Sắc mặt Thẩm Tầm trầm xuống, vẫy tay gọi Nhạc Nhiên, "Người Châu Nhất Phong này em quen à?"
Nhạc Nhiên sải bước lớn tới, hai mắt trừng to, trên mặt không còn chút huyết sắc, "Anh ấy là ...!là ban trưởng (= trưởng nhóm) lúc em là lính mới!"
"Quân nhân?" Thẩm Tầm cũng kinh ngạc.
"À đúng, trên người y còn có một giấy chứng nhận xuất ngũ nữa, nhưng đã bị thấm nước hư rồi, không nhìn rõ được nội dung bên trong." Viên cảnh sát nói.
Nhạc Nhiên ngã phịch xuống ghế, hai tay ôm trán, bả vai run run, thì thào, "Sao lại là Châu ban chứ."
Thẩm Tầm đứng dậy vòng qua người cậu, vỗ vỗ vai cậu, lại quay qua hỏi viên cảnh sát, "Ghi chép tại hiện trường của các cậu có thể gửi cho tôi một bản được không?"
"Cái này ..." Viên cảnh sát gãi gãi đầu, khó xử, "Thẩm đội, chuyện này sợ là không được.
Lúc bên tỉnh tới nhận vụ án không chỉ mang thi thể đi mà còn lấy hết ghi chép trên máy và trên giấy của chúng tôi đi.
Theo lý mà nói, bây giờ em báo cáo với anh về tình trạng thi thể như vầy đã là vi phạm quy định rồi."
Vị cảnh sát đó đi rồi, Thẩm Tầm đi tới đóng cửa phòng làm việc lại, kéo ghế qua ngồi bên cạnh Nhạc Nhiên, gõ gõ lên đầu gối cậu, "Nói cho anh nghe về chuyện của cái người Châu Nhất Phong này đi."
Nhạc Nhiên ngẩng đầu lên, hỏi một đằng đáp một đẻo, hai con mắt đỏ bừng, "Thẩm đội, vụ án này không thể đưa cho bên tỉnh đâu! Vụ án nào bị bên tỉnh lấy đi rồi cũng thành đá chìm đáy biển hết, vụ Ngô Lệnh Dương tới giờ chưa giải, mà hai nạn nhân sau đó cũng không có tin tức gì.
Châu ban không thể giao cho bọn họ được đâu anh ơi!"
Thẩm Tầm xoa tóc em, tạm thời vẫn chưa thể cho em một câu trả lời khẳng định nào.
Tranh vụ án với bên tỉnh khó vô cùng.
Vụ án này rõ ràng có liên quan tới bên trên, tranh thế nào, tranh về rồi làm sao phá, có khi nào làm những người không liên quan bị liên lụy không ...!Những vấn đề này Thẩm Tầm nhất định phải suy xét cẩn thận.
Nhưng Nhạc Nhiên lại không nghĩ nhiều được vậy, nắm tay đang siết chặt của cậu run run, trong mắt cũng tràn đầy lửa giận cùng bi thương.
Trấn định một hồi, Nhạc Nhiên mới gục đầu xuống, giọng nói có chút nghẹo ngào, "Châu ban đã cứu mạng em, em ...!em đã không cứu nổi anh ấy thì cũng không thể để anh ấy chết không rõ ràng được."
Thẩm Tầm cả kinh, "Cậu ấy từng cứu mạng em? Là chuyện như nào?"
Nhạc Nhiên hít một hơi thật sâu, đảo mắt, "Là chuyện lúc em 16 tuổi.
Hồi đó em vừa nhập ngũ, cái gì cũng không biết, cơ thể cũng không khỏe đã phải đi hành quân trong rừng núi, trong đó có một hạng mục là leo núi.
Không phải là kiểu chúng ta tập luyện bây giờ đâu, mà là trèo lên một vách núi gần như dựng đứng á.
Thể lực em quá kém, đi trong núi 3 ngày, lương thực nước uống đều cạn kiệt, không cách nào bổ sung, tay chân em đã giống như không phải của mình rồi.
Bò được một nửa thì em hoàn toàn không động đậy nổi nữa, không chỉ là nhấc tay nhấc chân không được mà thậm chí cả người đều không ổn luôn ấy."
Nhạc Nhiên ngừng lại một chút, nặng nề thở ra, vô thức vuốt ve vết chai trên tay, "Em kiên trì không được, ý thức đã sớm mơ hồ rồi nên buông nhẹ tay ra, tới lúc phản ứng lại thì đã không thể tự cứu mình được nữa.
Lúc đó em đã leo được một nửa sườn núi rồi, rơi xuống không chết thì cũng què.
Nhưng Châu ban bắt được em.
Vì để giữ được em mà nửa cánh tay cùng cả vùng ngực của anh ấy bị mớ đá nhọn trên vách núi cào nát.
Thẩm đội, anh không biết được miệng vết thương đó kinh khủng tới mức nào đâu.
Em ...! tới giờ em vẫn còn nhớ rõ ràng, anh ấy đau đến mức cả mặt trắng bệch mà cánh tay trái vẫn còn chặt chẽ bảo vệ em.
