Tất cả mọi người đều bị "lời nói hùng hồn" của ta hù đến, Giang Văn Chỉ hốt một chút rồi kéo cánh tay ta:
- Ngươi không nghĩ như vậy là lối thoát chứ? Có phải ngươi điên rồi không?
- Không điên! - Ta cáu - Bất quá cũng sắp!
Ta hít vào một hơi thật sâu rồi dùng lực thở ra, giống như muốn đem nghẹn khuất trong lòng phun ra hết.
Từ từ nhắm hai mắt, đưa tay hung hăng xoa nhẹ huyệt thái dương hai cái, mỗi lần tức giận xong, đầu ta đau đến như bị xe nghiền qua, lần này, là bị nghiền một lần xong lái xe lại quay xe tiếp tục nghiền thêm một lần.
Mở mắt ra, ta đã bị vây quanh trong một vòng người có sắc mặt khác nhau.
- ... - Ta bị bao bọc vây quanh, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để chạy trốn đi nhảy vực.
Cuối cùng cảm thấy bị bọn họ vây quanh rồi khẩn trương nhìn chằm chằm như vậy, ta thấy mình la lớn "Ta muốn nhảy vực" thật là một sai lầm...
Ta thở dài một hơi, khoát tay:
- Quên đi, không có tâm tình nhảy. Tất cả mọi người về nhà tắm rửa đi ngủ.
------------------------------------
Ta nằm trên giường, lại thở dài thật dài.
Buổi tối hôm nay có thể xem như một lần bùng nổ thật lớn sau trường kỳ bị áp bức, sau khi bùng nổ xong, ta cũng không còn sức, thật sự không còn sức đi tính toán cái gì.
Quản người đi giết người phóng hỏa hay bức lương làm xướng như y thì một người bình thường như ta không thể tiếp tục là người bình thường, mặc dù là xuyên tới thì khả năng giúp đỡ với chiếu cố được bao nhiêu chứ? Nhiều nhất là khi họ giết người thì ở một bên chuyển đao mà thôi.
Vẫn nên chờ bọn họ thu phục xong hết thảy thì ta mới về nhà.
Thật không biết lão hòa thượng kia nghĩ thế nào, ta xuyên đến tương trợ quân vương? Có ý nghĩa gì?
Ngay tại lúc ta lăn qua lộn lại trên giường rối rắm không thôi thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
- Trời ạ - Ta xoay người xuống giường, không tình nguyện chạy đi mở cửa.
Cơn giận ngày hôm nay cũng không phải chỉ là nước hất đi, vừa rống người ta xong hoàn toàn bị báo ứng luôn, một đại đội vọt vào trong phòng làm khóa học tư tưởng cho ta hơn một canh giờ, lần này không biết là ai tới.
Ta mở cửa, Sở Phong quần áo trắng đứng ở trước cửa, cúi thấp đầu, trên mặt mang sầu bi.
Ta nghiêng người để Sở Phong vào.
Sở Phong tiến vào xong cũng không giống những người khác lải nhải không ngừng, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên khiến người ta thấy không rõ lắm ý nghĩ của cô ta.
Ta lướt qua cô ta, đi đến bên giường ngồi xuống, chờ người kia mở miệng.
Sau đó, *cộp* một tiếng, Sở Phong khẽ cong chân thẳng tắp quỳ trước mặt ta.
- Thần thánh ơi, ta làm sai gì đây! - Ta vội vàng nhảy xuống từ trên giường, quỳ gối trước mặt Sở Phong. Cũng không biết vị đại thần giết n người trong truyền thuyết này hôm nay bị làm sao, chẳng lẽ hôm nay ta nổi điên cô ta cũng điên theo rồi?
Sở Phong ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, khàn khàn lên tiếng:
- Tá Quân, ta xin cô!
- Tỷ tỷ, là ta xin cô mới phải chứ? Cô đây là muốn làm gì! - Ta đưa tay kéo Sở Phong dậy, phát hiện kéo thế nào cũng không nhúc nhích, đây là cái tốt của có võ công, lúc muốn quỳ thì người khác tuyệt đối không nâng dậy nổi.
Ta nhức đầu, ngồi xuống bên người Sở Phong:
- Cô muốn ta giúp chuyện gì?
Sở Phong hai tay nắm chặt, đốt ngón tay trở nên trắng:
- Ta muốn gặp nàng. Ta thật sự, rất muốn, rất muốn gặp nàng!
Ta tự nhiên biết "nàng" trong miệng Sở Phong là ai, nhưng Sở Phong muốn gặp người nọ thì sao ta giúp được?
- Sao cô không đến Hoàng cung tìm nàng?
- Đã tìm - Sở Phong ngẩng đầu, một giọt lệ trượt xuống theo mặt cô ta - Nhưng ta tìm không thấy. Ta cho rằng mắt ta tốt thì có thể thấy nàng.
Ta gục đầu xuống, không biết nên nói gì cho phải.
- Ta chờ mười năm... - Sở Phong giống như thì thào tự nói, sự tuyệt vọng trong giọng nói tựa hồ có thể lạnh thấu lòng người.
Ta giật giật miệng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp:
- Cô muốn ta giúp thế nào?
- Tung tích của nàng chỉ có một người biết - Sở Phong quay đầu, trong mắt có ánh lửa hi vọng mỏng manh - Chỉ là tình huống hiện giờ không thích hợp để người nọ cứu nàng ra.
Ta nhìn Sở Phong hồi lâu, rất muốn cứ như vậy mà bất tỉnh.
Xem ra để Sở Phong với Liễu Nhan Khanh gặp mặt, trước hết phải giúp người dòng chính Hoàng thất kia giành được ngôi vị Hoàng đế, chuyện này khiến ta nghĩ mà muốn ngất đi...
Sở Phong thấy ta không nói lời nào, thở dài nói:
- Tá Quân, kỳ thật ta là vô tình bức cô, chỉ là ta rất muốn gặp nàng, ước gì tất cả mọi người giúp ta đi cứu nàng. Tá Quân, cô có thể hiểu được loại thống khổ không có lúc nào là không bị nhớ nhung bao phủ này không?
Ta lắc lắc đầu.
Tuy rằng ta không biết đó rốt cuộc là cảm giác thế nào, nhưng mười năm, chỉ nghe được hai chữ này thôi ta đã cảm thấy bị một nỗi tuyệt vọng và cô độc thật lớn vây quanh. Ta thật sự khó có thể tưởng tượng nổi,