Ta nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào nữ nhân đang nói chuyện, nữ nhân kia dưới cái nhìn soi mói của ta cũng dần dần có vẻ mất tự nhiên, chậm rãi ngừng nói.
- Hi Nhiên, sao vậy? - Ta ôn nhu hỏi, nhìn thấy Hi Nhiên hai mắt đẫm lệ mà ta đau lòng một trận.
- Cha, nếu Lục muội và công tử này thật sự yêu nhau, hay là ngài đừng gả Hi Nhiên cho lão tướng quân kia làm tiểu thiếp nữa. Đây không phải là đánh gãy chim uyên ương sao? - Một giọng nữ mềm mại đáng yêu đánh vỡ yên tĩnh.
'Lão tướng quân'? 'Làm tiểu thiếp'?
Nghe thấy hai từ mấu chốt, ta cũng đại khái hiểu rõ có chuyện gì xảy ra.
Xem ra là cha của Hi Nhiên muốn gả Hi Nhiên cho một vị lão tướng quân làm tiểu thiếp, Hi Nhiên tự nhiên không chịu, phụ nhân bên cạnh kia...hẳn chính là mẹ của Hi Nhiên, luyến tiếc con gái, lúc này đều cùng nhau quỳ cầu tình.
Người thay Hi Nhiên cầu tình chắc không phải là người xấu phải không?
Ta nghĩ tới điều này, chuyển hướng nhìn nữ tử vừa nói, người nọ thân mặc y sam màu vàng lông tơ, trang điểm, thoạt nhìn có điểm diễm lệ, đứng bên cạnh phụ nhân vừa châm chọc Hi Nhiên, cười lạnh nhìn ta.
Ta nhíu mày, cô gái này và phụ nhân kia có vài phần giống nhau, thoạt nhìn như mẹ con, cô gái này cũng không phải loại hiền lành gì.
- Cha, người xem công tử này bảo vệ lục muội nhanh làm sao này... – Nữ tử áo vàng còn muốn mở miệng.
- Đủ rồi! - Mộ Dung lão gia gầm lên giận dữ, toàn bộ người nhất thời an tĩnh - Hi Nhiên, rốt cuộc là con gả hay không gả!
Mộ Dung lão gia xoay người lại, mắt hổ trợn lên, không giận mà vẫn có uy, mặt mày nói chung cũng có thể nhìn ra cũng là một thiếu niên tuấn lãng năm nào.
- Lão gia... - Mẹ của Hi Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt thanh lệ lộ ra nước mắt, thâm ý nhìn ta một cái rồi lại nhìn thẳng Mộ Dung lão gia - Hi Nhiên sẽ không gả cho lão tướng quân kia. Lão gia...ông thả hai mẹ con tôi đi đi...
Mộ Dung lão gia ngẩn ra, lập tức cười lạnh một tiếng:
- Bà còn muốn chạy sao? - Nhìn về phía ta rồi lại vòng tầm mắt về - Bà rốt cục còn muốn chạy sao? Ha ha ha ha, bà đi đi! Bà đi đi! - Mộ Dung lão gia dùng sức ném cái chén ở trên bàn xuống mặt đất.
- Mẹ! Mẹ đừng! Hi Nhiên đồng ý gả! Hi Nhiên đồng ý gả! - Mộ Dung Hi Nhiên lấy lại tinh thần, gắt gao nắm lấy ống tay áo của mẫu thân, vẻ mặt kinh hoảng.
- Hi Nhiên – Mẹ Hi Nhiên vỗ vỗ mu bàn tay của Hi Nhiên, lộ ra một nụ cười thoải mái - Đi thôi, không cần ở lại đây chịu giày vò... - Nói xong còn đưa tay kéo ta lại, ta chỉ theo các nàng rời đi, vẫn không hiểu ra sao...
-------------------------------
Mẹ Hi Nhiên che miệng nhưng không ngăn được tiếng ho khan tràn ra từ trong miệng.
- Mẹ... mẹ không sao chứ? - Mộ Dung Hi Nhiên trên mặt vừa đau lòng vừa sốt ruột - Xin lỗi mẹ, là con gái quá tuỳ hứng, bằng không...
