Hơn mười ngày nay là hơn mười ngày dân chúng Minh Hi kinh tâm động phách nhất. Truyền về vốn là tin chiến thắng, biên ải đánh thắng, còn chưa kịp chúc mừng thì toàn biên ải tháo chạy, quân Nam Man trong ba ngày liền đánh thẳng vào Hoàng thành, Hoàng thượng bị thích khách ám sát vào ngày quân Nam Man vào thành. Ngay tại lúc dân chúng Minh Hi thấp thỏm lo âu cho rằng mình phải thành dân mất nước thì cửu Vương gia mang binh đánh bại Nam Man, Nam Man rút khỏi Đỉnh Đồng, mấy ngày kế tiếp cửu Vương gia thắng liên tiếp năm trận, dân chúng hoan hô nhảy nhót.
Nhưng không đợi dân chúng hoan hô xong thì đột ngột lại có thay đổi, vị tướng quân của Nam Man không biết làm sao lại biến thành nữ tử, tin tức lan tới chỗ đang chiến hỏa, quân Nam Man chán sống vọt tới, cửu Vương gia tiếp tục xuất binh ngăn cản nhưng không thấy uy phong như lúc đầu, ngược lại còn bị Nam Man ngăn chặn, không ngờ đã lập tức thua.
Cũng may những ngày loạn lạc chỉ tiếp tục mấy ngày. Bên trong Nam Man phân tách, cửu Vương gia nhân cơ hội tiêu diệt được bọn chúng.
Chiến sự vừa kết thúc, trong Hoàng cung liền truyền ra tin tức ít ngày nữa cửu Vương gia sẽ đăng cơ. Nước không thể một ngày không có vua, xây dựng lại sau chiến tranh càng cần một người lãnh đạo.
Cửu Vương gia tạo uy vọng trong thời chiến khiến dân chúng nguyện ý thần phục hắn, hắn lại là một trong ba vị Hoàng tộc Ân thị ít ỏi còn lại, thất Vương gia và bát Vương gia chưa phản đối, đại thần trong triều lại ủng hộ hắn, do đó cửu Vương gia đăng cơ tương đối suôn sẻ theo lí thuyết.
Nhưng...
Ngày đăng cơ lại có rất nhiều kị binh xông vào trong thành, nhắm thẳng vào trong Hoàng cung.
Cuối cùng, là vị quân sư không ai tra được lai lịch, nghe nói đã chết trận kia mang theo một đám người vốn đã chết xuất hiện trên đại điện, chiêu cáo thiên hạ cửu Vương gia phạm tội để đoạt ngôi Hoàng đế mà thông đồng với địch phản quốc, thí huynh giết chắt.
Hoàng đế đã bị thích khách ám sát ngày ấy một lần nữa ngồi trên long ỷ, một lưới bắt hết vây cánh trong triều của cửu Vương gia.
Lúc sau, cuối cùng Minh Hi thái bình.
Tiểu Hoàng đế hạ lệnh chúc mừng, âm thanh ầm ầm bên ngoài cách cung vài phố cũng có thể nghe thấy. Cùng với âm thanh huyên náo hình thành và phát triển mãnh liệt bên ngoài, trong phòng là bầu không khí trầm trọng áp lực trái ngược.
Không ai mở miệng nói chuyện, trong phòng lặng im khiến tiếng chúc mừng bên ngoài càng rõ ràng. Sau thời gian dài trầm mặc, trong phòng vang lên một tiếng thở dài:
- Rốt cục ta đã đợi được...
- Lão Cổ... - Y Quỷ luôn bị cho là vô tâm vô phế vừa mở miệng liền nhịn không được muốn khóc.
Ta ở bên cạnh thở dài một hơi, Y Thánh cố hết sức nâng tay lên, tựa hồ muốn ta tới.
Ngày ấy từ biên ải trở về cũng không thể tìm được đại phu tốt, chậm trễ thời gian chữa trị cho Y Thánh và Diệp Nguyên Đạo, đợi đến lúc trở về cung, tìm đến Y Quỷ và thái y trong cung thì bọn họ đã thúc thủ vô sách.
