"Tôi nghĩ không ra." Thẩm Tầm nghịch điếu thuốc trong tay, bực bội, "Nhạc Nhiên chưa đắc tội với ai, cho dù lúc mới tới thì hơi như nhà quê làm người ta khó chịu chút thì cũng không tới mức giết người vu oan cho em ấy chứ.
Mà người này có thể tra tới Chương Dũng thì chắc là có chuẩn bị từ sớm rồi."
Kiều Nghệ đi qua lại, thần sắc ngày càng trầm trọng.
Đột nhiên, anh đứng trước mặt Thẩm Tầm, cau mày, "Có khi nào Nhạc Nhiên tới đã ảnh hưởng tới lợi ích của ai đó?"
"Chuyện này buổi sáng tôi có nghĩ tới rồi." Thẩm Tầm ngả người ra dựa vào sofa sau lưng, "Nhưng Nhạc Nhiên chỉ là một người mới, điều tới thị cục mới được nửa năm, em ấy có thể ảnh hưởng tới lợi ích của ai chứ?"
"Đội đặc cảnh bên kia ..."
"Châu Húc Đông đúng là rất coi trọng em ấy, nhưng chính xác thì em ấy chưa từng nhận nhiệm vụ chính thức bên đội đặc cảnh mà, đâu ra mà kéo thù oán lớn vầy được?"
"Vậy cũng là nói ..." Kiều Nghệ chống cằm, lại đi tới lui mấy bước, thanh tuyến đè thấp tới cực điểm, "Là người đội hình cảnh?"
Thẩm Tầm nhắm mắt, khoảng giữa mi lộ ra mấy phần mệt mỏi, mấy giây sau gật gật đầu, hai tay đỡ hai bên trán, thấp giọng nói, "Tôi thật sự hi vọng là tôi nghĩ quá nhiều thôi."
Kiều Nghệ lại trầm mặc, đi tới trước cửa sổ, hư mắt nhìn về con đường nhộp nhịp bên ngoài thị cục, thật lâu cũng không quay người lại.
Nhạc Nhiên tiếp tục bị giam giữ, có mấy lần Thẩm Tầm muốn đi thăm cậu nhưng đều thu bước ở cửa ra vào.
Chuyện điều tra bên trung đội một lâm vào đình trệ, một phần lớn cảnh sát ban đầu còn thề son sắt tin tưởng Nhạc Nhiên giờ đã bắt đầu xao động.
Dù sao thì bằng chứng thép ngay trước mắt, nếu không phải Thẩm Tầm có lòng muốn che chở cậu thì chỉ sợ cậu đã sớm bị đưa qua viện kiểm sát chờ truy tố rồi.
Nhưng khiến người ta khó chịu nhất là, buổi tối ngày thứ hai sau khi Nhạc Nhiên bị xem là kẻ tình nghi, đội trưởng đội đặc cảnh Châu Húc Đông, người ta từng tâng Nhạc Nhiên lên tận trời, đã đi xin phía trên, uyển chuyển biểu đạt hi vọng Nhạc Nhiên sau khi giao lưu xong sẽ ở lại nhận chức ở đội hình cảnh luôn.
Nhạc Nhiên không biết mình đã bị đội đặc nhiệm xóa tên, lúc biết thì sau một khoảng mất khống chế ngắn ngủi đã rất nhanh bình tĩnh lại.
Cho dù đã bị giam giữ thì cậu vẫn quy quy củ củ phối hợp điều tra, thái độ vô cùng thành thật, không ồn không nháo, cũng không xin được đối xử đặc biệt, một ngày ba bữa ăn đúng giờ, tận lực tránh gây thêm phiền phức cho Từ Hà Trưởng.
Nhưng cậu thật sự rất muốn gặp Thẩm Tầm.
Làm cảnh sát hơn nửa năm, cậu cũng biết lúc này Thẩm Tầm khó tránh khỏi tị hiềm (nghi ngờ), cho nên mỗi lần Từ Hà Trưởng hỏi "Tiểu Nhạc con có yêu cầu gì không" cậu lại lắc đầu nói "không có".
Người "không liên quan" hay tới thăm cậu có Kiều Nghệ với Bạch Tiểu Việt.
Bạch Tiểu Việt luôn là một bộ dạng lo lắng sốt ruột, tựa như thật sự rất cấp bách nên hay nói mấy lời trước sau mâu thuẫn với nhau.
Ví dụ như câu trước là lạc quan nói "Cậu yên tâm, Từ ca bọn họ khẳng định sẽ tìm được hung thủ thật sự, cho dù Từ ca không làm được thì còn có Tầm ca mà, đừng lo đừng lo, qua vài ngày bọn họ sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu thôi." Mà câu sau đó lại là bi quan "Cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, nếu lúc đó phải tới công tố xét xử, phán cậu có tội, Tầm ca sẽ đi tác động để tranh thủ giảm án cho cậu mà."
