Nhiên Đăng

Kiếp này 6


trước sau

Edit by Mặc Hàm

Mấy người không biết ở trong Trấn Ma tháp bao lâu, lúc này phá hồ mà ra, chính là lúc bình minh. Phương Đông vốn có mặt trời đỏ sắp lên, nhưng mười vạn lệ quỷ cùng xuất hiện, xông thẳng lên trời, che khuất cả bầu trời.

Phàm nhân thế tục mắt thường có thể thấy được cũng bất quá chỉ là một đám mây đen che khuất bầu trời. Chỉ có tu tiên hỏi mới có thể nhìn thấy một đám khuôn mặt dữ tợn trong đó, nuốt chửng vạn vật. Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần từ sông lớn một đường ngự phong mà đi, nửa đường cư nhiên gặp phải rất nhiều Tiên Phật, mặt mang hoảng loạn, xem ra cũng là vừa mới biết Vô Gian lở đất, nhận mệnh phục ma.

Chẳng qua bọn họ nhìn thấy thần sắc trên mặt đông đảo ác quỷ này còn miễn cưỡng có thể kiềm chế, nhìn thấy Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần hai người ở cùng một chỗ, biểu tình kia thật sự là so với gặp quỷ cũng không bằng. Có một số người lớn tuổi hơn một chút, mở to hai mắt, một tay run rẩy chỉ vào hai người, “Các ngươi, các ngươi——”

Ngươi nửa ngày, cái gì cũng không nói ra.

Nếu là trước kia, cho dù là da mặt của Tạ Phùng Thày có dày đến đâu, gặp ánh mắt như vậy phỏng chừng cũng sẽ xấu hổ một chút, nhưng hiện giờ tình huống nguy cấp, y cũng chỉ có thể làm như không thấy, cùng Giáng Trần đi về phía nam. Số lần nhiều hơn, ngược lại dần dần tỉnh táo lại, trong lòng tự dưng sinh ra một chút thoải mái.

Không thể tưởng tượng được, qua mấy trăm năm, vị hòa thượng này cư nhiên vẫn là của ta.

Nghĩ đến đây, trong sương mù, Tạ Phùng Thù quay đầu nhìn Giáng Trần một cái, đối phương vẫn mặt mày bình thản, không hề gợn sóng, chỉ là lúc Tạ Phùng Thù quay đầu, đối phương tựa hồ lập tức phát hiện, cũng nghiêng đầu, cùng Tạ Phùng Thù nhìn nhau một cái.

Nam Minh vẫn là bộ dáng kia, biển sâu mênh mông, che trời mây mù, chỉ có một tòa tiên sơn lẻ loi ở giữa. Chỗ cao nhất là một tiểu viện, Tạ Phùng Thù và Giáng Trần rơi xuống trước cửa, cửa nửa khép lại, vẫn chưa khóa, Tạ Phùng Thù đẩy cửa vào.

Trong viện vẫn là một hồ sen ngàn cánh nửa nơ, theo gió mà động, trên đường mòn không có tuyết đọng, một tiểu đạo đồng mặc áo xanh đang cúi đầu quét đất.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Minh Kha làm xong công việc trên tay ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tạ Phùng Thù đứng ở cửa.

Minh Kha còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, trợn to hai mắt nhìn một lát, mới mạnh mẽ nhào tới ôm lấy eo Tạ Phùng Thù lớn tiếng nói: “Người rốt cục trở về rồi! ”

Tạ Phùng Thù bị cậu nhào tới, thiếu chút nữa đứng không vững, vội vàng đỡ lấy thứ nhỏ bé này, nhịn không được cười nói: “Làm sao vậy, đột nhiên học được làm nũng?”

“Ai làm nũng! Minh Kha đỏ mặt, lui vài bước đứng lại, ngửa đầu lớn tiếng nói: “Người có biết Phù Quang tiên quân tới tìm người bao nhiêu lần không? Lúc đầu ta nói người ở trong vách núi Ích Cốc tu đạo, về sau hắn cũng không tin, xông vào vách đá ——”

Minh Kha khịt khịt mũi, thoạt nhìn có chút áy náy: “Ta không ngăn lại.”

Tạ Phùng Thù sờ sờ trán cậu, trấn an nói: “Không sao, ta đã gặp được hắn rồi.”

