- Này này, thật quá phận, cứ thế mà xem nhẹ chúng ta thâm tình nhìn nhau? - Lâm Tá Tuyên bất mãn oán hận, ta liếc nó một cái, ngẫm lại cũng biết do nó giở trò quỷ, chuyển tầm mắt, bình tĩnh, một lần nữa lấy ra một điếu thuốc châm lửa.
Khoảng thời gian mười năm quả nhiên không chỉ nói cho qua, gặp lại Mộ Dung Hi Nhiên, nàng sớm đã cởi bỏ vẻ ngây ngô thời trẻ, trở nên thành thục giỏi giang. Đúng rồi, hiện tại nàng bằng tuổi ta, ban đầu nàng chẳng qua là một tiểu cô nương mười sáu tuổi.
- Ngươi... - Mộ Dung Hi Nhiên nhẹ giọng mở miệng, giọng nói của nàng không biến hóa nhiều, vẫn nhẹ nhàng chậm rãi dịu dàng như trước kia.
Tay ta run nhè nhẹ, trong nháy mắt lòng khẩn trương lên, nhưng nàng chỉ nói một chữ mà không nói đoạn sau, ta chờ đợi không nổi, ngẫm lại dù sao cũng cần thẳng thắn, rõ ràng nên nói ngay bây giờ:
- Ta là Lâm Tá Quân, ta là nữ - Dừng lại một chút - Chúng ta chia tay.
- Ngươi...không còn gì khác muốn nói với ta? - Sắc mặt Mộ Dung Hi Nhiên trắng bệch, ta ném điếu thuốc xuống, đầu đau như bị kim đâm, tựa như từng dây thần kinh đều đang tức giận muốn đâm chết ta.
Ta không biết nên xử lý tình huống trước mắt như thế nào, hận thời gian không thể trôi nhanh một chút. Cho nên ta muốn thẳng thắn xong liền ngất đi, cái gì cũng không cần nói tiếp. May mắn là, quả nhiên ta choáng váng toàn thân vô lực, có vẻ như thật sự sắp hôn mê.
Ta đứng yên lặng, đầu càng ngày càng đau nghiêm trọng, còn chưa mở miệng thì một người xông tới nắm quần áo ta, trước mặt ta xuất hiện một nắm đấm, vốn đang ở trạng thái toàn thân vô lực, một quyền này đánh úp tới, ta không có một chút khí lực chống cự, một phát đã ngã xuống đất.
- Con mẹ nó cậu điên rồi à? - Mục Phong Du căm tức với ta, trên trán nổi gân xanh.
Ta hiểu vì sao cậu ta tức giận như vậy, vất vả lắm mới đến được đây, ta cũng hy vọng có thể ở cùng một chỗ với Mộ Dung Hi Nhiên, chỉ là hiện tại toàn thân ta đều tràn ngập cảm giác vô lực, không muốn nói nhiều, không muốn tiếp tục làm gì, chỉ muốn nó nhanh chóng xong.
Chỉ là ta không nói, nói ra bất quá cũng chỉ dẫn tới các loại đánh mắng từ Mục Phong Du.
Trước kia khi Mục Phong Du vẫn là Mục Phong Du miệng lưỡi độc ác, ta đấu khẩu với cậu ta chưa bao giờ thắng, hiện tại ta cũng không thể thắng, cho nên ta lấy ra khẩu trang từ trong túi đeo lên, chỉnh trang lại góc mũ áo.
Khẽ dựa vào góc tường, ta mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại thì đêm đã đen, ánh nến lấp lánh trong phòng, ta ôm đầu đứng dậy, cảm thấy đầu nặng như đeo chì, có xu thế lại muốn ngã xuống.
Xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn sắc trời chắc hẳn ta đã nằm rất lâu, cho nên hiện tại đã đói bụng phải chết, không thể không đi ra ngoài kiếm ăn. Sau khi rời khỏi phòng, gió lạnh thổi qua, trong lòng nhất thời thê lương một mảnh, tốt xấu gì ta cũng là một bệnh nhân, thế nhưng không có người tới chiếu cố ta. So với trước kia tỉnh lại đều có thể nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên ở bên người cùng hiện tại không ai chiếu cố chỉ đành tự mình ra ngoài chịu gió lạnh, trái tim ta lại càng lạnh lẽo.
- Ngươi ra đây làm gì! Còn không mau về phòng đi!
Ta sửng sốt, nhìn về phía Mộ Dung Hi Nhiên mặt giận đến tái đi, vội gật đầu lia lịa.
