn ở Càn Thành điện. Cậu đã bị cặc bự của Dương Minh Vũ thu phục hoàn toàn, ngoan ngoãn bám dính lấy hắn, không dám rời xa cặc bự một phút giây nào, hơn nữa còn vô cùng hưởng thụ, thiếu hơi một chút là hốt hoảng đi tìm. Dương Minh Vũ rất hài lòng với kết quả này, thưởng cho cục cưng một bụng tinh đặc, địt đến mức Tú Chiêu tê dại, mất đi ý thức. Đến lúc ăn cơm cũng phải nuốt cặc, khi hắn phê duyện tấu chương cũng phải quỳ xuống bú tinh. Dâm loạn đến mức tưởng chừng như cuộc sống chỉ còn lại tinhc dục và khoái cảm.
Cặc Dương Minh Vũ vốn đã thô to dai sức, được nước dâm của Tú Chiêu tẩm ướt lại càng càng càng nứng hơn, làm cho hắn không lúc nào không thèm khát Tú Chiêu, khiến cho lồn cậu ngậm tinh liên tục. Tú Chiêu cũng được tinh đặc bồi bổ, trở nên vô cùng dâm đãng, lồn đã ngâm tinh căng trướng cũng phải đuổi theo cặc bự bú tinh mới chịu ngừng. Dương Minh Vũ đương nhiên chiều cậu, sung sướng đưa cặc cho Tú Chiêu hôn mút, bú đến mức hắn sướng tê dại.
"Miệng dâm của em càng lúc càng bú cặc giỏi...aa...sướng cặc. Mau bú tinh của trẫm đi. Miệng của em hút giỏi quá, trẫm bắn cho em...aaa"
Hắn gầm lên một tiếng, bắn toàn bộ tinh vào cổ họng của Tú Chiêu, tất cả đều bị cậu thèm thuồng nuốt sạch, còn thân mật hôn liếm đầu cặc, yêu thích nó đến không muốn rời. Dương Minh Vũ thấy cục cưng mê cặc mình như vậy, trong lòng vui sướng, nhanh chóng kéo cậu lên thúc cặc vào địt lồn. Nhanh chóng hưởng dụng mĩ nhân non mềm. Tú Chiêu đã sớm bị hắn dạy dỗ ngoan ngoãn, dịu dàng mở chân banh lồn hút cặc.
Thân thể non mịn trắng như sữa dê của cậu được đồ ăn trong cung tẩm bổ, da thịt mảnh mai đã trở nên căng bóng, má sữa chúm chím đáng yêu, hai bàn chân hồng hào tinh xảo, bắp chân thẳng tắp no đủ khiến Dương Minh Vũ say mê. Hắn lúc nào địt cậu cũng phải cầm nắm bàn chân, hôn hít vài cái mới chịu được. Càng ngắm khớp xương chân tinh xảo của cậu hắn càng thấy đẹp, cảm thấy nên tặng cho cậu một món trang sức đeo chân. Dương Minh Vũ muốn tôn đôi chân của cậu bằng ngọc ngà, vì vậy khi địt xong liền ôm cậu đến Nội Vụ phủ, nơi cất giữ những tài sản quý giá trong hoàng cung.
Hắn mang Tú Chiêu đến xem vô cùng nhiều châu báu, bắt đầu xem thử món nào có thể ban thưởng cho cậu. Tú Chiêu chưa từng thấy những món đồ quý giá lấp lánh như vậy bao giờ, tò mò đụng chạm sờ sờ, cẩn thận trân quý như sợ làm vỡ, Dương Minh Vũ thấy bộ dạng cẩn thận như chim sợ cành cong của cậu thì bật cười, xoa đầu cục cưng an ủi:
"Những thứ này đều là của trẫm, em chơi thoải mái đừng sợ hỏng. Trẫm toàn bộ đều cho em được không? Thích món nào cứ lấy về."
Hắn thoải mái để cho Tú Chiêu chơi đùa những món đồ có giá trị liên thành, hiếm có như trân báu thế gian, tất cả đều bị Tú Chiêu cầm tùy tiện trên tay, như một đứa trẻ hiếu kì mà xăm soi qua lại. Dương Minh Vũ mở từng hộp đồ, nhắm thử vào chân cục cưng, nhưng tìm một vòng lại không vừa ý, bực bội ném tất cả xuống sàn, lại tiếp tục đi tìm thứ khác. Sau đó những chiếc còng bạc tinh xảo cuối cùng được chọn đeo lên chân của Tú Chiêu, đây là món đồ được bộ lạc nhà ngoại hắn tiến cống, trên chiếc còng này ngoài những họa tiết tinh mỹ ra thì còn có thêm một chiếc chuông nhỏ, mỗi lần Tú Chiêu di chuyển bước chân đều kêu leng keng đinh linh vô cùng thích tai. Dương Minh Vũ hài lòng hôn chân cậu, chiếc vòng này kết hợp với da thịt trắng nõn của Tú Chiêu rất hợp nhau, còn tạo ra hiệu ứng rất kích thích mắt người nhìn.
