Sự thật đã chứng minh, lão Quỷ nói không có bạc thì thật sự là một đồng tiền cũng không có.
Nếu chuyện không có tiền đã thành sự thật, ta cũng không chối.
Ta liếc xéo Y Quỷ một cái hỏi:
- Biết thành ngữ 'cướp của người giàu chia cho người nghèo' không?
Y Quỷ nhìn ta một cái, lui về phía sau vài bước mới thật cẩn thận gật đầu.
Vẻ cười trên mặt ta tăng mạnh, nói:
- Trong thời kì phi thường phi thường thủ đoạn, vì để không làm chuyện mất hình tượng như ăn mày mà trở về, chúng ta đành phải cướp của người giàu chia cho chính mình vậy. Lão Quỷ, võ công của ông không phải cao lắm sao? Cho nên nhiệm vụ khó cướp của người giàu chia cho người nghèo này liền giao cho ông.
Y Quỷ rất chính nghĩa nói:
- Không được! Lão Quỷ ta có thể nào làm nhưng chuyện trộm chó lúc gà gáy này!
Ta bóp cổ Y Quỷ, hung tợn mở miệng:
- Được, không hy sinh người khác thì chỉ có thể hy sinh chính mình. Nói, ông muốn bị bán đi đâu?
Y Quỷ run cả người, tránh khỏi tay ta, lui lại vài bước, vỗ ngực nói:
- Nói đi, đi cướp ai?
Ta vỗ vỗ bả vai Y Quỷ, lộ ra nụ cười hài lòng:
- Tốt lắm, bây giờ chúng ta phải đi nghiên cứu địa hình.
Nói đến chỗ có tiền nhất huyện Bạc Trữ thì chính là là Giang gia nổi tiếng về rượu. Giang gia nhà lớn nghiệp lớn, chúng ta nẫng một góc nho nhỏ hẳn là không sao phải không?
Có quan hệ? Có quan hệ cũng phải nẫng!
Ta cùng Y Quỷ hướng tới Giang gia, xa xa liền nhìn thấy bảng vàng hai chữ to 'Giang phủ'. Đến gần thì chỉ thấy một nữ tử áo trắng cầm một bộ quần áo màu trắng đang nói gì đó với nha hoàn bên người. Trên mặt nữ tử áo trắng đầy vẻ lo lắng, xem ra là gặp chuyện gì đó.
Nữ tử áo trắng đứng ở cạnh bậc thang, bất an đi tới đi lui.
- Cẩn thận! - Vừa đến gần thì vừa hay nhìn thấy nữ tử áo trắng kia bước hụt một bước ngã về phía sau. Ta bước một bước dài về phía trước, vừa lúc đỡ được nàng.
Nữ tử áo trắng này diện mạo thanh lệ, có chứa một cỗ phong độ của người trí thức, da trắng nõn, nhìn bộ dạng là thường xuyên ở trong nhà không hay ra ngoài.
Nữ tử áo trắng ngã vào lòng ta, đôi mắt đen như nai con mê man nhìn ta, ta càng thêm mê man nhìn nàng, nàng chớp mắt lia lịa với ta như vậy là để làm gì?
Ngay tại lúc chúng ta mê man nhìn nhau thì nha hoàn ở bên tỉnh lại trước, hô lớn:
- Á! Đăng đồ tử, còn không mau thả nhị tiểu thư nhà ta ra!
Ta lấy lại tinh thần, đỡ vị nhị tiểu thư kia đứng vững.
Vị nữ tử áo trắng đứng vững xong mới hồi phục lại tinh thần, mặt đỏ bừng, đứng cứng ngắc, lắp bắp nói câu:
- Đa...đa tạ công tử.
- ...Đừng khách khí.
Nữ tử áo trắng ngượng ngùng xoay người, nhắc nhở nha hoàn của nàng:
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cái này là quần áo đại tỷ thích nhất, mực nước dây vào, đại tỷ nhất định rất tức giận!
