Thế giới 1 : Thanh xuân vườn trường
《 trà xanh được thiên vị làm nũng, Thi Ân nằm viện, diễn kịch bỏ trốn kinh điển bị nam chủ tiểu vào lồn》
Tú Chiêu dỗ ngọt ông nội xong, bắt đầu tính toán dỗ ngọt mẹ nam chủ. Cậu biết trong cốt truyện mẹ Lục là một người phụ nữ khá thanh lịch, thuộc dạng tính cách truyền thống. Hệ thống đã từng nói qua Thi Ân rất cẩn trọng bà mẹ chồng này, có một lần cậu ta ăn mặc như trai bao ở quán bar, lúc về tình cờ bắt gặp Lục phu nhân. Mẹ Lục vừa nhìn thấy dáng vẻ hở hang của Thi Ân liền nổi giận, phản cảm phê bình cậu ta ngay giữa phố. Tú Chiêu thở phào nhẹ nhõm, cũng chỉ có nhược điểm nhỏ này, tính cách truyền thống hay là cổ hủ gì cậu cũng không quan tâm. Đối với một tiểu trà xanh tâm cơ, dạng phụ huynh này là dễ lấy lòng nhất. Cũng may Tú Chiêu không thích hở hang, cậu thích dễ thương đáng yêu hơn nhiều, mềm mại làm nũng cũng sẽ có sức thuyết phục hơn, điều này đã được kiểm chứng trên người Lục Quân, mỗi lần cậu làm nũng anh liền đáp ứng ngay tức khắc, sau đó yêu thương chụt chụt cậu liền.
Tú Chiêu xuống lầu cùng Lục Quân, gặp ánh mắt dò xét của Lục phu nhân liền rụt cổ, dù sao vẫn là mẹ chồng, cậu có hơi sợ. Lục Quân niết tay cậu, tạo cho cậu một tấm khiên vững chãi, Tú Chiêu cảm động nhìn anh, nam chủ từ lúc muốn làm người yêu mình thì lúc nào cũng quan tâm bảo vệ, chưa bao giờ cho mình cảm giác thiếu an toàn.
"Chào dì ạ."
"Ngồi xuống đi. Lục Quân, con mau nói rõ cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra?!"
"Mẹ, bình tĩnh đi, đừng dọa sợ Tú Chiêu."
"Hừ, con một câu bảo vệ nó hai câu thì muốn hủy hôn. Con coi mẹ là cái gì? Mối hôn ước kia là gì? Con không tôn trọng Thi Ân thì cũng thôi đi, sao lại rước thêm cái của nợ này bên người?"
Nghe những lời nói không hay của mẹ mình về Tú Chiêu, anh lập tức nhíu mày, nhìn kĩ Tú Chiêu. Thấy cậu không tủi thân mới quay lại nói với Lục phu nhân:
"Mẹ cũng biết tính cách của con ra sao rồi. Nếu đã có ý muốn hủy hôn, tất nhiên là sẽ có lí do, Tú Chiêu là do con yêu trước, theo đuổi dụ dỗ mới đồng ý, không liên quan đến chuyện này."
"Con...con tính vì cậu trai này mà đối đầu với mẹ, đối đầu với Thi gia ư?"
Lục phu nhân không ngờ con trai mình lại nói vậy, trước đây rõ ràng nó rất ưng ý, cũng không phản đối. Nghe ngóng được nó chăm sóc Thi Ân rất tốt, sao bây giờ một câu cũng Tú Chiêu mà hai câu cũng Tú Chiêu? Bà càng nghĩ càng thấy giận, ánh nhìn đối với Tú Chiêu đã không hề tốt. Trong mắt bà, Tú Chiêu bây giờ thật sự giống hồ ly tinh, câu dẫn hôn phu của người khác, cắt đứt hôn nhân của người ta. Bà suy nghĩ thay cho Thi Ân, được mẹ Thi thổi gió rót mật, chưa hề biết những chuyện cậu ta gây ra.