Minh Kha bị dọa sợ, lắp bắp nói: “Vậy, vậy, người không sao chứ? ”

“Có thể có chuyện gì.” Tạ Phùng Thù cười cười, quay đầu tùy ý chỉ chỉ Giáng Trần: “Đây là Giáng Trần. ”

Minh Kha lúc này mới nhìn thấy bên cạnh có người, cuống quít để ý quần áo, quy củ chắp tay về phía Giáng Trần.

“Gặp qua tu giả.”

Giáng Trần giơ tay đáp lễ, mặt mày ôn hòa, đại khái là hiếm thấy tu giả đáp lễ với tiên đồng, Minh Kha có chút ngượng ngùng quay đầu, dùng ánh mắt ý hỏi tiên quân nhà mình: Ai đây?

Tạ Phùng Thù nhận được ám chỉ, một lát cũng không do dự, thoải mái trả lời: “Đây là đạo lữ của ta.”

Minh Kha: “…”

Nếu như mình còn chưa mù, đây là Phật tu đi, người này lại đang phát điên cái gì đây?

Nhưng nhìn vị hòa thượng bên cạnh sắc mặt không thay đổi, giống như đối với lời nói điên rồ của tiên quân mình không có phản ứng gì, Minh Kha chỉ có thể làm bộ như đã va chạm nhiều, đem đầy bụng nghi ngờ nghẹn trở về, lộ ra thần sắc vô cùngrối rắm.

Tạ Phùng Thù làm bộ không nhìn thấy sắc mặt Minh Kha, sắc mặt y lạnh nhạt, lấy Tinh La Mệnh Bàn từ trong ống tay áo đưa cho Minh Kha. “Mệnh bàn đã tìm được, ngươi về Tiên giới trước, đem nó giao cho Ty Mệnh Thiên Quân.”

Minh Kha không nghĩ tới y thật sự có thể lấy lại mệnh bàn, nhất thời ngây ngốc, ngơ ngác tiếp nhận mệnh bàn, nghe lời đi hai bước mới phản ứng lại, quay đầu hỏi: “Sao người không đi?”

Tạ Phùng Thù cười với cậu, ánh mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm, hợp tình hợp lý nói: “Dù sao cũng là vụng trộm lẻn ra khỏi Tiên Sơn, vạn nhất bị phạt thì làm sao bây giờ, ngươi đi thăm dò cho ta trước.”

Minh Kha bị y chọc tức giận đến nhịn không được liếc mắt, trong lòng tự nhủ người này đi nhân gian du lịch một chuyến, sao vẫn là bộ dạng này

Tạ Phùng Thù thu lại ý cười, lại lo lắng thêm một câu: “Hôm nay nhân giới có chút loạn, ngươi chỉ cần trở về thiên giới, không cần chạy loạn, hiểu không?”

Giọng điệu của y nghiêm túc, thần sắc cũng nghiêm túc một chút, tuy rằng bình thường thích cùng Tạ Phùng Thù đấu võ mồm, Minh Kha rốt cuộc vẫn có chừng
mực. Cậu cẩn thận cất mệnh bàn lại, hướng về phía Tạ Phùng Thù nói: “Vậy ta đi.”

Ý cười Tạ Phùng Thù vẫn không giảm, đáp: “Đi đi. ”

Minh Kha nhìn thoáng qua Tạ Phùng Thù, lại nhìn thoáng qua Giáng Trần bên cạnh, cuối cùng vẫn quyết định chờ trả lại mệnh bàn trở về rồi lại hỏi kĩ tiên quân nhà mình, bắt cóc hòa thượng ở đầu về làm đạo lữ.

Chờ Minh Kha  hóa thành thanh điểu biến mất trong trời đất, Tạ Phùng Thù mới thu hồi ánh mắt.

Dưới chân y là tiên phủ của mình, phía dưới chính là núi đá núi Vô Minh. Sóng biển vỗ lên trên núi đá, phát ra từng trận âm thanh nặng nề.

Dưới sóng biển này, có lẽ chính là mấy vạn phù bốc cháy

Trên bầu trời là sương đen đè bẹp, tối đen như đêm, lệ quỷ ở dưới tầng mây bốc lên, bức thẳng nhân gian. Trên tầng mây có tiếng sấm sét nổ vang không ngừng truyền đến, tia chớp khi thì bổ ra một đạo quang, phá vỡ ám sắc, lại lập tức bị trùng đen như mực che giấu một lần nữa.

Tạ Phùng Thù nhìn Giáng Trần, nói: “Kim đan của ta hẳn là ở dưới chân núi.”

