Lựa chọn? Một thanh niên ba tốt như ta sao có thể nhẫn tâm nhìn một ông già năm mươi mấy tuổi quỳ gối trước mặt ta sao, cho nên... ta lựa chọn nhắm mắt làm ngơ!
Ta vòng qua Y Thánh, dùng tốc độ nhanh nhất để lao ra, chỉ sợ Y Thánh hối hận sẽ xách ta lại.
Lúc vượt qua cánh cửa, ta nghe thấy Y Thánh thở dài một tiếng.
Ta chạy về chỗ Hi Nhiên vừa ở, nhưng tất nhiên người đã sớm đi, trống không, ta bắt lấy một binh lính qua đường, hỏi hắn hành tung của Hi Nhiên, người lính kia mờ mịt không biết phải làm sao. Ta chỉ đành buông hắn ra, vừa tìm vừa hỏi. Thật không biết sau đó nàng đi đâu? Không phải tới chỗ Mộ Dung Hi Phù chứ?
Nghĩ đến khả năng này, ta gia tăng tốc độ chạy hướng kia, qua một góc, ta liền nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên đứng bên cạnh hồ sen, lẳng lặng đưa lưng về phía ta.
Chỉ cần nàng xuất hiện ở trong tầm mắt thì lòng ta liền bình tĩnh lại, nện bước đều đi đến, không còn vội vã hoảng loạn như lúc đến.
Ta từ từ tới gần, đứng lại cách lưng nàng ba thước, cố lấy dũng khí, nói:
- Hi Nhiên, ta có lời muốn nói với nàng.
Người trước mặt chậm rãi xoay đầu lại, dũng khí đầy lòng của ta nháy mắt tiêu tán, trên đầu có tia sét đánh qua, đánh đến muốn hóa đá ta.
Bởi vì người trước mặt không phải là Mộ Dung Hi Nhiên, mà là Mộ Dung Hi Phù!
Với ta mà nói, đây quả thực chính là "bóng hình nhìn lại khuynh quốc khuynh thành, chuyển mắt cười tiếng nhân gian thảm kịch" và còn tiếp tục thăng cấp. Ta hoài nghi trái tim ta hình như đột nhiên ngừng một khoảnh khắc...
Không được! Không thể bị hù sợ!
Ta chỉ vào Mộ Dung Hi Phù chất vấn:
- Ngươi... sao ngươi đứng ở đây? Còn mặc quần áo của Hi Nhiên? - Dù nói thế nào thì Hi Nhiên và Mộ Dung Hi Phù cũng là tỷ muội, có nhiều chỗ vẫn tương đối giống, tỷ như bóng dáng. Hơn nữa ả mặc quần áo của Hi Nhiên, ta nhất thời mù mắt nên đã nhận lầm người.
Mộ Dung Hi Phù không còn thần sắc thê thảm ai oán tối hôm qua, trào phúng nói:
- Tại sao ta mặc quần áo của Hi Nhiên? Là bởi vì quần áo của ta đã bị ngươi xé rách đêm qua.
Ta nổi giận bừng bừng:
- Ngươi nói láo! Đêm qua Hi Nhiên đưa ngươi về, có phải ngươi lại chửi bới ta trước mặt nàng hay không?
Mộ Dung Hi Phù cười lạnh:
- Hừ! Tối hôm qua ta nói nhiều như vậy mà muội muội tốt kia của ta vẫn hướng về ngươi, xem ra nó thực tin tưởng ngươi. Bất quá...nó có thể tin ngươi lần một lần hai lần ba, nhưng nếu ngươi nhiều lần vậy vẫn làm cho nó thất vọng thì ta không tin nó còn tin ngươi!
Ta nghiêm trọng phỉ nhổ khinh bỉ nữ nhân ác độc này:
- Ngươi còn lần hai lần ba, dễ dàng như thế sao!
Mộ Dung Hi Phù nói:
- Đương nhiên dễ dàng! - Nói xong ả nặng nề tát chính mình một cái, sau đó bước nhanh lui về phía sau ngã vào hồ sen.
