Bên ngoài chùa Linh Nguyên chật ních người đến xin sâm, tiếng động lớn không ngừng bên tai.
Ta nắm chặt tay Mộ Dung Hi Nhiên, bàn tay lạnh lẽo mềm mại như cỏ nắm hết sức thoải mái, cũng không biết ta có nỡ buông ra hay không.
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn trước mặt đông nghìn nghịt người, ngữ khí thất vọng:
- Nhiều người như vậy, đến lượt chúng ta đi vào không biết muốn tới khi nào, đêm nay chúng ta lại không thể trở về quá muộn...
Ta nhẹ nhàng cười cười:
- Không phải nàng biết khinh công sao? Bay vào đi - Nói xong, ta làm thế chuẩn bị bay.
Mộ Dung Hi Nhiên lắc lắc đầu:
- Bất kính với Phật tổ.
- Ồ, Hi Nhiên thực muốn vào sao? Vậy ~ - Ta dài giọng - Nương tử, đành ủy khuất nàng xếp hàng cùng ta.
Mộ Dung Hi Nhiên nghĩ nghĩ, giảo hoạt cười, nói:
- Muốn ta chờ cũng được, có lợi gì không?
Hả? Ngữ khí này sao lại quen tai như vậy?
- Ôi trời, Hi Nhiên, nàng học cái gì không học, lại muốn học kẻ xấu xa như ta? - Ta đột nhiên hiểu ra, có điểm không biết nói gì cho phải.
Mộ Dung Hi Nhiên cười nói:
- Nguyên lai huynh cảm thấy mình là một người xấu sao?
Ta vội gật đầu không ngừng:
- Cho tới bây giờ ta đều cảm giác mình là người xấu, 'người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm', mục tiêu của ta từng là làm một tai họa ngàn năm, hiện tại ta lại có một mục tiêu mới, chính là làm hại nàng, như vậy chờ lúc bọn Vương Cảnh Hủ đều chết già, chúng ta còn sống, ai còn đến tranh dành nàng với ta chứ?
Mộ Dung Hi Nhiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu:
- Suy nghĩ của huynh thật sự là...không thể tưởng được.
Ta sợ hãi than:
- Oa, Hi Nhiên, chúng ta thật sự rất có duyên, nang lại có thể giống ta đến như vậy!
- ... - Mộ Dung Hi Nhiên.
Trong đầu chợt xẹt điện, ta ghé sát vào bên tai Mộ Dung Hi Nhiên, nhỏ giọng nói:
- Ta nghĩ ra một cách hay!
Bên ngoài chùa Linh Nguyên, một đôi vợ chồng trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp phát sinh tranh chấp, chỉ thấy "nam tử" kia, cũng chính là ta, dùng thanh âm ai oán hô:
- Nương tử! Nương tử! Nàng đừng rời bỏ ta! Nàng mau quay lại ~ một mình ta không thể sống tiếp ~
Cách ta vài bước, nương tử đại nhân, Mộ Dung Hi Nhiên, vẻ mặt bối rối nhìn ta.
Đoàn người bị tiếng hô của ta hấp dẫn, sôi nổi tụ đến xem.
Ta không khoan nhượng nhỏ ra hai giọt nước mắt, nhào lên trước ôm lấy đùi Mộ Dung Hi Nhiên:
- Nương tử ta sai rồi! Nàng tha thứ cho ta đi, nàng không tha thứ cho ta, ta sẽ đi tìm chết! - Nói xong ta cọ cọ hai cái trên đùi Mộ Dung Hi Nhiên, ăn đủ đậu hũ mới buông nàng ra, lấy ra từ trong lồng ngực một cái bình sứ, ngửa đầu uống hết.
Nhẹ buông tay, bình sứ rơi xuống đất vỡ tan phát ra âm thanh chói tai, ta "rủ" xuống.
- Á, tai nạn chết người! - Không biết ai phát ra một tiếng thét chói tai, đám người sôi nổi lên.