"Tú Chiêu của trẫm thật xinh đẹp...Nói xem em yêu ai nhất?"
Thiên tử ngang nhiên ôm mĩ nhân ban ngày ban mặt hôn môi, nói ra những lời sến súa ấu trĩ, nhưng mĩ nhân lại mềm mại ôm cổ hắn, mổ lên đôi môi mỏng những nụ hôn nghịch ngợm:
"Tú Chiêu yêu hoàng thượng nhất!"
"Ngoan lắm, trẫm bế em đi ăn cơm. Hôm nay trẫm đã lệnh cho Thượng Thiện phòng nấu rất nhiều món ngon, còn có cả bánh nếp em thích ăn. Phải mau mập thêm một vòng nữa, gầy đến mức trẫm ôm em cũng thấy đau lòng."
Tam công công đi theo sau hai người họ, tận tâm kín miệng không làm phiền. Ông đóng cửa Nội Vụ phủ, an bài thị vệ canh gác, rồi theo chân hoàng thượng hồi cung. Lúc này ở gần đó lại xuất hiện một bóng người, hắn nắm chặt cây quạt trong tay, nhìn bóng dáng thân mật của hai người kia, sau đó âm thầm rời đi.
Hôm nay không phải thiết triều, Dương Minh Vũ đút cơm cho Tú Chiêu xong thì đi phê duyệt tấu chương. Hắn muốn xử lí xong chuyện chính sự sớm, dành thời gian yêu thương Tú Chiêu. Chiếc vòng bạc leng keng theo bước chân của chủ nhân, Tú Chiêu hôm nay được mặc một bộ y phục trắng tinh, bộ dáng mảnh mai thướt tha như tiên giáng trần, chân trần đi đến bên thiên tử. Dương Minh Vũ không cho cậu mang giày, trải thảm thật êm ở toàn bộ tẩm cung để cục cưng được thoải mái, sau đó nhìn ngắm mĩ nhân chân trần qua lại trước mặt hắn, cảnh đẹp ý vui này còn hơn cả bất kì gánh hát đoàn kịch nào ở trong cung. Hắn mau chóng đón lấy cục cưng đang tiến đến gần mình, ôm cậu lên trên đùi, yêu thương hôn lên tóc mềm.
"Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương sớm sao? Bình thường ngài đến chiều tối mới làm mà, sao bây giờ ăn cơm đã phải xử lí chính sự rồi? Mệt chết mất..."
"Trẫm xử lí chính sự sớm chính là để dành thời gian địt em, trẫm cảm thấy nên dành cả chiều tối cho Tú Chiêu, không nên chậm trễ."
"Ưmm...sao lại đáng ghét như vậy. Lúc nào cũng nghĩ đến chuyện địt em..."
Vừa nghe những lời kia Dương Minh Vũ liền nứng cặc, lớp quần nhanh chóng bị đội lên, cặc bự tì vào mông mập. Hắn nhanh chóng đặt tấu chương xuống bàn, đưa tay lên xoa vú cậu.
"Em là của trẫm, đương nhiên trẫm phải có trách nhiệm địt em mỗi ngày. Em phải ngoan ngoãn mở chân cho trẫm, lồn non cũng phải yêu thương mút cặc cho trẫm mới đúng."
"Ưmmm~ em...em biết rồi...aaa...đừng xoa vú như vậy mà...nứng quá~"
Dương Minh Vũ đang hứng thú, vừa muốn lôi Tú Chiêu ra yêu thương một phen, đã bị giọng nói của Tam công công vọng vào cắt ngang.
"Khởi bẩm hoàng thượng, có Ngũ vương gia đến nói muốn gặp."
Dương Minh Vũ âm trầm, sớm không đến muộn không đến, cứ nhất định phải là lúc hắn yêu thương Tú Chiêu mới đến, Dương Di Hòa nhất định cố ý. Nếu như lí do hắn gặp hoàng thượng hôm nay không phải chuyện gì quan trọng, thì nhất định Dương Minh Vũ sẽ đá hắn về đất phong phía Nam.
