Gần đây trong triều rất thái bình, thái bình đến như sự yên tĩnh trước cơn bão táp. Nam Man còn đang đánh, cửu Vương gia lại không có một điểm động tĩnh, không đoán ra hắn đang nghĩ gì, ta lựa chọn yên lặng theo dõi chuyển biến.
Hậu quả của yên lặng theo dõi chuyển biến chính là những ngày sau càng ngày càng nhàm chán. Ta ngày ngày nhìn thất Vương gia Ân Thiên Lạc trốn trốn tránh tránh, cuối cùng vẫn thần tình bất đắc dĩ bị Khuynh Thành tha đi; Yên Nhi cô nương đã làm bát Vương phi, mỗi ngày chạy tới chỗ Mộ Dung Hi Nhiên và Giang Văn Chỉ nói cười đến cảnh xuân sáng lạn; còn số lần Giang Văn Chỉ nhìn phía nam ngẩn người càng ngày càng nhiều, thời gian càng ngày càng lâu, sau đó cũng càng ngày càng nóng tính.
Ta nhìn bóng lưng có chút cô đơn của Giang Văn Chỉ đang ngắm nhìn phương xa mà cười khẽ hai tiếng, từ bữa tiệc Diệp Nguyên Đạo xin đi giết giặc đánh Nam Man ngày đó, đã khá lâu không thấy nàng ta cao hứng.
Cho nên mới nói, Giang Văn Chỉ vẫn thực sự để ý đến Diệp Nguyên Đạo, chờ Diệp tiểu bạch kiểm trở về, cần một biện pháp làm mối cho các nàng. Không đúng, hiện tại đã cần đi làm mối.
Ta vỗ vỗ bả vai nàng ta, nàng ta giật mình, phục hồi tinh thần lại hung hăng đánh ta một chưởng, ta nhịn đau, ra vẻ thâm trầm nói:
- Cô đánh ta làm gì? - Ta xoay người, cũng nhìn phương nam - Ta chỉ muốn đến hít thở không khí, tình hình phía nam thật sự là... haiz!
Giang Văn Chỉ khẩn trương lại không muốn ta biết, chỉ là ánh mắt của nàng ta vẫn lộ ra nội tâm của nàng:
- Bên đó làm sao?
Ta nói:
- Haiz, cô đừng xem tin tức đưa về đều nói có thắng nhỏ, thật ra là chúng ta thua ngoài trận. Kỳ thật là tướng quân bên kia không muốn bị triều đình quở trách mới nói như vậy. Tin Diệp Nguyên Đạo phát về chúng ta, nói tình hình không lạc quan, bản thân cũng bị thương.
Giang Văn Chỉ rất tùy tiện hỏi, nhưng nhìn tay nàng ta gắt gao nắm lại là biết trong lòng nàng ta tuyệt không bình tĩnh:
- Vậy sao? Vậy có bị thương nặng không? Nếu cô ấy không ngăn được quân đội Nam Man thì Minh Hi chúng ta có thể gặp nguy hiểm.
Ta thầm cười trộm, cô muốn nói thứ cô quan tâm là Minh Hi chứ không phải Diệp Nguyên Đạo sao?
- Cho nên ta mới lo âu - Ta thở dài một tiếng - Cậu ta bị thương rất nặng, chỉ sợ không mấy ngày nữa Nam Man sẽ đánh tới.
- Vậy ngươi mau đi hỗ trợ đi! - Giang Văn Chỉ đẩy ta một phen, che dấu không nổi lo âu - Cô ấy bị thương có nặng lắm không? Hay là ngươi đem cả Y Thánh qua?
- Hiện giờ ta làm sao có thể qua? - Ta cố ý để lại một bóng lưng cho nàng ta - Cũng không biết lúc trước vì sao cậu ta vội vã đi như vậy, ngay cả thời gian báo cáo cũng không có.
Giang Văn Chỉ sắc mặt trắng bệch, nói:
- Là cô ấy... cô ấy... cô ấy không muốn gặp ta đi.
- Vì sao?