Lúc về phòng, ta vỗ đầu một cái, sao ta lại nghe lời như vậy! Không đúng! Tiếp tục tưởng tượng, khóc ròng, nàng quát ta...
Quả nhiên sau khi biết ta là nữ tử thì chán ghét ta tới cực điểm, bằng không vừa nãy sao lại hung dữ với ta như vậy?
Ủy khuất rất nhiều, ta lại bắt đầu ngang bướng lên. Nàng bảo ta về phòng nhưng ta mạn phép không về đấy, ta muốn ra ngoài kiếm ăn, lí do quang minh chính đại như vậy, nàng làm thế nào ngăn cản ta?
Ta xoay người chuẩn bị ngẩng đầu ưỡn ngực ra cửa thì mùi thức ăn chui vào mũi, ta sợ run lên, trước mắt xuất hiện một chén cháo trắng, ta không dám ngẩng đầu.
Cái gì chứ, ta thật sự cảm thấy hình thức của bát cháo trắng này thật quá bắt mắt nên mới nhìn chằm chằm vào nó, không phải không dám đối diện cùng Mộ Dung Hi Nhiên đâu!
- Đói bụng sao? - Mộ Dung Hi Nhiên đặt chén cháo lên bàn, nói - Lại đây.
Được rồi, nếu thức ăn đã đưa tới cửa thì ta không còn lý do để đi ra ngoài, không phải bởi vì vừa nãy Mộ Dung Hi Nhiên bảo ta về phòng đâu.
Ta ngồi bên cạnh bàn, cầm thìa chậm rãi nhấm nháp. Không thể không nói, mùi vị này thật thơm.
Một bàn tay mềm mại thoáng lạnh xoa trán ta, thân thể ta cứng đờ, chủ nhân của bàn tay cũng như bị giật điện mà rút về. Ta hơi giương mắt nhìn Mộ Dung Hi Nhiên, thấy nàng phức tạp nhìn ta thì lại vội vàng cúi đầu.
- Vì sao ngươi không dám nhìn ta? - Mộ Dung Hi Nhiên nhẹ giọng hỏi.
Ta nghe xong lời này thì lưng bỗng dưng phát lạnh, đầu càng ngày càng thấp, thấp đến sắp úp mặt vào bát. Ngày hôm qua đầu cháng váng não úng nước, muốn cam chịu kết thúc chuyện này nên trực tiếp nói chia tay. Hôm nay tỉnh lại cảm thấy không còn mặt mũi gặp nàng, cũng không dám nhìn nàng, ta sợ trên mặt nàng sẽ xuất hiện biểu tình tổn thương khó sống, hoặc oán hận.
- Ta có lời muốn nói với ngươi. Ngươi... ngươi ngẩng đầu lên! - Giọng Mộ Dung Hi Nhiên đột nhiên tăng lớn, ta bật người nâng đầu lên, lưng thẳng tắp, nhìn nàng chằm chằm.
Mắt của nàng vẫn chói lọi như sao sáng, còn lộ ra ôn nhu giống như trước kia, chỉ là trước kia trong ôn nhu mang theo chút linh động giảo hoạt, hiện tại lại trầm ổn không ít, như nước ấm thấm vào trong lòng.
- Ngươi nói đi - Ta trấn định một chút, nói chuyện không run rẩy, ánh mắt không di dời.
- Ngươi... - Mộ Dung Hi Nhiên chỉ nói một chữ như vậy lại trầm mặc, toàn thân ta căng thẳng, tuy trên mặt không chút thay đổi nhưng tiếng nổi trống trong lòng lại như sắp phá vỡ màng nhĩ, lẳng lặng chờ nàng mở miệng.
- Lời nói chia tay hôm nay ngươi nói, ý tứ chính là nói sau này chúng ta không còn liên quan?
Ta vẫn duy trì tư thế giống một pho tượng, bởi vì như vậy ta sẽ không cần khổ não nên gật đầu hay lắc đầu.
Gật đầu là vì ta đồng ý chia tay, không nói đến chuyện cùng là nữ tử thì nàng sẽ đồng ý hay không, xa cách lâu như vậy, hơn nữa thân phận của ta trong lòng nàng thay đổi, ta sợ phần yêu này đã sớm biến chất, nàng không lấy chồng nhiều năm như vậy bất quá là vì thân nam tử của ta, hiện giờ, nữ tử lừa gạt nàng lâu như vậy sao có tư cách đòi ở cùng một chỗ với nàng. Coi như nàng đồng ý thì khó đảm bảo không phải vì yêu theo thói quen.
Vẫn nên tách ra một thời gian,