Vừa thấy ta trở về thì Y Quỷ đã la hét "Không so nữa Không so nữa!", bỏ lại những người liên can mà tốc hoả xông về phòng.
Y Thánh mặc dù tức giận nhưng cũng biết tính khí của lão Quỷ, hết thảy đều tùy ý mà có thể thay đổi, đành phải áp chế lửa giận mang hai người kia về.
Ta quăng túi chứa ít thuốc viên lên bàn, ngồi chờ lão Quỷ nghiệm thu.
Lão Quỷ run rẩy mở túi, vừa nhìn thấy một đống thuốc viên vàng hồng nâu thì kích động liên tục nói "Tốt tốt".
- Tá Quân, ngươi có biết những thứ này có ích lợi gì không? - Lão Quỷ nhìn về phía ta, mắt sáng bắt chíu chíu.
- Không biết.
- Ha ha, ngươi xem, đây là bốn viên Kim Đan Hỏa Văn - Y Quỷ lấy ra bốn viên thuốc vàng có dấu ngọn lửa nhỏ - Mỗi một viên đều có thể gia tăng mười năm công lực cho người dùng!
Ta "Á" một tiếng rồi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn kim đan kia đã không còn giống lúc trước, quả nhiên là đồ vật thú vị!
- Còn nữa, đây là Ngưng Hàn Hoàn - Y Quỷ lại lấy ra một đan dược xanh lam từng mảnh - Có thể kháng cự mọi loại hàn khí. Thông thường người tập võ sẽ dùng nội lực ngăn cản cái rét lạnh, nếu chỉ là lạnh thời tiết thì cái này thật ra cũng không có công dụng gì, nhưng có vài người luyện công phu có chút âm hiểm, nếu đối chưởng với những người đó, khí âm hàn xâm lấn sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thứ này chính là khắc tinh của hàn khí trong thiên hạ.
Y Quỷ lại lấy ra một ít, giới thiệu từng cái một, không cái nào mà không phải là thứ tốt.
Ta động tâm niệm, chọn mấy viên ra.
- Tá Quân, ngươi lại muốn tập võ sao? - Nhìn thuốc viên trên tay ta, Y Quỷ nghi hoặc hỏi.
Ta quay lại cười tà tà.
Biết rõ thời gian và đường Mộ Dung Hi Nhiên lên núi hái thuốc, ta liền chờ ở trên đường từ sớm, từ xa xa thấy một thân ảnh màu lam đang chạy đến gần.
- Tá Quân! - Mộ Dung Hi Nhiên không ngờ ta lại ở đây đợi nàng, Mộ Dung Hi Nhiên xưa nay vốn bình tĩnh khó nén vẻ mừng rỡ trên mặt.
Ta nghiêng người dựa vào một thân cây, phất phất tay với Mộ Dung Hi Nhiên, cười nói:
- Hi! Mộ Dung cô nương buổi sáng tốt lành!
Vì câu này mà thần sắc trên mặt Mộ Dung Hi Nhiên lập tức trầm xuống.
Ta giơ chân đi đến hướng Mộ Dung Hi Nhiên, cách ngoài một thước thì đứng lại, nói:
- Mộ Dung cô nương, có thể xin cô vươn tay ra không?
Trong lòng Mộ Dung Hi Nhiên mặc dù có chút tức giận nhưng vẫn làm theo.
Ta đặt mấy viên thuốc ở lòng bàn tay nàng:
- Mời cô ăn kẹo - Nếu Y Thánh và Y Quỷ nghe thấy ta gọi những thuốc này là kẹo thì phỏng chừng sẽ tức đến hộc máu, trên thực tế bộ dạng của chúng không khác biệt lắm.
Mộ Dung Hi Nhiên không chút do dự, nuốt xuống từng hột thuốc viên.
Nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên đã ăn hết, ta cũng nên đi, phất tay nói với Mộ Dung Hi Nhiên:
- Hi Nhiên cô nương, cáo từ.
- Tá Quân... - Tay Mộ Dung Hi Nhiên vừa vươn ra rồi lại buông thõng xuống.
Nhiều ngày nay dưới chân núi xuất hiện một loại bệnh truyền nhiễm, Y Thánh phái Mộ Dung Hi Nhiên cùng với Vương Cảnh Hủ xuống núi hỗ trợ, người bệnh nhiều thuốc dùng hết cũng nhanh, cho nên nhiều ngày nay Mộ Dung Hi Nhiên đều lên núi hái thuốc vào sáng sớm.
- Ôi Mộ Dung cô nương, buổi sáng tốt lành - Vẫn là vị trí ngày hôm qua, vẫn chứng kiến Mộ Dung Hi Nhiên đột nhiên trầm mặt.
Haiz, nếu không làm như vậy, giờ ta mà tới chỗ Y Thánh thì nhất định sẽ bị đá ra, ta cũng không còn cách nào khác nên mới 'tình cờ' gặp nàng ở đây, làm mặt âm trầm của người già làm chi chứ?
Đưa cho nàng hai viên thuốc, ngáp một cái, cho xong đồ này nọ lại về ngủ nướng.
- Tá Quân, huynh... - Mộ Dung Hi Nhiên kéo tay áo ta, muốn nói lại thôi.
- Hả?
- Không...không có gì...
Ngày thứ ba, ta ngáp dài đi lên phía trước, vội đứng lại, khẽ dụi mắt, Mộ Dung Hi Nhiên đã đứng ở đó chờ ta.
- Tá Quân...
- Mộ Dung cô nương sớm - Ta híp mắt chào hỏi một cái, cầm một túi 'kẹo' trong tay ném đến hướng Mộ Dung Hi Nhiên - Hì, kẹo này đừng để sư phụ cô phát hiện ra nhé - Nói xong phất phất tay, xoay người trở về.
Đi không được vài bước thì một người lao tới lẳng lặng ôm lấy ta từ phía sau, sau lưng cảm thấy ướt át một mảnh.
Đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là vì không thích ăn 'kẹo'? Tuy rằng những thuốc kia rất được tâng bốc nhưng dù sao cũng là thuốc, hẳn là đắng? Vậy cũng không đến nỗi trở thành thế này đi?
Phủ lên đôi tay mềm mại như cỏ ôm chặt lấy eo ta, thở dài nói:
- Mộ Dung cô nương, cô đây là vượt qua khoảng cách an toàn nghiêm trọng, đây vốn là lén gặp mặt, nếu như bị thầy chủ nhiệm bắt được thì ta nhất định sẽ bị đốt thành tro.
- Tá Quân... - Ngữ khí của Mộ Dung Hi Nhiên nghẹn ngào - Đừng gọi ta là Mộ Dung cô nương.
- Vậy gọi là gì? - Trong đầu ta xuất hiện một dấu chấm hỏi, không phải chỉ là xưng hô thôi sao?
Gỡ tay của Mộ Dung Hi Nhiên ra, ta xoay người, cười tà nói:
- Vậy bằng không gọi là tiểu mỹ nhân, tiểu nương tử?
- Tá Quân, ta chỉ thích huynh gọi tên ta... - Mộ Dung Hi Nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ta, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, một giọt nước mắt lăn theo khuôn mặt rơi