Mộ Dung Hi Nhiên nóng lòng đến Mộ Dung sơn trang, cùng Vương Cảnh Hủ đánh ngựa bay nhanh. Ta ngồi sau Mộ Dung Hi Nhiên, gắt gao ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, cằm để trên vai nàng, trong đầu suy tư về thông điệp vừa lấy được trên lá thư của lão gia tử Mộ Dung. Ta còn đang nghĩ kiếm, chúng ta đã đến Mộ Dung sơn trang...
Ta chỉ đành bỏ ra khỏi óc hình dạng các loại kiếm, bắt đầu xử lý một chuyện khác.
Từ trước cổng Mộ Dung sơn trang bắt đầu xuất hiện thi thể, chủ yếu đều úp mặt ngã xuống, trên lưng đều bị chém mấy đao, vấn đề là không phải đối mặt nghênh địch, mà là có người ở sau lưng họ mà chém chết họ.
Một tay ta nắm lấy tay Mộ Dung Hi Nhiên, cẩn thận vượt qua thi thể, chậm rãi đi vào trong.
Từ cửa xuất hiện dấu hiện đánh nhau, người chết nằm ở trong này đại bộ phận ăn vận như tiểu tư, trong đó có vài hộ viện. Từ tư thế thi thể ngã xuống đất hướng ra ngoài ở nơi này, xem ra những người này là lúc trốn ra ngoài bị giết chết từ phía sau.
Từ đây có thể rõ ràng, kẻ diệt môn bắt đầu từ trong sơn trang mà không phải tấn công từ ngoài tiến vào.
Mộ Dung sơn trang nhiều người như vậy, nếu kẻ diệt môn mang ít người thì nhất định sẽ có cá lọt lưới, một hơi giết một trăm bốn mươi lăm miệng ăn cùng ba mươi sáu khách, còn không ít người biết võ nghệ, vậy người mà kẻ kia mang theo khẳng định cũng không ít. Nếu là một người, trừ khi hắn hạ loại thuốc tương tự Nhuyễn Cân Tán, bằng không hắn chính là thần, một kiếm giết trăm người.
- Tá Quân.
- ... Hả? - Nghe thấy có người gọi ta, ta phục hồi lại tinh thần.
- Ngươi đang nghĩ gì? - Vương Cảnh Hủ đứng trước mặt ta, cau mày hỏi.
Nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên cũng có vẻ mặt tò mò, ta hắng giọng một cái hỏi:
- Vương Cảnh Hủ, ngươi có biết đến đây diệt môn là một người hay là một nhóm người không?
Vương Cảnh Hủ lắc đầu.
- Vậy các ngươi có thể nhìn ra được những vết thương này có cùng do một người làm hay không? - Ta lại hỏi, trên tiểu thuyết không bình thường thường có cao thủ liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là abc đâm kia là xyz chém mà?
Vương Cảnh Hủ thả lỏng mày, bật người ngồi xổm xuống xem xét vết thương của người chết, sau đó lại nhăn mày:
- Không phải của cùng một người, xem ra có rất nhiều người.
- Ừ, như vậy ta nói cho các ngươi biết, những người tới giết ban đầu đã ở trong trang, ngươi xem, những người này đều đang ra bên ngoài trốn thì bị chém chết, chứng tỏ lúc ấy kẻ giết người đuổi theo phía sau bọn họ. Hơn nữa bọn họ còn chưa đi ra ngoài đã bị giết, đều này chứng tỏ lúc ấy kẻ giết người đứng ở đại đường và khu vực cửa lớn - Ta thoáng suy tư, nói thêm - Còn ngươi nói số người chết phù hợp so với số người trong sơn trang, điều này chứng tỏ những người đó không phải giả vờ vào trong trang mai phục. Như vậy các ngươi nói xem, một đoàn người muốn tiêu diệt Mộ Dung gia, vì sao có thể không chút che dấu ở trong chỗ này, lại khiến người trong trang và khách chút không chút phòng bị đối với bọn chúng?
