Thế giới thứ 4: Y nghiệp và tình yêu
《Bác sĩ Vĩ làm tình chuyên nghiệp, sóc nhỏ dụ dỗ người yêu nói tục》
Qua một đêm bị địt nhừ người, quá giờ trưa Tú Chiêu mới có thể mở mắt ra. Khi cậu tỉnh dậy thì Lê Khôi Vĩ đã biến mất, trên tủ đầu giường chỉ còn một mảnh giấy nhớ màu trắng. Đại khái là hắn đã đến bệnh viện làm việc, nhắc nhở cậu khi dậy phải ăn uống đầy đủ.
Tú Chiêu lết xuống giường, cảm giác tê mỏi ê buốt từ lồn nhỏ không ngừng truyền đến đại não, cậu chỉ có thể cố gắng đi khập khiễng tới nhà tắm rửa mặt. Trên người chỗ nào cũng có dấu hôn đỏ chót, đặc biệt là hai bầu vú chi chít vết đỏ do bị mút quá lâu, núm vú sưng to khó chịu. Cậu nhìn hình ảnh của mình qua gương, nhớ lại cảm giác bị Lê Khôi Vĩ đè ra hôn không ngừng nghỉ, gương mặt đáng yêu nháy mắt đỏ bừng, ngượng ngùng tránh né không dám nhìn nhiều thêm.
Bình thường Lê Khôi Vĩ luôn cư xử mọi chuyện ở mức an toàn, lí trí luôn chiếm phần lớn hành vi trong cuộc sống của hắn. Tú Chiêu cũng không bao giờ ngờ được một người vẻ ngoài chính chắn lạnh nhạt như thế lại có để điên cuồng giày vò lồn non của cậu đến mức sưng húp, để lại trên thân thể không biết bao nhiêu dấu hôn.
Hai mép thịt lồn ngày thường múp míp trắng nõn, bây giờ lại bị cặc bự địt cho sưng lên, từ trắng hồng cho đến đỏ chót nhìn đáng thương vô cùng. Dư âm của cuộc làm tình quá mãnh liệt, cửa lồn vẫn còn hơi hé ra, nước dâm trong suốt chảy ra ướt nhẹp cả thịt lồn. Lê Khôi Vĩ đã lấy sạch tinh dịch từ trong tử cung ra cho cậu, bây giờ chỉ trừ cảm giác tê buốt nhẹ ra thì không còn gì nữa. Tú Chiêu vạch mép lồn ra nhìn, hai cánh bướm múp mập mạp sưng to lộ ra cửa lồn đỏ chót, đây đúng là bộ dạng vừa địt nát xong, chỗ nào cũng ê ẩm tơi tả.
Tú Chiêu sợ mặc quần lót thì lồn nhỏ sẽ sưng nặng hơn cho nên cậu quyết định ở trần đi ăn trưa. Lê Khôi Vĩ để lại một bữa sáng đơn giản, có cháo thịt bằm và sữa hạt thơm béo. Ngủ dậy muộn khiến cho khẩu vị của cậu không có sức sống, được ăn đồ mềm ngọt khiến cho vị giác thỏa mãn bay nhảy, cảm giác giống như được bổ sung một trăm phần trăm công lực.
Vì công việc đặc thù cho nên cả hai phải chấp nhận thời gian gặp nhau và hẹn hò rất khan hiếm. Tú Chiêu chưa bao giờ phàn nàn về chuyện này nhưng Lê Khôi Vĩ lại rất sợ cậu chán, lần nào cũng phải tranh thủ hỏi khéo sóc nhỏ xem có bất mãn với mình hay không. Hắn đã để ý cậu nhóc này rồi, cũng đã nếm qua ngon ngọt trên người cậu, ngay cả gương mặt xuất hiện trong giấc mơ từ bé cũng giống y hệt. Tú Chiêu giống như sinh ra là dành cho hắn, làm sao hắn nỡ bỏ lỡ được.