Nhạc Nhiên che mắt, tiếng khóc vừa trầm vừa đè nén, "Làm sao anh ấy lại bị người ta hại chết chứ!"
Thẩm Tầm kéo Nhạc Nhiên vào lòng, im lặng vỗ về lưng em.
Cái loại tình cảm gắn bó máu thịt này giữa người lính, người thường khó mà hiểu được.
nhưng từ nhỏ Thẩm Tầm lớn lên trong bộ đội, ít nhiều gì cũng mưa dầm thấm đất, sau đó lại vào đại học công an.
Cảnh sát và quân nhân tuy khác biệt khá nhiều, nhưng những tình cảm đó lại tương tự nhau.
Tiếng khóc của Nhạc Nhiên khiến anh đau lòng, cái chết của vị chiến sĩ giải ngũ kia cũng khiến tâm tình anh nặng nề đi.
Người chiến sĩ không mất lúc chấp hành nhiệm vụ mà lại bị dìm xuống cống khi đã cởi quân trang ...!Với một người đàn ông uy dũng mà nói, đây nhất định là bi thương lớn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi này.
Nhạc Nhiên từ từ bình tĩnh lại, Thẩm Tầm giữ hai vai cậu, nhìn vào mắt cậu, "Nhạc Nhiên, vụ án này anh sẽ đi tranh thủ.
Bây giờ em đem hiểu biết của mình về Châu Nhất Phong, toàn bộ nói hết cho anh biết."
Nhạc Nhiên hít hít mũi, tiếp tục nói một đoạn rất dài nhưng không có nhiều tin tức có giá trị lắm.
Châu Nhất Phong là sĩ quan của một lữ đoàn bộ binh chiến khu Z, hồi Nhạc Nhiên còn là tân binh đã dẫn dắt cậu ba tháng, sau đó trở về đội chiến đấu ban đầu của mình làm đội trưởng.
Tuy ở cùng một doanh khu với Nhạc Nhiên nhưng bình thường cơ hội tiếp xúc không nhiều.
Một năm sau, Nhạc Nhiên được chọn vào bộ đội đặc chủng cấp B của chiến khu, rời khỏi lữ đoàn bộ binh cũ, từ đó không gặp lại Châu Nhất Phong nữa.
Mà nhiều năm sau, lúc một lần nữa nghe lại cái tên "Châu Nhất Phong" thì vị ban trưởng kia đã không còn sống nữa.
Thẩm Tầm an ủi Nhạc Nhiên vài câu rồi gọi điện thoại cho Nghiêm Khiếu, "Giúp tôi tra về một sĩ quan đã xuất ngũ ở chiến khu Z, 27 tuổi, tên là Châu Nhất Phong."
Tối đó thì Nghiêm Khiếu gọi lại, "Cậu xác định cậu ấy đã chết ở thành phố các cậu rồi? Hay là ở trong ống cống thôi?"
"Không chắc chắn lắm.
Thi thể bị bên tỉnh mang đi rồi, chúng tôi chưa làm khám nghiệm thi thể.
Đồng nghiệp ở phân cục đã xem qua chứng minh nhân dân và chứng nhận xuất ngũ của cậy ấy.
Giấy chứng nhận xuất ngũ đã bị ướt nát rồi, nhưng trên chứng minh thư ghi là "Châu Nhất Phong"."
"Ồ ..." Nghiêm Khiếu ý tứ sâu xa ngừng một chút, "Tôi cảm thấy có thể là bị sao rồi?"
"Sao cơ, cậu nghe ngóng được gì rồi?"
"Cái người Châu Nhất Phong này, thân thủ còn tốt hơn Nhạc Nhiên nhà các cậu."
"Cậu ấy là trưởng ban hồi Nhạc Nhiên là lính mới."
"Trưởng ban? Khó trách cậu có hứng thú thế." Nghiêm Khiếu cười, "Có điều tôi nói cậu ấy lợi hại không phải vì cậu ấy từng là trưởng ban của Nhạc Nhiên?"
"Ừ?"
"Cậu ấy là thành viên của "Trường Kiểm"."
"Gì cơ?" Thẩm Tầm cau mày, "Trường Kiểm đó à?"
"Đúng vậy.
Ba năm trước cậu ấy đã gia nhập "Trường Kiểm".
Cậu cảm thấy đội viên "Trường Kiểm" sẽ vô duyên vô cớ chết trong ống cống à?"
Thẩm Tầm trầm mặc nhìn ra trời đêm phía ngoài, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Đại đội đặc chủng "Trường Kiểm", một trong năm đại đội đặc chiến lớn toàn quốc, trực thuộc tổng bộ đặc chủng tác chiến của chiến khu Z, vượt qua cả bộ đội đặc chủng cấp A cấp B, thành viên trong đó đều là mũi nhọn của mũi nhọn, như kiểu máy móc chiến đấu luôn.
So với đội viên "Trường Kiểm", đội viên từ bộ đội đặc chủng cấp B như Nhạc Nhiên chỉ có thể là hàng đính kèm mà thôi.
Trầm tư một