Gương mặt vốn bi thương của Giang Văn Chỉ có thêm tia tức giận:
- Ai bảo cô ấy nữ giả nam trang gạt ta... ta thích cô ấy, nhưng cô ấy lại là nữ tử...
Quả nhiên là như vậy. Ta thở dài một hơi, nói:
- Cậu ta là nữ tử thì thế nào? Cậu ta là nữ tử thì cô không thể thích sao? Cậu ta bị thương cô cũng không thương tâm khó sống?
Giang Văn Chỉ là một người xúc động, chỉ sợ nàng ta đã nói vài câu nặng lời với Diệp Nguyên Đạo nên mới khiến Diệp Nguyên Đạo ra chiến trường.
Giang Văn Chỉ lui về sau vài bước, thần sắc kích động:
- Không... không...không phải, hai nữ tử sao có thể yêu nhau! Lâm Tá Quân, không phải ai cũng như ngươi thân là nữ tử lại thích nữ tử! - Nàng ta nghĩ đến điều gì, nói - Nếu Hi Nhiên cũng biết ngươi là nữ tử thì muội ấy cũng sẽ không tiếp tục thích ngươi!
Ta nắm lấy bả vai nàng ta, chất vấn:
- Vì sao cô nói như vậy? Cô dám khẳng định như vậy? - Trong hoảng hốt ta nhớ tới ngày ấy Giang Văn Chỉ nói chuyện với Mộ Dung Hi Nhiên trong phòng, chuyện liên quan tới chung thân đại sự, Hi Nhiên còn nói là bàn chuyện của Giang Văn Chỉ và Diệp Nguyên Đạo, hơn nữa sau ngày ấy Diệp Nguyên Đạo đột nhiên trở nên suy sút.
Vậy sau ngày ấy tất nhiên Giang Văn Chỉ đã nói gì đó với Diệp Nguyên Đạo, mà lời Giang Văn Chỉ nói với Diệp Nguyên Đạo tất nhiên chịu ảnh hưởng từ lời của Hi Nhiên!
Ta đột nhiên có chút sợ hãi:
- Ngày đó Hi Nhiên và cô nói gì? - Rốt cuộc nàng nói gì khiến cô hạ quyết tâm đi cự tuyệt Diệp Nguyên Đạo!
Giang Văn Chỉ giãy dụa nói:
- Ngươi buông ra! Ta và Hi Nhiên nói gì ngươi không cần biết! Ta khuyên ngươi vẫn nên sớm thẳng thắn với Hi Nhiên đi, nữ tử và nữ tử không thể nào mến nhau, Hi Nhiên sau này tất sẽ hận ngươi!
Thật sự, làm sao chỗ đau của ta thì nàng ta liền giẫm vào!
Ta cả giận nói:
- Cô dám khẳng định như vậy? Nói cho ta biết, ngày ấy rốt cuộc Hi Nhiên nói gì với cô!
Chưa chờ được Giang Văn Chỉ trả lời thì có một người vội vàng vọt tới, người kia nói:
- Quân sư, việc lớn không tốt, tối hôm qua Nam Man phá hai thành bên ta, vài vị chủ soái của ta sống chết không rõ! Hoàng thượng mời người qua nghị sự!
Mồm quạ đen của ta, vừa mới nói Diệp Nguyên Đạo bị thương nặng, hiện tại cậu ta đã sống chết không rõ, không biết hiện tại tình hình của cậu ta ra sao!
Cửu Vương gia tựa hồ muốn đợi đến khi ta đi Nam Man, hiện giờ tình hình này rốt cuộc ta nên đi hay không?
Nếu đi thì bên này không biết sẽ phát sinh chuyện gì? Hơn nữa ta đi cũng chưa chắc có thể xoay chuyển thế cục. Nhưng nếu không đi, Diệp Nguyên Đạo sống chết không rõ, tốt xấu gì cũng coi như là chiến hữu, mặc kệ cậu ta cũng không được, huống hồ Nam Man xâm phạm còn cần đánh lui.
Ta đang lo lắng vì chuyện này thì hạ nhân thông báo Khuynh Thành cô nương