Tú Chiêu cảm nhận được ánh nhìn bất thiện kia, trong lòng run rẩy. Thôi xong rồi, chưa kịp làm nũng lấy lòng đã bị ghét. Mẹ chồng không thích con dâu, làm sao mà vào làm vợ Lục Quân được? Cậu tưởng tượng chồng vừa ôm vào cửa, đã bị mẹ chồng mắng là hồ ly, sau đó không cho vào nhà, hồ ly nhỏ đành cáo trạng với chồng, bỏ sang nhà riêng sinh sống. Vừa nghĩ vừa uất ức, hai mắt chuẩn bị nổi sương mù, tận dụng mọi thời cơ thể hiện sự trà xanh của mình, tủi thân kêu lên:
"Dì ơi...con không cố ý mà~ Là con không tốt, dì đừng trách anh Lục Quân. Con sẽ không dám phá hoại hạnh phúc của anh ấy đâu mà~ dì đừng giận nữa được không...?"
Giọng nói mềm yếu của Tú Chiêu làm Lục phu nhân giật mình, bà không ngờ cậu trai này lại nhu nhược như vậy. Xuất thân không cho phép bà có những lời nói nặng nào, chỉ mới có vài câu mà đã muốn khóc tới nơi. Nhìn con trai mình gấp gáp ra hiệu, dù có ghét cũng không nỡ nói gì. Tuy rằng bà vẫn chưa thể có thiện cảm với cậu trai này, tuy nhiên thái độ ngoan hiền của cậu vẫn làm bà hài lòng. Vì vậy Lục phu nhân gọi người làm, an bài cho cậu một phòng dành cho khách, nhắc nhở cậu qua đêm ở đây.
Tú Chiêu nhìn thấy không có gì nữa, cậu liền vui mừng để Lục Quân bế mình về phòng. Gần đây Lục Quân rất thích bế cậu, anh gần như sẽ bế cậu bất cứ lúc nào. Thân hình được rèn luyện kĩ lưỡng của anh nâng cậu lên rất dễ dàng, ôm cậu đến thoải mái, bàn tay to của anh cũng sẽ thuần thục bóp mông nắn eo cậu. Tuy mẹ Lục cho cậu một phòng dành cho khách riêng để qua đêm, nhưng chứng nghiện Tú Chiêu của Lục Quân bỗng dưng tái phát, anh bế cậu về phòng vẫn không chịu đi, cởi quần cậu hôn chụt chụt mu bàn chân trắng nõn lên đến đùi mềm, lấy lòng cậu cho anh qua đêm ở đây.
Tú Chiêu được Lục Quân thiên vị thương yêu đã quen, nhanh nhóng câu lấy cổ anh, bắt anh nút vú đến sướng mới cho ở lại. Lục Quân liếm môi, đến lồn anh còn cho cậu lên đỉnh được, vú xinh đã là gì? Cứ như vậy tên biến thái Lục Quân thành công nút núm vú xinh đến sưng tấy, địt lồn yêu đến tận sáng.
Hôm nay vì có Tú Chiêu, Lục Văn không đến công ty, quyết định ở nhà quan sát cháu dâu thêm. Ông đã mặc định Thi Văn và Lục Quân đã hủy hôn, chuyên tâm đánh giá Tú Chiêu. Cậu đã cố gắng dậy sớm, phụ giúp các cô giúp việc làm bếp. Người làm thấy cậu trai nhỏ này vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, cái tay khéo léo đảm đang thì liên tục khen không ngớt, tuy có hơi vụng về, nhưng người ta là người yêu của cậu chủ, chịu xuống bếp nói cười cùng họ đã là phúc lắm rồi. Hảo cảm của đám người này tăng không ít, so sánh với thái độ kiêu căng bà chủ hạch họe của Thi Ân thì khác xa.
