Qua mấy ngày ở chung, Y Thánh cảm thấy nhận được đồ đệ dịu ngoan nhu thuận này thật sự rất đáng giá, quả thực là nhặt được một bảo bối!
Lúc đầu nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên, ông chỉ nhìn ra cô gái này cốt cách tinh kì, là một nguyên liệu tốt để luyện võ, vốn định mang nàng đi tìm người nọ để nàng bái người nọ làm sư phụ.
Nhưng sau khi biết đồ đệ này đối với y học lại càng thiên phú dị bẩm, trí nhớ rất mạnh, sách thuốc thu thập mất mấy đời giới thiệu các loại thảo dược mấy trăm năm qua của bổn môn liền xem xong trong năm ngày, cái gì trên sách cũng nhớ làu làu, nhận thức lại cực cao, không bao lâu sau đã tiếp cận cảnh đẹp (giống như tiếp cận với những tri thức hay).
Bất quá thiên phú cao tới đâu cũng phải dựa vào siêng năng mới được.
Y Thánh đứng ngoài cửa sổ nhìn Mộ Dung Hi Nhiên chuyên chú đọc sách thuốc trên tay, hơi hơi nhíu mày.
Siêng năng là chuyện tốt, nhưng cố quá thành quá cố, quá mức siêng năng có thể là chuyện xấu.
Lại lật thêm một trang, Mộ Dung Hi Nhiên than nhẹ một tiếng như có chút mệt mỏi, ngẩng đầu, ánh mắt mê mang nhìn về một phương.
Y Thánh như nghĩ ra điều gì, cười nhạt một tiếng. Xem ra Hi Nhiên lại đang nhớ tên tiểu tử kia. Nghe nói tiểu tử kia đi tìm lão Quỷ, nếu bị lão Quỷ biết cậu ta lừa lão thì không biết lão sẽ đối xử với cậu ta thế nào. Hẳn Hi Nhiên cũng lo lắng chuyện này đi?
Lão Quỷ tính tình cổ quái, có khi ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn, tiểu tử đó vừa đi đã nửa tháng không có tin tức, khó trách Hi Nhiên lo lắng.
Haiz, chỉ hy vọng tiểu tử đó có thể tự cầu nhiều phúc.
Nhưng bên kia rốt cuộc thế nào?
Là ai nói địch không động ta không động, địch vừa động ta lộn xộn? Những lời này thật sự là rất có đạo lý!
Y Quỷ tự xưng là khinh công trong mười hạng đầu trên giang hồ, kết quả còn không bắt được ta. Ta quơ quơ chân gà trong tay, cười đắc ý với Y Quỷ:
- Lão quỷ, tới bắt ta đi!
Y Quỷ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lâm Tá Quân, ngươi có biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ không, ngươi lại có thể khi dễ một lão già, ta nguyền rủa ngươi mỗi tối không mơ thấy Mộ Dung Hi Nhiên!
- Kính già yêu trẻ? Vậy ông cũng phải yêu trẻ trước chứ - Ta lại cười đến vô sỉ - Có bản lĩnh ông hạ độc ta thật đi.
Y Quỷ nhất thời cúi thấp mặt, nói:
- Ôi đồ đệ ngoan, tha cho sư phụ đi. Sư phụ sao lại hạ độc con đây?
- Sư phụ~ - ta dài giọng nói - Thầy xem, thầy trò chúng ta có phải nên trợ giúp lẫn nhau sao? Sư phụ ngài muốn uống rượu muốn ăn thịt nhưng lại ngại ước định với Y Thánh nên không thể xuống núi, đồ đệ ta thế nhưng không nói hai lời mỗi ngày xuống núi chạy việc cho ngài. Còn cả...
- Được rồi được rồi - Y Quỷ vẻ mặt chán nản - Nhưng mà ngươi nhàm chán thì ta cũng không có cách mà? Ngươi nói muốn học y nhưng lại không có thiên phú, một điểm cũng xem không vào, mỗi ngày chỉ biết quấy rối ta, thuốc của ta đều bị ngươi lãng phí ít nhiều - Nghĩ tới độc dược lão trăm cay nghìn đắng mới chế tạo được lại bị hủy vì người nào đó 'tò mò' thì lão lại đau cả lòng. Nhưng tổ tông này mỗi ngày la hét nhàm chán, cả ngày muốn tìm việc để làm, kết quả chính là lão càng ngày càng nhiều việc, người nào đó lại càng ngày càng nhàm chán.
- Vậy ông nói xem ta có thể làm gì đi? - Ta ném chân gà về đĩa, buồn chán ngồi bên cạnh bàn - Cũng không biết Hi Nhiên thế nào, lão đầu kia có khi dễ nàng hay không?
Mắt Y Quỷ đột nhiên hiện lên một nét tinh quái nói:
- Bây giờ ngươi rất muốn nhìn thấy tiểu cô nương kia?
Ta vô lực gật đầu, cái này căn bản là biết rõ còn cố hỏi.
- Đi theo ta đi theo ta! - Ánh sáng trong mắt Y Quỷ lớn mạnh, kéo ta còn đang vô lực hướng ra cửa phòng.
Ta gian nan theo sát Y Quỷ, thấy lão linh hoạt xuyên qua đường nhỏ toàn cây, chốc lát có thể bỏ ta thật xa.
Đây...đây thật là lão già sắp đến sáu mươi sao?
- Tá Quân mau lên! - Sớm không nhìn thấy bóng người lão Quỷ, đột nhiên một tiếng nói rõ ràng truyền vào lỗ tai ta.
Truyền âm ngàn dặm?
Thì ra thật sự có đồ chơi này!
Cái này thật sự chơi vui, ta muốn theo lão Quỷ học võ!
Nghĩ đến đây, ta chỉ muốn sớm tìm được lão Quỷ, đi theo đường nhỏ lão Quỷ dùng nội lực chỉ giúp ta, ta tới một bức tường cao hơn hai thước.
Ta cẩn thận nghiên cứu mặt tường ố vàng trước mắt, phát hiện... đây là một bức tường bình thường.
- Làm gì vậy. . . . Á! - Sau cổ bị người ta nhấc lên, đột nhiên bay lên không làm cho ta nhất thời không kịp phản ứng liền kêu lên.
- Suỵt! - Lão Quỷ đánh một cái vào đầu ta.
Ta nằm úp trên tường, trúng chưởng của lão Quỷ, bĩu môi, trong lòng oán thầm: nào có ai vì bảo câm miệng mà đánh vào đầu, lão Quỷ ông thời cơ trả thù!
Một hình bóng màu lam sắc xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt, hai mắt ta tỏa sáng, ý định trả thù lão Quỷ liền bị ném ra sau đầu.
Là Hi Nhiên!
Y Quỷ nhỏ giọng nói ở tai ta:
-