Mấy hòa thượng nghe tiếng chạy tới, nhìn thấy người nằm trên mặt đất nửa chết nửa sống thì kinh hoàng vẫn không quên kêu lên:
- Mau, mang vào đi, tìm phương trượng cứu người!
Mấy hòa thượng tay chân lanh lẹ nâng ta lên, vọt vào chùa.
Mộ Dung Hi Nhiên theo sát phía sau.
Nhóm tiểu hòa thượng mang ta đến trước mặt phương trượng của bọn họ, nói qua sự việc, lão phương trượng nghe xong muốn bắt mạch giúp ta.
Ta mạnh ngồi dậy, cười hì hì nhìn phương trượng nói:
- Phương trượng, có lỗi rồi.
Lão phương trượng vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nở nụ cười:
- Thí chủ muốn tiến vào cửa miếu của ta, không cần như vậy.
Tiểu hòa thượng bị tức đến không nhẹ:
- Phương trượng, bọn họ...
- Các con đi ra ngoài đi - Lão phương trượng phất phất tay, tiểu hòa thượng không nói nữa lui ra ngoài.
Ta vẫy tay với Mộ Dung Hi Nhiên:
- Hi Nhiên, nàng muốn xin sâm hay là muốn đi bái Phật thì mau đi đi, không cần trông chừng ta.
Mộ Dung Hi Nhiên yên lặng đứng ở cửa bất động.
Hai tay lão phương trượng tạo thành chữ thập, niệm xong một câu a di đà phật rồi nói:
- Nữ thí chủ có thể đi dạo trong chùa, lão nạp muốn nói chuyện phiếm cùng vị thí chủ này một lát.
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn ta một cái, xoay người đi ra ngoài.
Phương trượng cười nói:
- Thí chủ muốn vào chùa, chỉ cần chậm rãi chờ là được, hồ nháo như thế không phải sẽ khiến người ta chế giễu sao?
Ta học phương trượng, hai tay tạo thành chữ thập, nói:
- Phương trượng, người xuất gia thoát khỏi hồng trần, há gì chấp nhất ánh mắt của thế tục, ta làm theo bản tâm (lòng thật) của ta thì có gì phải sợ?
Phương trượng cả kinh, lại niệm một tiếng a di đà phật:
- Phải, lão nạp sai rồi - Dừng một chút, phương trượng lại hỏi - Sao thí chủ biết tăng nhân trong chùa của ta nhất định sẽ đem thí chủ tới đây?
Ta cười cười:
- Lúc ta tới, phát hiện ra y quán gần đây nhất cũng cách rất xa, nghĩ đến người xuất gia lấy từ bi làm trọng, chắc sẽ không không quan tâm ta đi?
Phương trượng hỏi:
- Thí chủ vội vã vào chùa như vậy là vì sao?
Ta nhìn phía cánh cửa, nói:
- Làm giai nhân cười.
Phương trượng rõ ràng, nói:
- Chỉ sợ hiện tại giai nhân lòng có khúc mắc, mặt có sầu khổ.
Ta nháy mắt mấy cái:
- Cho nên phương trượng cần nhanh chóng thả ta ra ngoài đi.
Phương trượng ngẩn người, nói:
- Xin thí chủ cứ tự nhiên.
Ta đứng dậy rời đi, mở cửa liền thấy Mộ Dung Hi Nhiên cắn môi đứng đó.
- Tá Quân, phương trượng không làm khó huynh chứ? - Mộ Dung Hi Nhiên tới đón, hỏi.
Ta vuốt xuôi cái mũi tinh tế của nàng, nói:
- Yên tâm đi, ta không sao. Nếu đã vào được, thì giờ chúng ta đi xin sâm hay là dâng hương?
Mộ Dung Hi Nhiên không nói lời nào, kéo ta đi lên phía trước.
Dừng lại trước một cái tượng Quan Âm cao đến hai thước, Mộ