Lục phu nhân thấy cậu lăn lộn trong bếp, im lặng cùng Lục Vân quan sát. Cả buổi sáng bận rộn, giờ ăn cũng êm ấm lạ thường. Lục Quân ăn sáng, biết được người yêu nấu cơm thì đau lòng không thôi, cục vàng cục bạc của anh phải để anh yêu chiều cưng nựng, nếu bàn tay mềm kia mà bị dầu ăn bắn bỏng thì anh sẽ đau lòng chết mất. Xót người yêu quá nên Lục Quân ăn rất nhiều, liên tục nắn tay của Tú Chiêu dưới bàn ăn.
Lục phu nhân bị Tú Chiêu dùng những chiêu chí mạng để lấy lòng, bà vẫn không thể nặng lời bắt bẻ cậu chỗ nào. Nhưng trong lòng còn cái gai, không thể cho cậu sắc mặt tốt. Ngay lúc đau đầu, bà nhận được điện thoại của Thi gia:
"Alo."
"Lục phu nhân, chị mau đến bệnh viện Y đi, Thi Ân ngất xỉu rồi!!!"
Lục phu nhân bật dậy, chiếc ghế quý phi sang trọng với hương gỗ nhẹ nhàng bị bà làm cho lung lay. Bà nhanh chóng dắt theo Lục Quân và Tú Chiêu đến bệnh viện Y.
Trong phòng bệnh, mẹ Thi nhìn thằng nghịch tử đang bấm điện thoại, trong lòng khó chịu. Thằng con này vẫn không biết hối cải, sau khi bàn bạc với nhau, Thi Ân đã bày ra kế này, ép buộc Lục Quân không hủy hôn với mình. Đồng thời đánh đòn tâm lí Lục phu nhân. Lục phu nhân vừa đến nơi, Thi Ân và mẹ đã vội vàng diễn kịch, một thì tiều tụy, một thì ốm yếu khô cằn trên giường bệnh. Mẹ Thi luôn miệng bảo rằng Thi Ân thương tâm quá độ, nhớ nhung Lục Quân mới đổ bệnh, cơ thể nó vốn yếu ớt nên không chịu nổi. Lục phu nhân dù gì cũng nhìn cậu ta lớn, không đành lòng nhìn cảnh này, lập tức gọi hai người bên ngoài vào.
Thi Ân mờ mở mắt ra đã thấy Lục Quân và Tú Chiêu bên nhau, cậu ta tức sôi máu. Đến thăm vợ tương lai mà còn dắt theo con hồ ly đực kia làm gì? Chọc tức cậu ta chắc? Thi Ân giả vờ ho mạnh, trừng mắt nhìn Tú Chiêu. Mẹ Thi nhận được tín hiệu, mau chóng đuổi Tú Chiêu ra ngoài, để Lục Quân và mẹ Lục ở lại.
"Lục Quân, anh có còn thương em không? Sao anh lại ở bên thằng khốn đó? Có phải cậu ta cho anh bùa mê thuốc lú hay không? Đến đây rồi mà còn dắt theo."
Lục Quân tưởng rằng cậu ta sẽ diễn tròn vai một chút, ai ngờ vừa mở miệng đã rủa xả bé cưng của mình, trong lòng nổi giận. Anh lạnh lùng nhìn Thi Ân, nói rằng mình đúng là hết cảm tình với cậu ta, chính xác muốn hủy hôn.
Lục phu nhân lúc Tú Chiêu bị đuổi một lúc đã được mẹ Thi kéo ra ngoài, bà đề phòng thằng nghịch tử này nói quá lời lộ ra bí mật, đồng thời dỗ ngọt Lục phu nhân đến xử lí một chút Tú Chiêu.
