Khi tình huống Nhạc Nhiên ổn định hơn, lo lắng đè nặng trong tim Thẩm Tầm cuối cùng đã giảm được vài phần.
Mà giảm đi rồi, liền không đè được sự phẫn nộ nữa.
Đên khuya, sau khi Nhạc Nhiên ngủ rồi, anh rời khỏi bệnh viện, khỏi điện cho Nghiêm Khiếu.
"Người đang ở chỗ tôi nè." Nghiêm Khiếu hỏi, "Bây giờ cậu qua à?"
Lý Tư Kiều gây chuyện xong bỏ cạy, phía cảnh sát còn chưa bắt được hắn thì Nghiêm Khiếu đã thông qua bạn bè tinh thông trên mạng mà khóa chốt được vị trí của Lý Tư Kiều.
Bây giờ Lý Tư Kiều bị anh nhốt trong một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô, khóc kêu cha gọi mẹ.
"Mày mẹ nó câm miệng nào!" Cúp điện thoại xong, Nghiêm Khiếu chửi.
Thẩm Tầm dừng xe ở trước khu đó, lúc đứng bên cửa nhà xưởng thì cả người từ trên xuống dưới đều là sát khí.
"Tới rồi à?" Nghiêm Khiếu từ trong vọng ra hỏi.
Tiếng kêu đau của Lý Tư Kiều từ trong nhà xưởng truyền ra, hiển nhiên là đã bị đánh bầm dập.
Người này từng sỉ nhục Chiêu Phàm, Nghiêm Khiếu đã sớm nhìn nó không vừa mắt rồi.
Thẩm Tầm bước nhanh qua, nhấc chân đá vào đầu Lý Tư Kiều.
Trong không gian chật hẹp bật lại tiếng vọng, Lý Tư Kiều cứng người, ngã rạp trên đất, miệng phun ra máu, kinh sợ nhìn anh, một câu cũng nói không ra.
Một cước đó chỉ là cảnh cáo, Thẩm Tầm đã tới rồi thì không định chỉ làm sương sương như vậy.
Ánh mắt anh như ánh dao lạnh lẽo sắc bén.
Lý Tư Kiều vô thức lùi lại, nhưng phía sau lại không có chỗ nào để lẩn trốn.
Thẩm Tầm nắm cổ áo kéo y lên, rồi một đấm lại một đấm vung ra.
Y vừa la hét vừa vùng vẫy, dưới háng ướt nhẹp, nước tiểu thấm xuống làm sậm màu một mảng nền xi măng trắng.
Thẩm Tầm ghê tởm ném y vào bãi nước bẩn đó, y cuối cùng đã hét ra được, chật và chật vật, nước mắt giàn giụa đầy mặt, mất khống chế la lên, "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Tôi sai rồi!"
Thẩm Tầm cười lạnh, "Muộn rồi."
Nói xong, anh lại đá tới tấp một trận.
Lý Tư Kiều giãy giụa trong bãi nước tiểu của chính mình, trong nhà xưởng toàn là tiếng la khóc vỡ vụn của y.
Thẩm Tầm híp nửa mắt, sâu trong ánh mắt toàn là âm hiểm chứ không còn khoan dung ôn hòa như bình thường nữa.
Cũng đúng thôi, ôn hòa và khoan dung của anh chỉ dành cho bạn bè, chiến hữu, người yêu, nào có thể tặng cho kẻ tồi tệ.
Nghiêm Khiếu vẫn đứng ở một bên nhìn, bấy giờ mới kêu dừng, "Còn đánh nữa là xảy ra chuyện đó."
Lý Tư Kiều đã bị đánh tới gãy xương rồi, mà Thẩm Tầm lại nói, "Tay phải em ấy bị gãy, mày cũng thử tư vị này nào."
Lý Tư Kiều gào rống ôm lấy tay, phát ra tiếng hét như quái thú.
Thẩm Tầm nhúng một cái khăn vào nước đá rồi nắm cổ áo y lên, ịn thật mạnh cái khăn đó lên mặt y (sẽ bị bỏng lạnh), rồi lại đạp một cái lên chân trái của y, nghiến răng nghiến lợi, "Nhờ phước của mày, chân trái em ấy cũng gãy xương rồi."
Lý Tư Kiều vừa đau đến suýt ngất đi, lại chịu một cước này của Thẩm Tầm nữa, khuỷu tay và đầu gối càng đau buốt tim, trên mặt hắn đã không còn chút tia máu này, con mắt đỏ tới đáng sợ, khóe miệng đã bị cắn rách, ở trong tay Thẩm Tầm lẩm bẩm, "Thẩm, Thẩm thiếu, cầu xin ngài tha, tha cho tôi ..."