Giáng Trần nhìn y, tựa hồ muốn nói cái gì đó, Tạ Phùng Thù giành trước nói: “Nếu là kim đan của ta, vậy nên để ta lấy. ”

Ngữ khí y không cho phép cãi lại, Giáng Trần dừng một chút, cư nhiên không nói những lời khác.

Tạ Phùng Thù cười cười, xẹt chân lên chân trời, vào lúc đạo kinh lôi giáng thế tiếp theo, không chút do dự rút đao ra. Phong Uyên tựa hồ tiếp nhận được chân nguyên mênh mông từ chủ nhân, thân đao không ngừng rung động, phát ra hào quang u lãnh.

Chính lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng quát giận dữ: “Tạ Phùng Thù!”

Là Phù Quang Quân Bùi Ngọc.

Bùi Ngọc xẹt chân mà đến, trường kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, xem ra là lúc chém giết lệ quỷ quay trở lại. Hắn đã nhìn ra ý nghĩ của Tạ Phùng Thù, một bên đạp mây chạy tới, một bên lớn tiếng hô: “Ngươi điên rồi! Muốn chết không?”

Tạ Phùng Thù mắt điếc tai ngơ, tu vi quanh thân y đã toàn bộ trút xuống trên đao phong, không chịu được nửa điểm phân tâm.

Mắt thấy Tạ Phùng Thù sắp bổ về phía núi Vô Minh, Bùi Ngọc nhất thời nóng lòng, trực tiếp xách kiếm chém ra mây mù, đi về phía Tạ Phùng Thù, muốn ngăn cản đối phương.

Nhưng mà chưa tới trước người Tạ Phùng Thù, đã có người ngăn cản đường đi của hắn.

Mặt mày Giáng Trần như sương, tăng bào trắng tuyết bay lên trong gió, uy áp Hàng Ma Xử trong tay tất hiện. Bùi Ngọc lộ ra thần sắc không thể tin, lạnh lùng nói: “Ta là đang cứu hắn! Ngươi đã không còn kim thân, chẳng lẽ còn có thể độ hắn một lần sao?”

Giáng Trần ngữ khí lãnh đạm nói, “Hắn chưa bao giờ cần người khác đến cứu. ”

Bùi Ngọc ngẩn ra, mà giờ phút này, Tạ Phùng Thù giương mắt lên, sát ý trong mắt lộ ra, một đao xẹt qua trước người, chém về phía ngọn núi trước mắt!

Đao khí mênh mông như biển, trong trời đất phát ra một tiếng ong ong thanh thúy, giống như tiên hạc dài, nó bao lấy toàn bộ tu vi trong cơ thể Tạ Phùng Thù trút xuống, lại hiện ra thế sông lớn dâng trào, áp chế núi Vô Minh!

Trong chốc chốc, cả ngọn núi ứng thế mà động, kịch liệt lay động, trên đỉnh núi vô số đá vụn lăn xuống, nặng nề rơi xuống biển, một hồ sen nghìn cánh trong viện toàn bộ ngã xuống, sau đó, giữa núi cư nhiên nứt ra một khe hở thật lớn, giống như một đường kim tuyến.

Khe hở càng lúc càng lớn, nước biển tràn vào giữa, sóng trắng xốc lên trời, trong lòng núi có một đạo kim quang hơi chớp động.

Phảng phất như có cảm ứng gì đó, Tạ Phùng Thù liếc mắt một cái liền nhìn thấy chút hào quang yếu ớt này. Y nhảy xuống từ mây mù, đi lấy kim đan của mình.

Cũng chính cùng lúc đó, toàn bộ núi Vô Minh đột nhiên bốc cháy dữ dội.

Không ai thấy ngọn lửa được đốt từ đâu, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, toàn bộ ngọn núi đã được bao quanh bởi ngọn lửa. Bên này cùng Bùi Ngọc đối lập, lông mày Giáng Trần nhíu lại, trước tiên thu thế, không chút do dự theo sau Tạ Phùng Thù, đi về phía trong núi.

Biến cố chỉ trong chớp mắt, ngay cả nói một câu Bùi Ngọc ngay cũng không kịp nói, chứ đừng nói là ngăn trở, hắn chỉ có thể trơ mắt thấy hai người một trước một sau từ trên mây rơi xuống, thoáng chốc bị ngọn lửa hừng hực nuốt chửng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện