Nam nhân khó chịu Vương Cảnh Hủ thản nhiên liếc vị nhân huynh một tay đang che bụng, vết thương trên người còn đang chảy máu ròng ròng một cái, vị nhân huynh hiểu ý, bật người tóm tắt, một trận nước miếng bay tứ tung.
Ta theo dõi cánh tay còn chảy máu giữa kẽ tay của hắn mà rối rắm một trận, cũng may trình độ ngữ văn của hắn cũng không tệ lắm, có thể ngắn gọn khái quát xong chuyện, bằng không chờ hắn nói xong, không chừng hắn phải chảy hết máu mà chết...
- ... Cho nên, hai lão hồ ly kia muốn bắt sống Thiếu chủ mang về, phái không ít người đi. Thuộc hạ cũng là vì đánh nhau với những kẻ đó mà bị thương - Nói xong, vị nhân huynh liền lui vài bước.
- Vị đại ca - Mộ Dung Hi Nhiên không biết cầm một ít thuốc trị ngoại thương và băng gạc đi ra từ lúc nào - Ngươi bị thương không nhẹ, ta giúp ngươi băng bó đã.
Vừa nãy vị đại ca bị thương quỳ trên mặt đất nói chuyện với Vương Cảnh Hủ, không chú ý tới Mộ Dung Hi Nhiên, bây giờ nhìn thấy nơi này có một vị nữ tử đẹp như tiên nữ thì có chút si ngốc, lại nghe được nữ tử như tiên tử nói ôn nhu nhỏ nhẹ với mình như vậy thì cũng ngay cả nói cũng không mạch lạc:
- Không...không sao...không không không...không nhọc cô nương lo lắng.
Vương Cảnh Hủ đưa lưng về phía hắn, ngữ khí bình thản có thêm một tia phập phồng:
- Tự mình băng bó đi.
Đại ca bị thương ôm quyền nói:
- Dạ - Nhìn bóng lưng Thiếu chủ của mình rồi lại liếc Mộ Dung Hi Nhiên một cái, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, vội vàng lui ra.
Ta lấy tay đỡ đầu, cố gắng tiêu hoá lượng lớn tin tức vừa được đại ca bị thương truyền tải nhanh tới.
Nói tóm lại là, một Thiếu chủ toàn cơ bắp không biết hai tả-hữu hộ pháp có tâm đoạt vị, bị lừa ngộ sát Hoàng tử, làm cho lòng người trong Đường tan rã, Đường chủ bị giam lỏng, Thiếu chủ lập chí muốn trở về báo thù chuyện xưa, hiện tại là tiến hành tới giai đoạn Thiếu chủ báo thù.
Vì Sát Thủ Đường này nguyên bản là cơ quan ám sát tay sai của Hoàng đế, bên trong có một nhóm người do Hoàng thượng phái xuống giám sát điều chỉnh riêng, bảo trì trung lập cho hai bên Vương-Lương tranh đấu, mà Sát Thủ Đường lại không nhất định phải thừa kế, người có năng lực có thể lên nắm quyền, cho nên hơn phân nửa người quy phục Lương Hải và Lương Dương. Còn lại là một bộ phận thuộc hạ thân tín của Vương Đường chủ và trung thành với Vương Cảnh Hủ.
Nếu cần đổ máu, người ngựa hai bên là 1:5, trừ khi bọn Vương Cảnh Hủ mọc thêm 10 bàn tay, bằng không khả năng thắng không phải chỉ hơi thấp... Như vậy mà Vương Cảnh Hủ còn muốn đổ máu, ta không còn gì để nói.
Bất quá nghĩ lại, hiện giờ Vương Cảnh Hủ giết đại Hoàng tử, phạm phải trọng tội, nếu trở về sẽ bị sa vào tù, không quay về thì mỗi ngày bị người đuổi giết, nghe nói đã nhiều ngày nay người dưới tay y chết không ít, mà mỗi ngày tránh né đuổi giết cũng không phải là phong cách của y, chỉ sợ sớm đã kìm nén không được.
Tình cảnh tiến không được mà lùi cũng không xong cũng đã minh bạch trong lòng. Nếu ta là Vương Cảnh Hủ, nói không chừng cũng muốn mang hết người đi đổ máu...
Huống hồ cha y còn bị giam ở chỗ Lương Hải và Lương Dương chịu khổ.