Sắc mặt Thẩm Tầm vẫn là một mảnh u ám, "Tha cho mày? Mày từng tha cho em ấy chưa? Hả?"
Nói xong đầu gối phải lại ác liệt đỉnh tới, không chút lưu tình dọng vào bụng Lý Tư Kiều.
Lý Tư Kiều đau tới mức hoa mắt, nôn ra cả miệng máu, yếu ớt cầu xin, "Cầu xin ngài! Thẩm thiếu, tôi cũng không dám nữa ..."
Thẩm Tầm đá người hắn ra, rồi nắm lấy tóc hắt, cầm dao nhắm thẳng vào hạ bộ hắn.
Lý Tư Kiều bất tỉnh luôn.
Lúc tỉnh lại thì đã không còn là đàn ông nữa.
Tên cặn bã này không chỉ lái xe địa hình muốn tông chết Nhạc Nhiên, mà còn từng dùng thứ đó của hắn định chơi đùa, vũ nhục Nhạc Nhiên.
Một dao này của Thẩm Tầm, là cắt thay cho Nhạc Nhiên.
~
Tết tới rồi, vé máy bay về Bắc Kinh thành rác luôn vì hai vị phụ huynh Thẩm gia đã tự mình đi tới thành phố Bắc Tiêu, nói là để thăm con trai mình cả năm không về, nhưng thực tế là để hỏi thăm Nhạc Nhiên không xuống được giường.
Từ sân bay về bệnh viện, cựu thủ trưởng Thẩm Trường Hi vẫn luôn xụ mặt, mẹ Thẩm Tầm, Lâm Ngọc Tương, lại săn sóc hỏi xem tình huống Nhạc Nhiên thế nào.
Thẩm Tầm nói em ấy đã qua được thời kì nguy hiểm nhưng bị thương tới xương cốt nên chỉ đành từ từ điều dưỡng.
Lâm Ngọc Tương thở dài, trong mắt đều là từ ái (hiền từ - tình yêu), "Đứa bé đáng thương này, không cha không mẹ, còn gặp cái họa này, hầy ..."
Thẩm Tầm cười cười, hoãn thanh nói, "Không phải sau này người chính là mẹ Nhạc Nhiên rồi sao?"
Thẩm Trường Hi mất kiên nhẫn hừ một tiếng, chân lại bị Lâm Ngọc Tương vỗ một cái.
Thẩm Tầm nghe thấy mẹ đang dạy dỗ người ba ngoan cố của mình, "Anh hừ cái gì? Anh cũng chạy không thoát đâu, ba ruột Tiểu Nhiên mất rồi, anh làm ba nó đàng hoàng cho em đó!"
Lúc Thẩm Tầm đưa ba mẹ tới bệnh viện thì đúng lúc là giữa trưa, hộ sĩ đang thổi cháo dinh dưỡng chuẩn bị đút cho Nhạc Nhiên.
Thẩm Tầm liền đi qua đón lấy, đặt trên tủ đầu giường, quay qua cảm ơn hộ sĩ, "Để tôi làm cho."
Nhạc Nhiên biết ba mẹ Thẩm Tầm muốn tới, trước đó còn căng thẳng một trận, lúc này người đã tới trước mặt cậu rồi cậu càng không dám nháo, ngơ ngơ nhìn Lâm Ngọc Tương và Thẩm Trường hi, hơi há miệng nhưng không nói ra được chữ nào.
Tư thế của cậu hơi buồn cười, trên đầu quấn vải trắng, một chân một tay bị treo lên, tay trái còn cắm ống truyền dịch, như một con rối gỗ bị hư vậy.
Thẩm Tầm ôn hòa giới thiệu, "Ba, mẹ, đây là Nhạc Nhiên, là ...!người yêu con."
Hai chữ "người yêu" như một cái gì đó đập thẳng lên người Nhạc Nhiên, cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thẩm Tầm, không dám tin đối phương có thể nói từ đó một cách tự nhiên như vậy.
Đối diện còn là gia trưởng nhà mình nữa chứ.
Vẻ mặt Thẩm Trường Hi càng khó coi hơn, nhưng Lâm Ngọc Tương lại dịu dàng cười rộ lên, kéo một cái ghế qua ngồi kế giường, xoa xoa cánh tay không bị bó bột của Nhạc Nhiên.
Cánh tay đó vì truyền dịch lâu mà hơi sưng phù lên, sờ lên còn có chút lạnh.
Bà đau lòng thở dài, cẩn thận cầm mấy ngón tay Nhạc Nhiên, xoa trán cậu, trong mắt như