Nhân lúc cha mẹ không có ở nhà, Tú Chiêu làm nũng đòi bác sĩ Vĩ phải chuyển về nhà mình ở trong một tuần. Thay vì hẹn hò đi chơi như những cặp đôi bình thường khác thì cậu chọn ở nhà, ăn cơm nóng canh ngon, làm một vài chuyện kích thích.
Ban đầu người không quen nhiều nhất là Lê Khôi Vĩ, hắn vẫn chưa thích nghi được với một cậu nhóc ngoan ngoãn dễ thương như thế này lại có thể dâm đãng đến mức tự chủ động quyến rũ hắn, cái miệng nhỏ kia trào ra toàn những từ ngữ thô tục mà hắn chưa nghe qua bao giờ. Cái khuôn mặt kia non nớt biết bao, một bé trai xinh đẹp đến mức này mà cứ mở miệng là đòi hắn chơi bướm nghịch vú, hiện thực trái ngược đến mức làm hắn nghi ngờ mắt nhìn của mình.
Không biết cha mẹ cậu nuôi dạy kiểu gì, một cậu nhóc ốm yếu mà thịt mông lại mềm tới mức muốn tan chảy thế này. Dường như cơm của cậu dồn hết xuống dưới, đắp nặn thành hai cánh mông mập mạp núng nính sướng tay vô cùng. Tú Chiêu chỉ cần sáp lại gần bác sĩ Vĩ một chút thì trên mông cậu đã có một bàn tay to lớn ịn lên trước rồi. Mỗi lần ngồi lên đùi hắn, thịt mông mềm mại bao giờ cũng khiến cho cặc bự rục rịch không yên, ăn xong một bữa cơm thì nó đã cấn hết rãnh mông, yên lặng dán lên đáy chậu nuột nà qua lớp quần.
Tú Chiêu rất thích phản ứng này của hắn, thuận nước đẩy thuyền khiến cho cặc lớn nứng hơn nữa, sau đó mới giả vờ không biết gì hỏi hắn bị làm sao. Nếu như Lê Khôi Vĩ không bị cậu lừa trên mười lần về chuyện này, có lẽ hắn sẽ tin cậu nhóc này vô ý thật.
Tên nhóc xấu xa quyến rũ người ta xong thì không nhận, Lê Khôi Vĩ đành phải chụp lấy hai cánh mông múp đầy thịt kia lại làm bằng chứng, đặt nó lên lại trên đùi mình rồi xoa nắn thỏa thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối hôm nay hắn về sớm, ăn no chưa bao lâu thì nhóc con này đã bày trò dụ dỗ. Những lần trước có thể hắn sẽ mắc bẫy, vội vàng địt vào lỗ lồn non nớt đầy nước dâm của Tú Chiêu. Nhưng hôm nay hắn lại không vội vàng chơi cậu, bàn tay to lớn chỉ chăm chú nhào nặn mông múp của người yêu, thong thả nghe cậu rên rỉ bên tai mình.
"Ưmm...em muốn ~ đừng bóp mông nữa mà...mau địt em đi ạ..."
Tú Chiêu bất mãn trước hành động trêu chọc của hắn, Lê Khôi Vĩ bóp mông nắn eo đến mức lồn non ướt nhẹp quần lót, cơn nóng vô hình từ bên trong tử cung làm cho cậu rạo rực, bình thường hắn phải đè cậu ra địt rồi mới đúng. Không biết bác sĩ Vĩ của cậu hôm nay bị gì, chỉ chăm chăm bóp mông nghe cậu rên thôi, lồn non cũng không thèm ngó tới.
"Sao không rên nữa? Không muốn tôi địt em nữa à?"
Lê Khôi Vĩ bóp mạnh cánh mông xuống đùi mình, thấp giọng trêu chọc bé sóc con dâm đãng trước mắt. Hắn bị Tú Chiêu nhắc nhở nhiều lần, bây giờ nói ra từ địt một cách thuận miệng vô cùng. Có đôi lúc Tú Chiêu còn nghĩ đó mới là con người thật sự của hắn, vừa xấu xa vừa dâm dục.