Nếu không phải Y Thánh dựa vào một cỗ chấp niệm thì chỉ sợ mấy ngày trước đã đi rồi.
Nhưng hôm nay, nhìn dáng vẻ của ông ấy, chỉ sợ là khó qua.
Y Thánh không biết nhìn phía nào, thì thào nhắc tới:
- Ta cũng coi như không có lỗi với nàng...
Ta vừa định hỏi kỹ thì Y Thánh lại nhìn về phía ta, nhẹ giọng nói:
- Ta còn nợ cậu một chuyện.
- Ông giờ đã thành như vậy thì còn có thể giúp ta làm cái gì chứ? - Ta biết Y Thánh tự hiểu thời gian của chính mình không còn nhiều, không muốn còn khất nợ điều gì nên mới muốn hoàn thành hứa hẹn chính mình vẫn chưa làm - Vẫn nên chờ ông khỏe lên trước. Diệp Nguyên Đạo và Khuynh Thành đều vẫn chờ ông đi cứu...
Khuynh Thành cố ý bại lộ thân phận khiến người hợp tác Nam Man và cửu Vương gia hiểu lầm cửu Vương gia hại chết Tần Thành rồi phái người giả mạo Tần Thành, đưa bọn chúng tới đây chịu chết, cho nên sau đó Nam Man đánh tới lần thứ hai liền một tư thế chán sống.
Chỉ là Khuynh Thành tự đẩy mình lên đầu sóng gió tự nhiên cũng không khá hơn chút nào.
Có thể trốn được đã là may mắn vạn lần.
Còn Diệp Nguyên Đạo, như người sống thực vật thông thường, lẳng lặng nằm, nói không chừng có thể tỉnh ngày hôm nay, không chừng có thể tỉnh ngày mai nói, có thể vĩnh viễn cũng không thể tỉnh.
Y Thánh ho hai tiếng, gọi:
- Hi Nhiên ...
Mộ Dung Hi Nhiên tiến lên vài bước, ôn nhu nói:
- Sư phụ còn có tâm nguyện chưa xong?
Y Thánh gật đầu:
- Sau này... nếu Tá Quân...làm sai chuyện gì, con hãy cố gắng... bao dung nó.
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn ta một cái, khó hiểu nhưng vẫn gật đầu nói "Dạ."
Y Thánh thở gấp một hơi, chậm rãi nhìn một vòng, nhắm hai mắt lại:
- Sống đủ rồi...
Chúng ta lẳng lặng chờ Y Thánh có thể tiếp tục nói một hồi cùng chúng ta, chỉ là đợi tới cuối cùng ta mới phát hiện ra, một câu "Sống đủ rồi" kia là lời tạm biệt cuối cùng của Y Thánh.
Tiểu Hoàng đế hạ lệnh an táng trọng thể cho Y Thánh, truy phong làm Thông Nghĩa Hầu, ngày Y Thánh đi tiểu Hoàng đế cũng tới. Ta vẫn cho rằng tiểu Hoàng đế vô tình vô nghĩa, nhưng ngày Y Thánh hạ huyệt, hốc mắt tiểu Hoàng đế cũng hồng hồng, ta không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Mặc kệ trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ cần hắn nguyện ý thả chúng ta rời đi là được.
Vương Cảnh Hủ không có ý định cần chức vị; Diệp Nguyên Đạo trọng thương nằm trên giường, Giang Văn Chỉ tính mang cậu ta đi tìm danh y lánh đời, coi như Diệp Nguyên Đạo tỉnh lại cũng sẽ không quay về triều đình; Mộ Dung Hi Nhiên là nữ tử không thể làm quan, nàng còn phải về Di Hoa Cung, tự nhiên cũng phải rời khỏi nơi này; ta sẽ lại càng không cần phải nói; thất Vương gia cũng mang theo Khuynh Thành cô nương chuẩn bị tìm chỗ non xanh nước biếc để chữa thương, ngày sau lưu lạc giang hồ, không trở về nữa.
Quân Vương cổ đại thường có ý tưởng nhân