Mẹ nó, lại hãm hại!
Ta đang nghĩ nên nhảy xuống cứu người hay kêu người khác tới cứu thì nghe được có người hô:
- Có người rơi xuống nước, có ai không!
Quay đầu nhìn, nguyên lai là mấy tỳ nữ vừa lúc đi qua nhìn thấy Mộ Dung Hi Phù rơi xuống nước, không biết phải làm sao nên kêu lên.
Mộ Dung Hi Phù vỗ nước, tiếng kêu cứu càng ngày càng nhỏ, ta cắn chặt răng đang chuẩn bị nhảy xuống thì một thân ảnh màu lam bay vút đến nhảy vào hồ sen, cứu Mộ Dung Hi Phù lên.
Mộ Dung Hi Nhiên mang Mộ Dung Hi Phù thoạt nhìn sắp chết lên, ta không vội giải thích, chỉ lạnh lùng nhìn Mộ Dung Hi Phù. Người đang phẫn nộ rất dễ dàng xem nhẹ chuyện quá khứ, cho nên cần tỉnh táo lại, vốn đã bị dìm đủ thảm, nếu không tỉnh táo lại thì sẽ bị người dìm chết luôn.
Trên mặt Mộ Dung Hi Phù có một dấu tay hồng mười phần rõ ràng, hơn nữa ả vừa được người ta vớt lên khỏi nước, nhìn thật sự đáng thương vô cùng.
Chuyện tối hôm qua không thể là chuyện tốt bị người truyền ra ngoài, toàn bộ phủ có rất ít người không biết, Mộ Dung Hi Phù cố ý làm ra tình huống như vậy khiến người vây xem đều chỉ trỏ ta.
Ta đi qua, mở ra năm ngón tay quơ quơ trước mặt ả:
- Ngũ tỷ, tỷ cảm thấy tay tỷ và tay ta to giống nhau đến vậy sao? - So sánh ấn ký trên mặt ả thì hiển nhiên là to hơn chút so với tay ta.
Mộ Dung Hi Phù trốn sau Mộ Dung Hi Nhiên, trên mặt hiện lên một tia hoảng hốt.
Hiếm khi hòa được một ván, ta vừa định thừa thắng xông lên thì Mộ Dung Hi Phù lại kịch liệt ho khan, nàng gắt gao nắm lấy ống tay áo của Mộ Dung Hi Nhiên, thấp giọng nói:
- Lục muội, ta không thoải mái, chúng ta về phòng trước được không?
Về mợ ngươi! Mẫu Dạ Xoa ác độc như ngươi tự đi ngâm nước mà ngâm đến ho lao được, ai tin hả! Bây giờ thì thế nào? Bại lộ bí mật nên bỏ chạy?
Ta chắn trước mặt các nàng:
- Hi Nhiên, ta có lời nói với nàng, nàng tùy tiện để ai đó đưa ả trở về là được!
Mộ Dung Hi Nhiên không cự tuyệt, nhưng Mộ Dung Hi Phù gắt gao cầm lấy cánh tay Mộ Dung Hi Nhiên khiến nàng không thể bứt ra.
- Ha, ngũ tỷ còn có khí lực lớn để bám lấy Hi Nhiên như vậy thì xem ra một mình trở về vẫn được đi - Ta nhìn cánh tay Mộ Dung Hi Phù đang nắm lấy Mộ Dung Hi Nhiên mà trêu đùa. Ngay sau đó Mộ Dung Hi Phù chột dạ buông ra, chỉ trong nháy mắt ả lại bắt lấy lần nữa.
- Ngũ tỷ! Ngũ tỷ! - Mộ Dung Hi Phù đột nhiên ngã xuống, Mộ Dung Hi Nhiên đỡ mà không đỡ nổi.
Mộ Dung Hi Nhiên nửa ôm Mộ Dung Hi Phù, tay nhấn lên cổ tay ả, nửa ngày sau trầm giọng nói:
- Ngũ tỷ