"Rên một tiếng nữa, tôi sẽ địt em ngay."
"Không muốn~ anh chơi xấu...em không thèm."
Lê Khôi Vĩ vẫn không chịu buông tha, hắn nhắm vào chỗ thịt mông dày nhất tát một cái, ngón tay vô tình ma sát vào lồn non bên dưới khiến cho Tú Chiêu hét lên. Hắn bình tĩnh vuốt ve da thịt mềm múp trong tay, ve vãn vùng tử cung trước bụng của cậu, ánh mắt sâu hút đen tối.
"Không muốn thật à? Tôi biết rất rõ điểm dâm của em đấy, chỗ này chỉ cần chạm vào một chút sau đó địt mạnh một cái thôi thì lồn nhỏ của em sẽ lên đỉnh, cảm giác sung sướng vô cùng...em nói xem có phải không?"
Bàn tay lạnh lẽo khéo léo mơn trớn trên vùng da bụng nhạy cảm, ngón tay di chuyển chuẩn xác trên tử cung rồi nhẹ nhàng ấn xuống. Hắn vừa miêu tả cho Tú Chiêu biết, vừa dùng tay trêu đùa cậu. Chẳng mấy chốc mà sóc nhỏ đã không chịu nổi, dục vọng cuồn cuộn trào ra từ vùng bụng bị xoa nắn kia, cậu ưỡn lưng tránh né, nhưng cơ thể đã bị những lời nói giống như thôi miên kia kích thích chảy nước dâm.
Lê Khôi Vĩ tựa như khắc tinh của cậu, mỗi một điểm yếu trên cơ thể đều bị hắn nắm bắt rõ ràng. Năng lượng ghi nhớ và học hỏi của hắn quá cao, chỉ cần chạm qua một lần là sẽ nhớ. Điểm dâm của Tú Chiêu khá nông, chỉ cần ngón tay bình thường đã có thể khiến cho cậu lên đỉnh phun nước. Nhưng thịt lồn bên trong lại quá nhiều, nếp uốn nóng ấm giăng kín lối vào tử cung, chúng nhiều đến nỗi che lấp điểm dâm của cậu, nếu không kiên nhẫn tìm kiếm thì có thể sẽ bị bỏ qua. Bởi vì thịt lồn non mềm bên trong quá nhiều, mỗi khi cặc bự địt vào đều chật kín, phải nhẫn nhịn hết mức với có thể địt vào tử cung. Cảm giác mềm ướt khít rịt này khiến cho Lê Khôi Vĩ không ngừng lại được, sung sướng đến mức toàn bộ lỗ chân lông trên người đều được nở ra.
Ngay từ đêm đầu tiên hắn địt vào cái lồn non múp rụp kia đã thích rồi, cảm giác đó làm hắn chỉ muốn ở nhà đè Tú Chiêu suốt cả ngày lẫn đêm thôi. Khoảng thời gian ở nước ngoài học y, thời gian hắn tiếp xúc với mô hình và thân thể con người còn nhiều hơn cả thời gian ăn cơm. Hắn biết rõ cấu trúc của một con người bao gồm có những gì, thậm chí cầm một đống gan phèo ruột phổi cũng không có chút phản ứng nào. Vậy mà chỉ vì tìm điểm dâm của Tú Chiêu, hắn lại đỏ mặt cứng người, bộ phận bên dưới căng đau vì hưng phấn.
Rõ ràng lúc hắn tìm hiểu về sinh sản con người, bộ phận sinh dục ở trong mắt hắn cũng giống hệt với nội tạng khác. Lê Khôi Vĩ nghĩ rằng bộ phận kia thì ai chẳng giống nhau, đều có cùng một cấu trúc như vậy. Nhưng khi Tú Chiêu cho hắn xem thì hắn đã biết mình sai hoàn toàn rồi.
