Ngày hôm sau, Sát Thủ Đường đã náo nhiệt đến long trời lở đất.
Ở trong phòng Lương Hải, Lương Dương chỉ vào Vương Cảnh Hủ lên án:
- Là y! Tối hôm qua là y đốt Vô Ưu Lâu, còn thiếu chút nữa hại chết đại ca của ta!
Vương Cảnh Hủ nhíu mày, không cho là đúng nói:
- Lương Tả Hộ pháp bị tổn thương như thế nào, tất cả mọi người đều biết, rõ ràng là ngươi làm thương ông ta, sao có thể đổ lên người ta?
- Nói láo! Tối hôm qua rõ ràng là ngươi muốn giết Hải ca, đừng tưởng rằng ngươi che mặt thì không ai biết! Nếu không phải bọn chúng ngăn đón thì tối hôm qua ta đã giết ngươi! - Lương Dương giận dữ.
Vương Cảnh Hủ cười cười:
- Tối hôm qua nhiều người nghe được ngươi ở trong Vô Ưu Lâu hô to gọi nhỏ, còn thấy được ngươi ôm Lương Hải. Không biết tối hôm qua lửa cháy lớn như vậy, các ngươi lên trên lầu làm gì?
Lương Dương nhìn người bên cạnh mới lên tiếng:
- Đại ca của ta cất giấu bảo bối ở trên lầu, Hải ca xót bảo bối nên xông lên trên.
Vương Cảnh Hủ nói:
- Nên ý của ngươi là, đêm qua ta đốt lâu, còn che mặt chém giết chính là vì bảo bối kia? Ta cũng không biết bảo bối gì hấp dẫn người ta như vậy, còn có thể để hai ngươi đánh võ với nhau.
- Ngươi nói láo, rõ ràng là các ngươi dùng gian kế khiến ta ngộ thương Hải ca! - Lương Dương nhịn không được lại muốn ra tay, lại bị một người bên cạnh đè lại.
Chỉ nghe người kia hỏi:
- Không biết Thiếu chủ dùng cái gì để che mặt, thừa dịp làm loạn Vô Ưu Lâu?
Vương Cảnh Hủ quay người gật gật với ta ở phía sau, không lâu sau, một nữ tử dáng vẻ thướt tha mềm mại trẻ tuổi chậm rãi bước tới, đứng lại bên người Vương Cảnh Hủ, cúi thấp đầu, nhìn rất quy thuận.
Vương Cảnh Hủ chỉ vào nàng, hỏi:
- Ngươi có nhận ra nàng không? Một vị nữ tử như vậy chứng thật là đủ tư cách khiến hai vị Hộ pháp muốn đến tranh chấp mà động thủ.
Nữ tử kia ca thán nói:
- Sau khi tiểu nữ bị Tả Hộ pháp bắt thì luôn luôn bị giam ở tầng năm, hôm qua lửa lớn, tiểu nữ vốn định chết theo, sau đó Tả Hộ pháp lại đến, tiểu nữ muốn chết cũng không được, liền liều mạng chống cự, kết quả cắt cụt một ngón tay của hắn ta, bởi vì tay bị thương nên lúc Hữu Hộ pháp đến, Tả Hộ pháp mới không thể đánh thắng Hữu Hộ pháp...
"Hoàng đế đảng" một mực xem cuộc vui, một nam tử trung niên cường tráng trong đó một phát xốc lên chăn của Lương Hải, thấy tay phải của hắn ta xác thực có một ngón tay bị cắt cụt.
Nam tử trung niên giữ im lặng, chờ Lương Dương giải thích.
Mặc dù Lương Dương không biết ai cắt ngón tay của anh trai gã, nhưng có một điểm gã biết rõ, hét lớn:
- Bị giam ở tầng năm không phải là ngươi! Ngươi tính hành tây cái gì (giở trò lật mặt)!
Nam tử đứng bên người Lương Dương vẻ mặt "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", Lương Dương ăn nói căn bản không động não, một cái bẫy nho nhỏ như vậy lại có thể cứ như vậy mà rơi vào.
Nam tử trung niên "Hoàng đế đảng" nhíu mày, nếu không phải nử tử kia thì là...?
Nam tử bên người Lương Dương thấy vậy chỉ đành xuất chiêu trước, vì thế đoạt lời:
- Đúng vậy, kỳ thật Tả Hộ pháp không phải đến nhìn vị nữ tử này, mà là Vương Thương Hải... - Vương Thương Hải chính là Vương đường chủ.
Nam tử kia còn chưa nói xong đã bị Lương Dương đẩy ra:
- Mẹ nó! Tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi, lúc Hải ca có thế thì dính vào, bây giờ chuyện bại lộ đã định rũ sạch phải không!
Lương Dương nghĩ rằng nam tử kia muốn thừa dịp thẳng thắn để giảm nhẹ tội, nào biết nam tử kia chẳng qua là muốn lấy tiến làm lùi, định nói người trong ngục chạy trốn rồi hắt bát nước bẩn lên người Vương đường chủ.
Nào ngờ Lương Dương đẩy hắn ra, còn nhục mạ hắn, nhục mạ hắn còn chưa tính, Lương Dương nói "chuyện bại lộ"...
Ta thầm lắc đầu: Quả nhiên không có văn hóa thật đáng sợ. Nếu làm chuyện tốt sẽ dùng từ "chuyện bại lộ" sao?
Nam tử kia chịu đựng không nổi vũ nhục, giận dỗi không mở miệng nữa, Lương Dương một mình càng mở miệng càng không ổn.
Bị Vương Cảnh Hủ khích bác, đã nói ra kha khá "chuyện bại lộ".
Cuối cùng nam tử kia cười lạnh một tiếng nói:
- Không ngờ Lương Hải mưu kế như thế nhưng lại có một đệ đệ như vậy! Sao, có phải ngươi còn muốn nói ra người phía sau màn hay không!
- Ta sao có thể phản bội Vương gia... - Lương Dương vừa định phản bác lại giật mình nhận ra đã lỡ miệng.
- Vương gia? Vương gia nào! - Lương Hải vừa dứt lời thì "Hoàng đế đảng" đều sôi trào.
Lương Dương một tay nắm chùy sắt của gã, một tay ôm lấy Lương Hải, hô to một tiếng:
- Các huynh đệ đi!
Đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Lương Dương vung chùy sắt bức lui không ít người, sau đó mang theo Lương Hải chém giết chạy thẳng ra ngoài.
Mà người vốn thuộc đảng của Lương Hải và Lương Dương, biết chuyện bại lộ thì cũng đi theo Lương Dương chém giết chạy ra ngoài.
Ta nói với Vương Cảnh Hủ:
- Thả bọn chúng đi, sau đó phái người đi theo chúng, có lẽ có thể tìm ra Vương gia kia.
Vương Cảnh Hủ gật đầu nói:
- Đã biết, nhưng không cần nhiều người cùng đi như vậy, có vài người vẫn phải nhổ cỏ tận gốc - Vương Cảnh Hủ phân phó vài câu với thân tín bên người, người bên cạnh lĩnh mệnh rời đi.
Đúng lúc này, một người luôn luôn ẩn trong đám người đột nhiên rút đao đâm tới hướng...ta!
Sự việc phát sinh quá mức đột ngột, tựa như ra ngoài đi dạo phố lại đột nhiên có một chiếc xe lao về phía mình, ta không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có thể nhìn dao găm lóe ánh sáng lạnh càng ngày càng gần mình...
*Phập* Đao kiếm xé rách