Nhạc Nhiên không hiểu phát luật, nửa năm này tâm tư đều đặt ở phá án cả, cũng có nghĩ tới dành thời gian bổ sung kiến thức về mặt pháp luật hình sự mà lực bất tòng tâm vì thật sự không có thời gian.
Lời Bạch Tiểu Việt làm cậu có cảm giác ấm áp, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì lại cảm thấy mất mát.
Không giết người thì sao phải đi hầu tòa?
Không giết người thì sao phải đấu tranh giảm án?
Nhưng cậu không muốn phản bác với Bạch Tiểu Việt.
Người ta tới thăm cậu, cậu đã rất cảm kích rồi.
Bạch Tiểu Việt không nằm trong tổ phá vụ án lần này, cho dù cậu có nhấn mạnh cái câu "Em không có giết người" một lần thì cũng không có ý nghĩa thực tế gì.
Còn mỗi lần Kiều Nghệ tới thăm cậu đều sẽ nói tới Thẩm Tầm, nói cho cậu biết dù Thẩm Tầm không phụ trách vụ án này thì sau lưng anh vẫn làm không ít việc.
Trước đây Nhạc Nhiên không phát hiện, bây giờ mới cảm thấy được, hai chữ "Thẩm Tầm" đơn giản kia có thể giúp cậu an tâm và ấm áp lên rất nhiều.
Kiều Nghệ bóng gió hỏi cậu, nửa năm này có va chạm xô xát gì với đồng nghiệp trong đội hình trinh không, cậu nghĩ thật kĩ rồi lắc đầu, "Không có ạ, mọi người đều rất quan tâm em."
Ngực Kiều Nghệ đau một trận.
Bé sói con đã trải qua quá nhiều sự cô phụ và lừa gạt, vậy mà vẫn đơn thuần, tin tưởng người khác và có khi là cả sự "quan tâm" ác ý của họ.
Anh thở dài, lúc rời đi thì hỏi, "Có muốn nói gì với Thẩm đội không?"
Hai mắt Nhạc Nhiên sáng rực, vừa định mở miệng lại thôi, rũ mắt.
Ánh mắt Kiều Nghệ ấm hẳn, giọng nói cũng thả nhẹ, "Không sao, nghĩ gì thì cứ nói, cậu còn không tin tôi sao?"
"Em ..." Nhạc Nhiên ngẩng đầu, đáy mắt chẳng có gì ngoài khát vọng, "Em muốn gặp anh ấy."
Kiều Nghệ không chuyển lại lời này tới Thẩm Tầm.
Là một người quan sát, anh biết nếu lúc này Thẩm Tầm đi gặp Nhạc Nhiên thì hung thủ đang núp trong tối sẽ lại bị kích thích.
Người này rốt cuộc là ai, có thể kiên nhẫn tới mức nào, có thể điều động được bao nhiêu tài nguyên đây?
Trước hoàn cảnh không hề biết gì, Kiều Nghệ không muốn khinh suất.
Nghiêm Khiếu và Trình Châu Hoàn đặc biệt từ Sơn Thành chạy qua.
Trình Châu Hoàn nói, với chứng cứ trước mắt, vụ án xem như có chứng cứ hoàn chỉnh, rất khó để bào chữa vô tội nhưng anh có thể tranh thủ giúp giảm án.
Thẩm Tầm không đồng ý, giọng nói lạnh lùng, "Tôi sẽ không để em ấy lên hầu tòa."
Nghiêm Khiếu dụi tắt một điếu thuốc, cười bảo, "Hầy, có cậu ở đây mà, cho dù em ấy có giết người thật thì cũng không cần tới tòa án."
Thẩm Tầm và Trình Châu Hoàn đồng thời liếc anh một cái, anh tự biết lỡ lời, sửa miệng, "Ầy luật sư Trình cảnh quản (quản lý cảnh sát) Thẩm, tôi đùa một cái thôi mà.
Biết hai người nghiêm chỉnh kiên định chấp hành luật pháp tổ quốc rồi, nhưng chuyện Nhạc Nhiên lần này lỡ pháp luật không giải quyết được thì làm sao?"
"Sẽ không, người không phải em ấy giết mà." Thẩm Tầm nói.
"Nhưng cũng không phải Lý Tư Kiều giết nha." Nghiêm Khiếu nói, "Tôi và Chiêu Phàm thảo luận rồi, em ấy nói có cho Lý Tư Kiều một trăm lá gan thì thằng ăn bám đó cũng không làm ra được chuyện này."
Trình Châu Hoàn là người lạnh lùng nhất trong ba người, lúc này chợt nói, "Thẩm Tầm, bình thường có phải cậu rất quan tâm Nhạc Nhiên không? Không phải quan tâm