Cảm giác non mịn mềm mại, thịt mềm nhạy cảm bao trọn lối vào bên trong. Lồn non nhiều thịt đến nỗi, hắn muốn nhìn bên trong thì phải dùng tay vạch ra mới thấy rõ được. Dương vật nhỏ bên trên cũng không kém, trắng hồng đáng yêu, xung quanh sạch sẽ không tì vết, dù nhỏ hơn bình thường rất nhiều nhưng lại khiến hắn rất thích mắt.
Lê Khôi Vĩ di chuyển tay xuống vùng thịt mềm nhất trên người Tú Chiêu, ánh mắt sâu hút đen tối chìm vào vùng bí ẩn giữa hai chân cậu. Dù hắn không muốn thừa nhận thì cái bướm chặt khít kia vẫn là bộ phận sinh dục đẹp nhất mà hắn đã từng thấy. Gần nửa đời người làm bác sĩ, nhìn đủ mọi loại hình dáng thân thể con người nhưng vẫn bị thu hút bởi một cậu nhóc dâm đãng biết làm nũng thế này.
Lồn non chậm rãi trào từng đợt nước dâm ra ngoài, chẳng mấy chốc đã thấm ướt đũng quần phồng lên của Lê Khôi Vĩ. Tú Chiêu cũng nhận ra được lồn nhỏ của mình chảy nước, cậu khó chịu vặn vẹo eo nhích mông. Bác sĩ Vĩ đã nhìn nơi đó của cậu hơn 5 phút rồi, nếu hắn còn nhìn nữa thì cậu nổ tung mất.
Tú Chiêu lấy tay che lại lồn non của mình, cặp đùi đầy thịt khép lại chắn đi tầm nhìn của hắn. Gương mặt của cậu đã bị sự xấu hổ xâm chiếm, sắc đỏ lan rộng đến hai vành tai.
"Đ..đừng nhìn nữa..em xấu hổ lắm..không cho nhìn..."
Lê Khôi Vĩ mỉm cười nhìn cậu, con sóc nhỏ này không biết là ngây thơ hay dâm đãng thật. Che như thế chỉ càng khiến hắn nứng hơn mà thôi, cả người thì đỏ hồng xinh đẹp, hai bầu vú trắng tinh bị ép thành một đường rãnh sâu hút, da thịt ngon miệng nửa kín nửa hở quyến rũ hắn đến mức đỏ mắt. Cậu nhóc này bị hắn lột sạch đồ ngay trong bàn ăn, vậy mà vẫn còn ngại ngùng chuyện hắn nhìn lồn non quá lâu.
"Không cho nhìn ở bàn ăn thì cho nhìn ở phòng ngủ nhé? Có được không?"
Giọng nói ấm áp của hắn như một loại nhạc cụ có tính ổn định cực kì mạnh, từng âm tiết phát ra xoa dịu cảm giác bất an của người khác. Hắn giống như một viên ngọc được chọn lựa kĩ càng, mài giũa công phu, từ mọi mặt đều thành công và tốt đẹp, đến ngay cả lời nói cũng dễ nghe vô cùng. Đôi khi Tú Chiêu sẽ rất ngưỡng mộ hắn, sa vào ánh mắt sâu hút của hắn như một con chim lạc đường. Giống hệt như bây giờ vậy, tận đến khi được đặt lên chiếc giường mềm mại quen thuộc thì Tú Chiêu mới hoàn hồn sau cơn mê.
Viên ngọc lấp lánh mà cậu thích đang tách hai chân của cậu ra, ánh mắt sâu lạnh nhạt của hắn đầy ắp sự say mê nhìn chằm chằm vào lồn non của cậu. Tú Chiêu thấy được gương mặt đẹp trai kia cuối sát xuống bộ phận nhạy cảm của mình, gương mặt kia ban ngày chữa trị cho vô số bệnh nhân, là vị bác sĩ mà biết bao nhiêu người phải ngưỡng mộ yêu mến. Vậy mà giờ hắn