Nha hoàn kia sắp khóc nói:
- Nhị tiểu thư, người đứng đây nói như vậy với nô tì đã lâu rồi, nô tì thực sự không biết nên làm thế nào cho tốt!
- Chỉ là...haiz, làm sao bây giờ? - Nữ tử áo trắng gấp đến độ mặt càng đỏ thêm.
- Tiểu thư đừng nóng vội!
Ta bi kịch đứng yên thật lâu mới phát hiện ra hai người này trực tiếp coi ta thành không khí. Ta ở bên cạnh làm như thầm nói:
- Bản thân ta có một cách có thể tẩy đi mực nước trên y phục...
Quả nhiên, hai người còn đang "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ không nên gấp không nên gấp!" đồng thời quay đầu nhìn ta.
- Dùng cơm hoặc cháo, thêm chút muối miết lên chỗ bẩn, sau đó...uhm...vò kĩ một chút. Nếu không có những thứ đó thì có thể dùng rượu gạo tiến hành. Bất quá ta cũng chỉ nhìn người ta làm ở chỗ khác, không biết có hữu dụng hay không... - Ta chưa dứt lời thì nữ tử áo trắng đã hấp tấp vọt vào Giang phủ...
Vì thế, ta lại bị coi như không khí ở ngoài cửa...
- Tá Quân - Ngay tại lúc ta còn im lặng đứng đối diện với cửa lớn Giang phủ thì Y Quỷ đi đến vỗ vỗ bả vai của ta, rồi chỉ chỉ xuống đất.
Ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy một túi tiền màu xanh nằm ở trên bậc thềm.
Túi tiền? Túi tiền!
Mắt ta sáng lên, xoay người nhặt. Ước chừng túi tiền trong tay, ta lập tức cười tươi như hoa, túi tiền này nặng trịch, xem ra có không ít bạc! Quả nhiên làm việc tốt sẽ có hồi báo, không uổng công ta cố ý tới đây nghiên cứu địa hình rồi thuận tiện cứu một người...
Y Quỷ ngó nghiêng xung quanh mới nhỏ giọng nói bên tai ta:
- Tá Quân, chúng ta còn đi cướp không?
Ta làm vẻ đứng đắn nhìn Y Quỷ, nghiêm mặt nói:
- Lão Quỷ, ông sao có thể nghiên cứu địa hình để chuẩn bị thực hiện hành vi trái pháp luật như vậy! *Ho khan* dù sao thì giờ chúng ta cũng đã có bạc, cần chi đi cướp tiền nữa chứ?
- ... - Y Quỷ.
Có bạc (tuy là của người khác), chúng ta thẳng tiến đến sòng bạc. Trừ bỏ cướp ngân hàng thì đây là chỗ ta nghĩ rằng có tiền nhanh nhất.
Trong sòng bạc ồn ào, Y Quỷ nhíu mày tới gần ta nói:
- Bài bạc? Thế này không tốt lắm?
Ta nhìn Y Quỷ một cái, nói:
- Sao lại không tốt, kiếm tiền nhanh đó thôi.
Mặt mày Y Quỷ càng nhăn lại:
- Nhưng mà...
Ta cắt lời lão, chỉ chỉ chiếu bạc phía trước, vẻ mặt hi vọng nói với Y Quỷ:
- Đừng nhưng mà, lão Quỷ, không phải ông nội lực thâm hậu sao? Hẳn có thể nghe được bên kia là mở ra Đại hay Tiểu đi?
- ... - Y Quỷ.
Cho nên mới nói đây là chỗ kiếm tiền nhanh nhất ngoài cướp ngân hàng.
Ta huýt sáo, vẻ mặt đắc ý ra khỏi sòng bạc, ta không có lòng tham, cũng chỉ thắng mấy trăm lượng đủ phí cho chúng ta đi dọc đường thôi.
Đang lúc ta vui vẻ ôm bạc thì từ phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ của một nữ tử:
- Người mặc áo