"Cho hắn vào đi."
Tú Chiêu vội vã trốn dưới gầm bàn, tình cảnh y hệt như ngày hôm đó. Cậu không muốn để cho tên Ngũ vương gia kia thấy mình ở đây, vì vậy liền nhanh trí nấp đi. Dương Minh Vũ vốn muốn công khai yêu thương cậu trước mặt Dương Di Hòa, nhưng nhìn thấy cục cưng nhanh như sóc chui xuống gầm bàn, hắn bất đắc dĩ thở dài, xoa đầu mềm một lúc mới thôi.
"Ngũ huynh đến đây tìm trẫm có chuyện gì?"
"Bẩm hoàng thượng, thần chỉ là đến truyền tin từ Văn Thân vương phủ. Văn Quý thương nhớ thế tử, đang lâm bệnh nặng, trong miệng liên tục nhắc về Văn Tú Chiêu. Hy vọng con trai mau chóng trở về, hoàng thượng giữ người ở trong cung lâu như vậy, hẳn là cũng đến lúc phải thả ra."
Dương Di Hòa vừa vào bên trong đã nói thẳng, không kiêng nể gì thiên tử ngồi bên trên. Nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không gợi lên chút sóng gió nào. Dương Minh Vũ lại âm thầm cười nhạo, cái tên cáo già này cũng lắm trò, muốn cướp Tú Chiêu từ trong tay hắn? Nằm mơ giữa ban ngày.
"Trẫm cảm thấy Ngũ huynh và Văn Thân vương có vẻ rất thân nhau. Ông ta có chuyện gì thì huynh đều đến đây cáo trạng với trẫm, thiết nghĩ chuyện này cũng chưa đến lượt huynh phải lo lắng đến tay. Tú Chiêu thông minh lanh lợi, trẫm muốn đích thân bồi dưỡng, không cần ông ta phải trông đứng trông ngồi."
"Tam công công, mau truyền lệnh trẫm. Cử vài đại phu giỏi nhất ở Thái Y viện đến Văn Thân vương phủ, bắt mạch chữa bệnh cho Văn Quý, ngoài ra ban thưởng nhân sâm linh chi, bồi bổ sức khỏe, quà này lấy tên Tú Chiêu tặng đến."
Lấy đồ của hoàng cung tặng dưới danh nghĩa Tú Chiêu, chẳng khác nào công khai Tú Chiêu đã trở thành người của hoàng thượng. Dương Di Hòa cắn răng, trong lòng ghen tuông mờ mắt, hắn chắp tay nói với Dương Minh Vũ:
"Hoàng thượng yêu thương tiểu thế tử đó là phúc của Văn Thân vương, nhưng nếu cha ruột đã bệnh nặng mà thân làm thế tử ở mãi trong cung không chịu về, đây là tội bất hiếu, xin hoàng thượng suy xét."
Dám có gan nói Tú Chiêu bất hiếu, sao không có gan nói ông ta là người cha bất lương. Ruồng bỏ con mình đến thiếu thốn chật vật như vậy, bây giờ lại vì muốn tranh ngôi đoạt vị mà trong ngại lấy con ra làm lá chắn. Ánh mắt Dương Minh Vũ lạnh đi, tay nắm chặt thành quyền. Tú Chiêu quan sát hoàng thượng từ đầu đến giờ, nhìn thấy hắn chuẩn bị tức giận, liền hoảng hốt ôm lấy đùi hắn, hai mắt long lanh cầu xin hắn đừng giận. Cặc nứng trong quần đội lên đụng vào cằm cậu, Tú Chiêu nháy mắt đỏ mặt. Cậu tự biên minh cho mình lí do muốn xoa dịu cơn nóng giận cho thiên tử để lấp liếm mong muốn được bú tinh.
Tú Chiêu nhang chóng lôi cặc bự trong quần hắn ra, hôn chụt chụt vào đầu cặc. Xoa dịu cơn nóng giận của nam nhân bằng cách hôn liếm cặc đang sưng to rỉ nước. Cặc lớn liên tục phả vào mặt Tú Chiêu mùi hương nam tính đậm đặc, khiến cho cậu nhanh chóng mê mụi. Đầu lưỡi liên tục dính lấy thân cặc, liếm đến mức cả cây cặc bóng loáng nước miếng.
Dương Minh Vũ được cục cưng bú cặc trước mặt Dương Di Hòa, sung sướng thỏa mãn đến mức đỏ mắt. Nhanh