- Cái này đã nói lên bọn chúng cùng tam ca và ngũ tỷ, người trong trang và cả khách ngày đó đều quen biết nhau! - Ta nói đến đây, Mộ Dung Hi Nhiên cũng tự nhiên hiểu ra.
Trên mặt Vương Cảnh Hủ cũng lộ ra mỉm cười:
- Xem ra lần này tới là đúng rồi, nghe Tá Quân vừa nói như thế, muốn tìm hung thủ thật sự dễ dàng hơn rất nhiều!
- ... Hi... Nhiên... - Âm thanh rất nhỏ cơ hồ bị xem nhẹ được chúng ta nghe được.
Trên mặt Mộ Dung Hi Nhiên chợt lóe lên vẻ vui mừng, ngay sau đó lại nhanh chóng tìm người sống sót.
- Ở đây! - Vương Cảnh Hủ ngồi xổm trước người một nam tử, gọi chúng ta.
Ta chạy tới nhìn, mới phát hiện ra nam tử kia là Mộ Dung Hi Bằng! Hắn một thân đầy máu, y phục trên người bẩn loạn không chịu nổi, thiếu chút nữa khiến người ta không nhận ra.
Hắn nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên, ánh mắt ảm đạm ban đầu nhất thời tóe ra ánh sáng như thấy một cây cỏ cứu mạng cuối cùng. Mộ Dung Hi Bằng nỗ lực ngẩng đầu, gian nan nói:
- Cái chìa khóa...bọn chúng...chưa lấy đi, còn... còn ở chỗ ta - Nói xong Mộ Dung Hi Bằng vươn tay đụng đến chủy thủ bên cạnh, một đao cắm vào đùi vốn đã đầm đìa máu tươi.
Ta nhìn ra được Mộ Dung Hi Bằng có chuyện rất quan trọng cần nói cho chúng ta biết, bằng không cũng sẽ không đang không sao lại lấy đao đâm chính mình, vì thế ta đưa tay ngăn cản Mộ Dung Hi Nhiên đang muốn cản hắn.
Mộ Dung Hi Bằng thở càng ngày càng dốc, khiến người ta lo lắng không chừng hắn lập tức chết.
Bất quá xem thần sắc của hắn, sự tình vẫn chưa xong thì Mộ Dung Hi Bằng còn luyến tiếc để chết. Hắn nắm chủy thủ, dùng sức cạy một thứ ra.
Ta chỉ thấy một thứ thẳng dài đầm đìa máu bị hắn cạy ra, bị tình huống kinh dị này làm kinh sợ tới mức nhích lại gần Mộ Dung Hi Nhiên. Ta ở hiện đại đã bao giờ thấy qua cảnh máu me như vậy chứ...
Vừa nãy khi nhìn thấy thi thể nằm trên mặt đất ta đã có chút buồn nôn, nhưng lúc đó đầu muốn "phá án" nên không ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ coi các thi thể đều là mây bay, hiện tại một màn "tình hình" như vậy ở trước mặt ta khiến ta thật sự chịu không nổi.
Ta xem đến sắc mặt trắng bệch, cảm thấy không khỏe, cau mày.
Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ta, cảm giác không khoẻ mới chậm rãi giảm.
Ta quay đầu, cười cười với Mộ Dung Hi Nhiên đang lo lắng, ý bảo ta không sao.
- Đây...cái chìa khóa... - Ta vừa tốt chút thì cái thứ đầm đìa máu kia liền đưa đến trước mặt ta.
Ta ngửi thấy mùi máu tươi, trong miệng lại trở nên ê ẩm chua chua, cảm giác có gì đó trong bụng xông tới. Ta nhìn Mộ Dung Hi Bằng đang cầm "cái chìa khóa" tràn ngập hi vọng nhìn ta, lại nghĩ tới hắn vì giữ cái