Chuyện kể rằng, nếu Lương Hải và Lương Dương chỉ là vì muốn giành được vị trí Đường chủ, thì sau khi Vương Cảnh Hủ giết đại Hoàng tử lại còn "trốn chạy" thì đã có đầy đủ lý do để giết Vương Đường chủ, sau đó đuổi giết Vương Cảnh Hủ, nhổ cỏ tận gốc mới là thượng sách. Cần gì nhất định phải giam lỏng đây?
Lương Hải và Lương Dương lấy Vương Đường chủ áp chế Vương Cảnh Hủ? Hay là giữ lại Vương Đường chủ có ích lợi gì?
Dựa theo kinh nghiệm xem phim truyền hình cổ trang nhiều năm của ta, trên tay Vương Đường chủ nhất định có bí mật hoặc là bảo bối gì đó, bí tịch linh tinh gì đó, Lương Hải và Lương Dương giữ ông ta lại, muốn moi đồ ra.
Bất quá dù thế nào cũng chỉ là suy đoán viển vông, vẫn cần chứng thực mới tương đối tốt.
Nghĩ vậy, ta hỏi Vương Cảnh Hủ:
- Có phải trên tay cha ngươi nắm giữ cái gì không? Thứ đồ rất quan trọng, trọng trách phải làm - Ta đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "rất quan trọng", hi vọng Vương Cảnh Hủ có thể hiểu được ta muốn nói gì.
Vương Cảnh Hủ mãnh liệt xoay người nheo mắt, toàn thân tản mát ra sát khí khiến người ta sợ hãi:
- Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết!
Thì ra thật sự có.
Ta sờ cằm, bận rộn mà vẫn thong dong nhìn y.
- Có phải...liên quan đến Hoàng tộc hay không? - Ta thấy hắn không định mở miệng thì đành phải lên tiếng nhắc nhở.
Thân ảnh Vương Cảnh Hủ chớp nhoáng, tay phải chộp tới hướng cổ ta.
Mắt thấy tay Vương Cảnh Hủ sắp đụng tới cổ ta, Mộ Dung Hi Nhiên dùng kiếm Yêu Nguyệt ngăn cản tay Vương Cảnh Hủ, chắn trước mặt ta nói:
- Vương đại ca, đừng tổn thương Tá Quân, có việc gì từ từ thương lượng!
Vương Cảnh Hủ nói:
- Việc này liên quan đến giang sơn xã tắc, Lâm Tá Quân không thể giữ lại!
Ta tránh ở sau Mộ Dung Hi Nhiên, lòng còn sợ hãi thở dài một hơi, phải biết rằng vừa nãy có một người giết người không chớp mắt muốn giết ta, ôi trời, ta còn tưởng rằng ta sẽ thật sự chết.
Bất quá có thể xác định, đó là ta đã đoán đúng.
Vương Cảnh Hủ chỉ vào người ta hỏi:
- Lâm Tá Quân, làm sao ngươi biết được chuyện này!
Ta cầm lấy tay áo Mộ Dung Hi Nhiên, tựa vào cánh tay nàng, vui vẻ nói:
- Đoán.
Vương Cảnh Hủ nắm chặt tay vang lên tiếng răng rắc:
- Còn không thành thực khai báo!
Ta bỗng đứng lên, nhìn thẳng vào y nói:
- Dù sao thì là ta đoán được, tin hay không là chuyện của ngươi! - Cư nhiên còn dám uy hiếp ta, ta không sợ đâu, dù sao thì...đã có Hi Nhiên bảo hộ ta.
Ánh mắt lạnh thấu xương của Vương Cảnh Hủ dừng ở trên người ta giống như từng thanh dao găm phóng tới, làm cho lòng người hoảng hốt, đây là giết không biết bao nhiêu khí thế nhân tài tích được.
Mộ Dung Hi Nhiên tiến về phía trước một bước, cản ở trước mặt ta, nhìn thẳng lại.
Nửa ngày sau, Vương Cảnh Hủ thu hồi ánh mắt, ngồi xuống, ngữ khí khôi phục bình tĩnh:
- Không sai, trên tay cha ta có ngọc tỷ truyền quốc và di chiếu của tiên hoàng!
Ngọc tỷ truyền quốc...di chiếu của tiên hoàng...Hình như đều