- Hi Nhiên, chuyện này cũng không trách con. Mẹ không muốn tiếp tục liên lụy đến con.. cuộc sống lục đục nội bộ của Mộ Dung gia không thích hợp với con, mười sáu năm qua con quả thật quá vất vả... - Mẹ Hi Nhiên thở dài thật dài – Nhóm người ngũ tỷ của con sợ con gả cho lão tướng quân xong sẽ được thế, trở về trả thù bọn họ. Mẹ sợ con sẽ bị người khác khi dễ, cũng sợ con sẽ giống oán phụ khuê phòng ác độc... Mộ Dung gia này mẹ chịu đựng đủ rồi... - Mẹ Hi Nhiên ho khan kịch liệt.
- Mẹ, mẹ, không sao chứ? - Hi Nhiên lo lắng - Phía trước có một cái miếu đổ nát, chúng ta đi đến nghỉ ngơi một chút đi.
Ta xách ba túi hành lí, không nói được một lời theo sát phía sau hai người.
Vào một cái miếu đổ nát, ta nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên đang định đỡ mẹ Hi Nhiên ngồi xuống.
- Đợi một chút - Nghe vậy, Mộ Dung Hi Nhiên dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn ta. Ta cười cười xấu hổ, góp nhặt chút rơm rạ tán loạn bốn phía, trải tốt xong nói với Mộ Dung Hi Nhiên - Như vậy thì nằm trên có thể thoải mái hơn.
Mộ Dung Hi Nhiên cảm kích gật đầu, mẹ Hi Nhiên mỉm cười nói với ta:
- Công tử có tâm. Còn chưa hỏi tôn tính đại danh của công tử.
- Cháu tên là Lâm Tá Quân - Ta ngồi xuống bên người mẹ Hi Nhiên.
- Lâm công tử và Hi Nhiên có quan hệ như thế nào?
- Hả? - Ta sửng sốt, biểu cảm này khiến mẹ Hi Nhiên cũng hiểu được giữa hai người có cái gì đó.
- Mẹ... - Mộ Dung Hi Nhiên nói có chút tức giận – Hôm nay Lâm công tử vô ý rơi xuống nước, Hi Nhiên thấy hắn hôn mê bất tỉnh nên cứu hắn về.
- Thì ra là thế... - Ánh sáng trong mắt mẹ Hi Nhiên lập tức phai nhạt đi – Mẹ vốn định trước khi chết giúp con tìm chỗ nương tựa tốt...
Ta cả kinh, nhớ tới lúc vừa ở Mộ Dung gia, ánh mắt mà mẹ Hi Nhiên và Mộ Dung lão gia ném tới, hay là bọn họ đều coi ta thành chỗ nương tựa tốt của Hi Nhiên?
- Mẹ đừng nói bậy, mẹ phải sống lâu trăm tuổi...
- Hi Nhiên, mẹ thật sự không được... - Vì ho quá lợi hại nên giọng nói của mẹ Hi Nhiên trở nên khàn khàn – Mẹ thật sự không yên lòng về con...
- Lâm công tử - Mẹ Hi Nhiên nắm tay ta đặt ở trên tay Hi Nhiên, hai tay nắm chặt hai tay đang chồng lên nhau của ta và Hi Nhiên, nói – Có thể giao Hi Nhiên cho cậu chiếu cố thật tốt không?
- Hả? - Ta chiếu cố nàng? Ta cảm thấy nàng chiếu cố ta còn đúng hơn.
- Mẹ! - Mộ Dung Hi Nhiên hiển nhiên không ngờ mẹ mình sẽ nói như vậy.
- Hi Nhiên... trước tiên con đừng nói – Hơi thở của mẹ Hi Nhiên mong manh - Lâm công tử, đây là nguyện vọng cuối cùng trước khi chết của ta, chỉ mong cậu có thể đối xử tốt với Hi Nhiên, chiếu cố nó chu đáo! - Nói xong lời cuối cùng, mẹ Hi Nhiên cố gắng đứng lên, ánh nhìn bắn thẳng đến.
Ta rơi ra