Thấy Tú Chiêu tủi thân ngồi đợi một mình, quần áo sạch sẽ mềm mại làm cậu như một thiên sứ nhỏ, bị bỏ rơi tủi thân ngồi chống cằm. Mẹ Thi vô thức ghét bỏ, chính là thằng nghiệt chủng này câu dẫn Lục Quân, nghe nói nó là cô nhi, ai biết do cha mẹ xấu xa kiểu gì sinh ra rồi vứt bỏ? Bà không giống Lục phu nhân, tuy xuất thân thế phiệt nhưng đã tiếp xúc không ít thủ đoạn, lời lẽ chửi rủa rất phong phú tàn độc:
"Thằng tiện nhân này chính là người đã chia rẽ hôn ước của Thi Ân? Mặt mày thì cũng được, nhưng tính cách thì thối nát. Không biết dùng cái gì dễ dàng trèo cao, câu lấy con cá chép vàng khong chịu buông tha, đúng là dòng máu bẩn thỉu trong người không rửa sạch. Biết đâu được mẹ cậu ta giống cậu ta, cũng là hô ly tinh câu dẫn đàn ông có chồng, mang bầu liền vứt bỏ."
Tú Chiêu nghe những lời kia, hai hàng nước mắt tuôn ra như suối. Cậu lắp bắp kháng nghị, liên tục phủ nhận những lời độc ác phun ra như suối.
"Cháu...cháu không phải mà...huhu"
Lục phu nhân nhíu mày, trước đây chưa từng thấy Mẹ Thi thô tục mắng người như vậy, tuy rằng người bị hại là con của bà ta, nhưng rủa xả như vậy khiến bà phản cảm. Lục phu nhân tuy rằng thích Thi Ân hơn, nhưng dù sao đây cũng là người Lục Quân thích, mình đã quan sát cả ngày, xác thực cậu trai này rất ngoan rất ngây thơ. Bây giờ nghe những lời này chắc chắn rất đau lòng. Lục phu nhân lập tức bảo bà ta dừng chửi, bảo Tú Chiêu về nhà trước, nói với mẹ Thi về phòng bệnh chăm Thi Ân, bà đến đây vội chưa kịp mua cho cậu ta một ít trái cây.
Mẹ Thi đáp ứng, thấy người đi xa thì bắt đầu chì chiết Tú Chiêu lần nữa. Bà ta vận dụng những chiêu ác độc mình dùng với hồ ly bên ngoài của chồng mình áp dụng với cậu. Nhục mạ cho khóc đã rồi lại uy hiếp, Tú Chiêu bị chiêu cao tay của bà ta dọa cho khóc ngất, hứa sẽ không dám đến gần Lục Quân nữa. Mẹ Thi nghe được những lời này, vui vẻ thả cậu đi, gọi điện cho vài người theo dõi cậu, nếu không nghe lời thì bắt lại đánh.
Tú Chiêu sợ hãi về Lục gia, uất ức trên mặt chưa tan hết đã bị Lục Vân thấy. Ông hỏi cậu bị gì, Tú Chiêu không nói rõ ràng mà chỉ bóng gió như sợ sệt điều gì. Lục Vân thông suốt cũng không hỏi quá nhiều, vừa vào thư phòng Tú Chiêu đã vội vàng thu dọn bản thân đi ngay. Cậu biết Lục gia rất an toàn, nhưng trốn hoài thì cũng bị lòi đuôi. Nếu không nghe lời mẹ Thi Ân, cậu có thể sẽ bị bà ta đánh chết trước khi Lục Quân phát hiện mất. Tú Chiêu cắn răng nghĩ cách, quyết định nhắn tin cho Lục Quân đòi chia tay, khóc lóc về nhà cũ của mình thu dọn đồ đạc. Cậu không dám về nhà riêng của Lục Quân, sợ bị chặn đánh. Thế là thỏ cưng của Lục Quân nhân lúc anh cãi nhau ở bệnh viện, bỏ đi một mạch.
Trong phòng bệnh, Thi Ân bị Lục Quân nhục mạ liên tục. Cậu ta vốn muốn hòa bình, giả bộ ngây thơ níu kéo Lục Quân. Ai ngờ tên này đã mê mẩn tên khốn kia quá mức, không còn bị cậu ta nói ngon ngọt được nữa.